Chương 86
Trương Thiên thay đổi vị trí, dựa theo sự chỉ dẫn của Đường Quyên bắt đầu bắt tay vào làm.
Lúc đầu động tác không khỏi có chút ngượng ngùng, không nắm được trọng điểm, nhưng dưới sự chỉ dẫn của Đường Quyên, cô rất nhanh đã thuần thục.
Đường Quyên nhìn động tác chuẩn chỉ của Trương Thiên, cuối cùng cũng yên lòng, nhấc một thùng đựng sữa khác đến chuồng bò bên cạnh để vắt sữa.
“Em đã nắm vững hầu hết các kỹ thuật cần thiết đối với một nhân viên chăn nuôi, kế tiếp chỉ cần làm quen với nó thôi.”
“Em lại đây vắt sữa con bò này đi, chờ vắt xong thì em lại đổi một con khác.”
Chị ấy dặn dò xong, sau khi xác định Trương Thiên không có vấn đề gì, lúc này mới bắt đầu làm việc của mình.
Vắt sữa bò là công việc yêu cầu sự kiên nhẫn nhất, trùng hợp sự kiên nhẫn của Trương Thiên vẫn luôn rất tốt, thế nên có thể nói cô làm công việc này không có chỗ nào để chê.
Một ngày trung bình mỗi con bò sữa có thể vắt được hai mươi mấy lít sữa bò, cộng thêm sữa dê, gia súc trong trang trại bò sữa một ngày có thể sản xuất khoảng bốn trăm lít sữa.
Nhìn thì có vẻ rất nhiều, nhưng sản lượng này nếu đặt ở huyện thành thì quả thật là không bõ dính răng.
Dân cư ở huyện Thuần có khoảng 200.000 người, tính ra bốn trăm lít sữa này phải nói là ít đến đáng thương.
Trương Thiên cuối cùng cũng hiểu rõ, vì sao Bao Tu lại muốn mua sữa bột như vậy, bởi vì sữa dê bò tươi thật sự là không mua được.
Lúc này trẻ con mới sinh mỗi ngày có thể lãnh một cân sữa, chỉ cần mang phiếu sữa và tiền đến trạm sữa xếp hàng để mua.
Nhìn thì có vẻ như khá dễ dàng, nhưng trên thực tế có những gia đình mà người thân có nhu cầu cấp bách cần uống sữa, họ thậm chí 5 giờ sáng đã đến trạm sữa để xếp hàng, chỉ vì có thể lãnh được sữa tươi với số lượng không nhiều lắm kia.
Sau khi biết được những chuyện này, Trương Thiên chỉ cảm thấy cảm thông thay cho những con người sinh sống ở thời đại này.
Mấy chục năm sau sản lượng sữa tăng vọt, chỉ cần muốn mua là có thể mua được, hơn nữa còn có rất nhiều nhãn hiệu khác nhau để chọn lựa.
Lúc này sữa bò quá ít và khan hiếm, thế nhưng lại thành hàng xa xỉ.
Trong đầu Trương Thiên lập tức nảy ra một ý tưởng, nhưng rất nhanh đã bị gạt đi.
DTV
Hiện tại cô nên chăm chỉ làm việc, làm tốt công việc của bản thân, lĩnh lương mua xe đạp, mua đồ ăn đồ dùng về nhà để cải thiện cuộc sống sinh hoạt thì vẫn hơn.
Đây mới là chuyện quan trọng nhất vào lúc này.
Làm xong công việc ở trang trại bò sữa, cô cũng không quên để lại một ly sữa bò, đợi lát nữa phó giám đốc Hạ đến lấy, rồi mang về nhà cho bà Miêu.
Bà Miêu cũng đã thử làm theo phương pháp khử mùi tanh của sữa bò mà Trương Thiên nói, cuối cùng bà ấy đã chấp nhận uống sữa, hiện tại mỗi ngày đều uống một ly, mục đích là để bồi bổ cơ thể.
Đáng tiếc những công nhân bình thường như Trương Thiên không thể làm như vậy, sữa bò là tài sản tập thể, bọn họ muốn mua cũng phải đến trạm sữa để mua.
Nếu chẳng may bị người ta phát hiện giấu sữa thì sẽ bị ghi tội, mà trong quan niệm của người dân ở thời đại này, đó chính là một tội lớn!
Trương Thiên cũng không cần lo đến việc không có sữa uống, ở bên trong siêu thị có rất nhiều, căn bản là uống không hết.
Thời gian làm việc ở trang trại bò sữa trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến thời gian phát tiền lương.
Trương Thiên cũng không có bao nhiêu hy vọng, tháng trước cô chỉ làm việc mấy ngày, chắc là phải đợi đến tháng sau mới được lĩnh tiền lương của tháng này và mấy ngày tháng trước.
Mà nói đến tiền lương, cô chỉ là nhân viên thời vụ, tiền lương một tháng là 25 tệ, ngoài ra còn được phát thêm một ít phiếu gạo.
Trương Thiên rất thỏa mãn, điều này có nghĩa là cô đã sở hữu tiền riêng của bản thân.