Chương 79
Một miếng bằng phí sinh hoạt một tuần của gia đình bình thường, cô ấy có thể không căng thẳng sao?!
Lương của chồng cô ấy tuy rằng khá cao nhưng cũng không thể ném tiền qua cửa sổ như vậy được.
Thím Lưu đột nhiên hít một ngụm khí lạnh, bà ấy nhìn sô-cô-la trong tay Trương Thiên, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Đây đâu phải kẹo? Rõ ràng là vàng mới đúng!
Thấy Trương Thiên lại muốn bẻ miếng tiếp theo đút cho Khánh Khánh, thím Lưu lập tức xông tới nắm chặt lấy tay của cô.
“Đồng chí Tiểu Thiên mau ra tính tiền cho thím đi, mấy thứ mà thím định mua có giá bao nhiêu tiền vậy?”
Trương Thiên dừng một chút, nhìn về phía mấy món đồ mà thím Lưu lấy ra, tính toán sơ qua một chút, sau đó mới nói:
“Một nắm mì trứng 3 xu, nắm miến 1 xu, táo đỏ 2 xu, gà mái già 3 tệ 5 xu, thịt ba chỉ 2 tệ, sữa bột 80 tệ, tổng cộng là 86 tệ 1 xu ạ.”
Cũng chỉ có nhà giàu như thím Lưu mới dám tiêu nhiều tiền như thế, cô thích!
Thím Lưu xoay người chuẩn bị đi vào phòng lấy tiền, suy nghĩ lại rồi quay lại hỏi Trương Thiên.
DTV
“Thím lấy phiếu xe đạp đổi với cháu được không?”
Trương Thiên ngẩn ra, thận trọng hỏi:
“Thím có chắc là lấy phiếu xe đạp để đổi không ạ?”
Phiếu xe đạp rất hiếm, có thể dùng nó để mua các loại xe đạp nổi tiếng.
Dùng phiếu công nghiệp cũng có thể mua xe đạp, nhưng chỉ có thể mua loại bình thường, mà phiếu xe đạp lại chính là loại phiếu rất khó đổi, ngay từ đầu Trương Thiên cũng không nghĩ tới chuyện sẽ đổi phiếu xe đạp, bởi vì căn bản không tìm được người sẽ chịu đổi.
Không nghĩ tới nhà thím Lưu thế nhưng lại có! Còn chịu đổi.
“Chắc chứ! Dù sao nhà thím đã có hai chiếc xe đạp rồi, cũng không dùng tới nó, chi bằng dùng nó để đổi đồ với cháu đi.”
Thím Lưu nghiêm mặt nói.
Tuổi nghề của con trai bà ấy đủ dài, vẫn có thể lấy được phiếu xe đạp trong tương lai, vốn dĩ định bán chiếc xe đạp cũ ở trong nhà đi để mua một chiếc mới, nhưng con trai của bà ấy lại không cho, nói xe vẫn dùng tốt, không việc gì phải bán để đổi xe mới.
Còn đưa cả phiếu xe đạp cho bà ấy, để cho bà ấy toàn quyền sử dụng.
Hôm nay mua quá nhiều thứ, thím Lưu cũng không nỡ lấy ra nhiều tiền như vậy, thế nên định sẽ đổi hết đống phiếu xe đạp kia.
Thật ra thím Lưu dùng phiếu xe đạp để đổi mấy thứ kia cũng không hề lời một chút nào, một tờ phiếu xe đạp có thể bán được hơn một trăm tệ ở chợ đen.
Trương Thiên cũng sẽ không để Thím Lưu chịu thiệt, cô trực tiếp lấy hết đồ vật còn dư lại ở trong giỏ ra.
“Nếu dùng phiếu xe đạp để đổi mỗi mấy thứ kia thôi thì sẽ bị thiệt đó ạ, để cháu lấy thêm mấy thứ khác đổi cho thím, hai thanh sô-cô-la này giá sáu tệ, còn đây là bánh quy kẹp lòng đỏ trứng muối, ăn rất ngon, một cân giá 6 tệ, nửa cân bánh hạch đào 1 tệ 8 xu, tính tổng lại ước chừng cũng ngang bằng với giá trị của phiếu xe đạp, lần sau tới cháu sẽ đưa thêm cho thím hai vắt mì sợi nữa.”
Mẹ của Khánh Khánh đứng ở một bên vốn định lấy lại phiếu xe đạp, nhưng vừa nghe Trương Thiên nói như thế, thoáng chốc dừng bước, nếu đổi như vậy thì nhà họ sẽ không chịu thiệt.
Ấn tượng của thím Lưu đối với Trương Thiên càng tốt hơn nữa, đứa nhỏ này không phải một người tham lam, sau này có thể đổi thêm một ít phiếu cho cô.
Thế là thím Lưu cười tủm tỉm nói:
“Thím cũng không rõ ràng lắm thứ này có thể đổi được bao nhiêu đồ, vẫn là Tiểu Thiên có lòng tốt, nếu đổi lại là những kẻ có ý xấu khác thì chắc chắn sẽ không đổi thêm đồ cho thím đâu.”
Trương Thiên cũng giả vờ như không phát hiện sự thăm dò của bà ấy, vui tươi hớn hở nói:
“Tâm của chúng ta ai cũng tốt ạ, thế nên mới không thể nhìn người khác chịu thiệt.”
Giao dịch rất nhanh đã hoàn thành, Trương Thiên cũng không vội vã rời đi mà tiếp tục trò chuyện với thím Lưu.