Chương 71
Khi anh Hai xử lý cá diếc xong, Trương Thiên đã chuẩn bị xong đồ ăn, gạo cũng đã cho vào nồi chỉ chờ nấu.
“Mấy việc còn lại để anh làm cho. Em đi chăm sóc cháu trai em đi, tránh để nó tỉnh dậy làm ồn tới mẹ nó.”
Trương Hồng Văn xua tay đuổi Trương Thiên về phòng, còn bản thân thì ở bên ngoài tiếp tục nấu cơm trưa.
Cảnh tượng này bị hàng xóm xung quanh chú ý, rất nhanh đã có một bác gái đi tới hỏi thăm.
“Tiểu Trương này, ngày thường cháu tự nấu cơm thì thôi đi, nhưng sao em gái đã đến đây rồi, cháu vẫn phải nấu cơm vậy?”
Trong mắt bác gái kia chứa đầy sự hóng hớt, khóe miệng còn để lộ một nụ cười xấu xa.
Trương Hồng Văn thẳng thắn trả lời:
“Em gái cháu còn phải đi chăm sóc con trai của cháu, chuyện nhỏ như nấu cơm này cháu có thể tự làm được.”
Bác gái kia bĩu môi khinh thường nói:
DTV
“Em gái cháu cũng kỳ thật đó, việc nấu cơm này vốn là việc của phụ nữ, lại để một người đàn ông như cháu làm, còn nó thì ngồi chơi xơi nước ở bên cạnh, sau này sao có thể gả đi được chứ? “
Trương Hồng Văn không thích nghe nữa, lập tức phản bác lời nói của bác gái kia.
“Chuyện đàn ông làm ruộng, đàn bà dệt vải đều đã là chuyện của xã hội thời phong kiến rồi, xã hội chúng ta là xã hội đổi mới, coi trọng nam nữ bình đẳng, cả nam và nữ đều có thể làm việc, vậy thì tại sao việc nấu ăn phải là do phụ nữ làm, còn đàn ông thì không?”
“Bác nhìn đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh đi, hầu hết đều là đầu bếp nam, nên việc đàn ông nấu ăn không phải là một việc rất bình thường sao? Thế nào mà qua miệng của bác lại trở thành một việc kỳ cục chứ?”
Bác gái kia lập tức sa sẩm mặt mày, vừa định nói thêm vài câu thì mấy bác gái và mấy cô vợ trẻ bên cạnh lập tức lên tiếng phụ họa.
“Đúng vậy, đây là chuyện nhà người ta, người ngoài như bà xen vào làm gì, không phải là bà nhìn người ta sống quá tốt nên mới ngứa mắt đấy chứ?”
“Chủ tịch đã nói rồi, phụ nữ có thể gánh cả nửa bầu trời, bình thường chúng ta bận trong bận ngoài, cũng chỉ có khoảng thời gian phải chăm sóc con cái mới có thể để đàn ông trải nghiệm cuộc sống thường ngày của chúng ta một chút, bà cũng nên bớt bớt đi!”
“Tôi thấy bà rõ ràng là đang ghen tị, như chồng bà đó, bình thường cởi tất cũng là bà giúp nhặt lên, chắc chắn là không thể nào chu đáo bằng đồng chí Tiểu Trương được.”
Bác gái kia lập tức méo mó cả mặt mày, chửi ầm lên:
“Tôi ghen tị cái quái gì chứ! Chồng tôi đối xử với tôi rất tốt, hôm nay còn giúp tôi bưng đồ ăn nữa.”
Ánh mắt Trương Hồng Văn nhìn bà ta bỗng trở nên vô cùng thương hại.
“Bưng đồ ăn cũng có thể gọi là đối xử tốt với vợ sao? Đó không phải là điều nên làm à?”
Anh ấy thở dài lắc đầu, vào nhà lấy đĩa ra dọn món.
Bác gái kia mặt đỏ bừng tức giận, giậm mạnh chân bước vào trong nhà, đến đồ ăn ở bếp lò bên ngoài cũng không thèm để ý đến nữa.
Những người khác cũng lần lượt cười thành tiếng, sau đó mỗi người đều tự đi làm việc của mình.
Trương Thiên ở trong nhà nghe hết toàn bộ câu chuyện, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Anh Hai của cô không chỉ là một người tốt, còn rất có chính kiến.
Vừa xào rau xong thì cơm cũng đã chín, Trương Thiên đứng ở bên giường, vỗ nhẹ vào vai chị dâu Hai.
“Chị dâu, chị dâu, dậy ăn cơm thôi.”
“Ừm…”
Mao Bình mơ màng mở mắt ra, lập tức nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của em chồng đang mỉm cười với mình.
Chị ấy ngay lập tức tỉnh táo lại, vui vẻ nói:
“Em Ba đến à! Em đến khi nào thế, sao lại không gọi chị dậy?”
Trương Thiên đưa chiếc khăn thấm nước cho chị dâu Hai, cười nói:
“Em mới đến đây được một lúc thôi, thấy chị ngủ ngon quá nên không nỡ gọi chị dậy.”
Nào có không biết xấu hổ mà gọi chị ấy dậy, quầng thâm dưới mắt có thể cosplay gấu trúc khổng lồ được rồi, kêu cô gọi thì quả thật là không đành lòng.