Chương 80
“Thím Lưu, lần trước cháu có nhờ thím hỗ trợ hỏi thăm mấy công việc thời vụ ý ạ, không biết bên chỗ thím có tin tức gì không ạ?”
Trương Thiên lên tiếng hỏi.
“Đúng là thím có nghe ngóng được một nơi đang tuyển nhân viên thời vụ.”
Thím Lưu lập tức tỉnh táo tinh thần, vỗ đùi hưng phấn nói.
“Khu nhà của thím có rất nhiều người ở, trong đó có cả lãnh đạo của trang trại bò sữa, nghe nói bên phía bọn họ muốn tìm một nhân viên thời vụ, chủ yếu là giúp đỡ xử lý việc cho dê bò ăn thức ăn chăn nuôi.”
“Nếu cháu không ngại công việc này vất vả, có thể đi thử xem, phụ trách tuyển người chính là Hạ Kiến Thành - phó giám đốc của trang trại bò sữa, cậu ta là một người con có hiếu, người mà cậu ta để ý nhất chính là mẹ của mình.”
“Nếu cháu muốn ứng tuyển vị trí nhân viên thời vụ, có thể đi đường ngang ngõ tắt là từ phía mẹ cậu ta.”
“Nghe nói mẹ của cậu ta hình như bị bệnh, hôm nay mới đi bệnh viện một chuyến, nếu cháu không ngại thì ngày mai thím dẫn cháu đi thăm bà ấy.”
Trương Thiên tất nhiên là không ngại!
Thím Lưu đã giúp cô một ân nghĩa lớn, nếu không nhờ bà ấy thì chính cô cũng không biết được những thông tin này, càng đừng nói lấy được vị trí nhân viên thời vụ.
“Ui cháu không ngại đâu ạ, cháu còn phải cảm ơn thím vì đã giúp cháu một ân nghĩa lớn ấy chứ!”
Trương Thiên cười hì hì nắm lấy tay thím Lưu.
Thím Lưu cũng vui vẻ giúp Trương Thiên, bà ấy chỉ cần giới thiệu, cũng không cần phải làm gì thêm mà vẫn có được lợi ích thực tế, nói không chừng sau này lúc hai người ‘giao dịch’, giá cả sẽ còn ‘tốt’ hơn nữa.
“Vậy ngày mai khi cháu đi nhớ phải mang theo một ít đồ dinh dưỡng, nhưng không cần quá đắt, quá đắt người ta sẽ không nhận đâu.”
Trương Thiên hiểu rõ, gật gật đầu.
Họ lại trò chuyện thêm một hồi, chờ đến khi anh Hai của cô chuẩn bị tan làm thì mới rời đi.
Trở lại khu nhà, chị dâu Hai Mao Bình đang gói sủi cảo.
Trương Thiên vừa thấy, cũng nhanh chóng rửa tay bước tới.
“Chị dâu à, em nghe nói trang trại bò sữa đang tìm nhân viên thời vụ, nên ngày mai em định đi thăm dò xem tình hình thế nào, đến lúc đó nếu trong nhà có việc gì thì cứ đến khu nhà quân khu tìm em là được ạ.”
Đã lâu rồi cô không gói sủi cảo, sau khi gói mấy cái mới tìm lại được xúc cảm.
“Mới đó mà đã tìm được công việc rồi sao?”
Mao Bình không khỏi có chút giật mình.
Lúc trước chị ấy cũng phải mất rất lâu mới tìm được công việc, làm giáo viên ngữ văn tiểu học năm hai ngay tại xưởng sắt thép, nhưng mà hiện tại trường học đã đóng cửa, cũng không biết đến khi nào mới có thể lên lớp lại.
Không nghĩ tới cô em chồng nhanh như thế đã tìm được công việc, đúng là quá may mắn!
Trương Thiên cũng cảm thấy mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi, cô đặt sủi cảo đã gói xong sang một bên, chậm rãi lên tiếng giải thích:
“Cho dù em có may mắn được nhận thì công việc này cũng không làm được quá lâu, nhân viên thời vụ của trang trại bò sữa chỉ làm được mấy tháng, chờ chiếc chân bị thương của nhân viên chính thức kia khỏi hẳn thì công việc của em cũng sẽ kết thúc.”
“Không cần quan tâm có thể làm được bao lâu, mình cứ thử xem thế nào đã. Nếu như lãnh đạo cảm thấy em làm không tệ, nói không chừng sẽ chuyển em thành nhân viên chính thức cũng nên!”
DTV
Trương Thiên bèn nhoẻn miệng cười nói:
“Em nghe theo lời chị ạ.”
*
Sáng sớm hôm sau, cô cầm theo một giỏ đồ đi về phía khu nhà quân khu.
Nếu là đi thăm người bệnh, đương nhiên phải mang theo một chút đồ bồi bổ sức khỏe, lựa chọn đầu tiên chính là trái cây và sữa bò.
Thời điểm hiện tại hai thứ này đều thuộc loại hàng hóa giá cao, thế nên cô chỉ chọn quả táo và sữa bột đậu.
Táo thì mang theo hai quả, sữa bột đậu xé một túi rồi tìm một bình thủy tinh để đựng.