Chương 72

“Vợ ơi mau dậy ăn cơm thôi, anh làm món cá diếc hầm củ cải, thơm lắm!”
Trương Hồng Văn bưng một cái chậu lớn đặt lên bàn ăn, Trương Thiên bưng cơm đã xới lên.
Mao Bình liếc nhìn con trai, sau khi xác định đứa trẻ đang trong trạng thái ngủ sâu, bấy giờ mới ngồi vào ghế ăn cơm.


Trên bàn ăn, Trương Thiên lại nói lại một lần nữa lời mà cô đã nói với anh Hai.
Chỉ là lần này, chị dâu Hai lại có phản ứng rất khác.
“Tìm việc làm?”
Mao Bình trầm ngâm nói:


“Hôm qua chị nghe hàng xóm nói rằng trang trại bò sữa đang tuyển công nhân tạm thời, hình như công nhân trong đó không cẩn thận bị bò đá khiến chân bị thương, thế nên mới vội vàng đi tìm người làm tạm thời.”
Chị ấy nhìn về phía em chồng của mình, cười nói:


“Chỉ có điều chị không rõ là có cần điều kiện gì không, hay là em tới đó đăng ký thử xem?”
Trương Thiên không khống chế được mà nhếch miệng cười lớn.
“Em sẽ đi hỏi thăm trước, sau đó sẽ tới đó đăng ký.”
Mao Bình gật đầu, tán thành nói:


“Như vậy sẽ ổn thỏa hơn, nếu có việc gì cần chị và anh Hai em giúp đỡ, thì em cứ việc nói.”
“Vâng!”
Trương Thiên vùi đầu ăn cơm, ăn cơm xong định nghỉ ngơi một lát, sau đó mới đi nghe ngóng tình hình.
Nói không chừng rất nhanh thôi cô có thể tìm được một công việc.


Sau khi nghỉ ngơi một lát, Trương Thiên xách chiếc giỏ nhỏ của mình, đựng mười chai rượu đi đến căn nhà ở phía chợ đen.


available on google playdownload on app store


Đã vài ngày trôi qua kể từ lần giao hàng trước, lúc này vừa hay là thời điểm thích hợp để kiểm tr.a thành quả, thuận tiện hỏi họ có thông tin về chuyện trang trại bò sữa đang tìm kiếm công nhân tạm thời hay không, nói không chừng có thể lượm lặt được một vài tin tức.


Men theo con đường quen thuộc, rẽ qua nhiều con ngõ, khung cảnh trước mắt đã không giống những ngày trước đó.
Chàng trai trẻ ở trong ký ức luôn nấp ở đầu ngõ đã không còn ở đó, trong con ngõ vô cùng trống trải, không một bóng người.


Trương Thiên đứng đó sững sờ vài giây, đại khái có thể đoán được nguyên nhân vì sao.
DTV
Cô rẽ vào một góc đi về phía căn nhà phía sau.
Gõ cửa theo nhịp như lần trước, chẳng mấy chốc đã có người ra mở cửa.


Người mở cửa cũng không phải ai xa lạ, thậm chí có thể nói là quá quen thuộc.
Trương Thiên trừng mắt nhìn người trước mặt, khóe miệng hơi run, người mở cửa cho cô chính là anh họ thứ ba của cô, Trương Quốc Khánh!


Ông Hai Trương Nhị Hổ sinh được hai người con trai, con trai cả Trương Kiến Quân, con trai thứ Trương Kiến Dân, hai người mỗi người lại sinh được hai người con trai, trong đó con trai cả của chú Hai Trương Kiến Dân là Trương Quốc Khánh, cũng bởi vì không chia nhà, lại đứng thứ ba trong nhà, nên Trương Thiên thường gọi là anh họ Ba.


Cô đang định hỏi đối phương tại sao lại ở đây, nhưng lập tức nhớ ra mình đã thay đổi diện mạo, hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu, thế nên chỉ có thể kiềm chế sự tò mò ở trong lòng, ngoan ngoãn đi theo anh họ Ba bước vào trong nhà.


Anh họ Ba Trương Quốc Khánh vừa bước vào cửa đã chạy thẳng vào phòng chính.
“Tùng Tử, có người đến tìm, đi ra xem kìa!”
Sau đó trong phòng vang lên tiếng bước chân, không lâu sau đã thấy Triệu Tùng cầm bánh bao hấp đi ra.


Nhìn thấy là Trương Thiên, Triệu Tùng nhướng mày, ăn nốt nửa chiếc bánh bao còn lại, dẫn Trương Khiên vào phòng sách nói chuyện.
Anh ngồi cạnh Trương Thiên, rót cho cô một tách trà, chậm rãi nói:


“Rượu cô mang đến lần trước bán rất chạy, tôi đã đổi hết rồi, cuối cùng đổi được 305 tệ, trừ đi số tiền đặt cọc lần trước, chia theo tỷ lệ 1:9, cuối cùng phải đưa cho cô 224 tệ.”
Triệu Tùng đi vào trong phòng, sau đó mang ra một hộp bánh quy bên trong đựng đầy tiền và phiếu:


“Cô định lấy hết tiền hay cả tiền và phiếu?”
Trương Thiên líu hết cả lưỡi, giá mà đối phương bán gấp đôi giá mà cô bán, thật sự là rất giỏi!






Truyện liên quan