Chương 90
Ăn cơm xong, cô đạp xe đạp mượn từ chỗ kế toán Tiền, mang theo một giỏ tre đựng rau tươi chạy tới khu nhà quân khu ở huyện thành.
Khi Trương Thiên chạy tới nhà họ Hạ, vừa lúc gặp được một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt khá dữ đi ra từ trong nhà.
Cô còn đang tò mò, chợt thấy khuôn mặt đối phương vốn đang cười lập tức xụ xuống sau khi cánh cửa đóng lại.
Chị ta đi xuống thang lầu, còn nhổ nước miếng vào góc tường, sau đó mới hùng hùng hổ hổ rời đi.
Trương Thiên híp mắt nhìn đối phương rời đi, bấy giờ mới gõ cửa nhà họ Hạ.
Người mở cửa chính là bà Miêu, bà lão thấy là Trương Thiên thì lập tức vui vẻ ra mặt, nhanh chóng mời cô vào nhà.
“Bà Miêu, bà nội cháu nghe nói cháu có thể làm việc ở trang trại bò sữa đều là nhờ phúc của bà, nên hôm nay đã cố ý hái một rổ rau tươi bảo cháu mang đến, cũng không phải thứ gì tốt, chỉ hy vọng có thể giúp bữa cơm của bà phong phú hơn thôi ạ.”
Trương Thiên mỉm cười đưa giỏ cho bà Miêu, thấy đối phương vui mừng cầm lấy rồi đặt ở trong phòng bếp.
Trương Thiên cũng đi theo sau bà lão, còn lấy ra từ trong túi kẹo sữa thỏ trắng, ý đồ nhét vào trong túi quần của bà Miêu.
“Cháu đang làm gì vậy, đồ tốt như vậy cháu nên giữ lại ăn thì hơn!”
Bà Miêu mới đầu là sửng sốt, sau đó thì lập tức từ chối lia lịa, đẩy tay cô về.
Trương Thiên bèn đè tay bà Miêu lại:
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cháu nói lần sau gặp mặt cháu sẽ tặng kẹo cho bà, đáng tiếc lần thứ hai gặp mặt trong túi cháu lại không có kẹo, thế nên lần này tới đây cháu đã cố tình mang theo một ít.”
“Đây là kẹo sữa, ăn vào rất tốt cho cơ thể, còn bổ sung dinh dưỡng nữa ạ.”
Trương Thiên không để đối phương từ chối, bỏ toàn bộ kẹo vào trong túi bà Miêu.
“Con bé này!”
Bà Miêu cũng hết cách, chỉ có thể nhận lấy.
Khi Trương Thiên bước vào trong nhà, phát hiện phó giám đốc Hạ không ở phòng khách, thế là lập tức lên tiếng hỏi:
“Bà Miêu, chú Hạ đang làm gì thế ạ? Lúc nãy khi tới đây, cháu thấy một người phụ nữ đi ra từ trong nhà, vừa đi vừa mắng, là người thân tới vay tiền sao ạ?”
Bà Miêu nghe được câu sau thì lập tức cười không nổi nữa, trông thấy dáng vẻ tò mò hoàn toàn không biết gì của Trương Thiên, bà bèn thở dài nói:
“Đó là em dâu của con dâu bà, cũng không biết nó nghe được tin tức ở đâu, nói Kiến Thành muốn nhập cỏ khô, thế là đi từ xa chạy tới đây bảo con trai bà giao việc này cho chồng nó.”
“Chồng nó là người của trạm tái chế, nhà ở huyện thành, chả có chút liên quan nào tới cỏ khô, như vậy thì làm sao con trai bà có thể giao việc này cho cậu ta được chứ?”
“Con dâu của bà không tệ, nhưng cả nhà em trai nó thật sự là không dễ tiếp xúc, cứ muốn làm khó con trai của bà.”
Trương Thiên cũng cạn lời, vỗ vỗ bả vai của bà Miêu an ủi.
Đối phương đến yêu cầu công việc này cũng không nhất thiết là tự mình làm, khả năng cao là sẽ nhượng lại công việc với một cái giá nào đó, nhưng cỏ khô là thứ sẽ ảnh hưởng đến việc sản xuất sữa của dê bò, sao có thể tùy tiện giao cho người khác, phó giám đốc Hạ đương nhiên sẽ không đồng ý.
“Bà ơi chú Hạ ở phòng nào vậy ạ? Cháu định biếu chú ấy chút đồ ạ.”
Bà Miêu chỉ vào một cánh cửa:
“Ở phòng kia, cháu tiện mang cho nó chén nước giúp bà luôn.”
“Dạ.”
“Cốc cốc cốc!”
DTV
Trương Thiên bưng chén nước, cao giọng nói:
“Chú Hạ, cháu tới đưa nước cho chú, không biết cháu vào có được không ạ?”
“Vào đi.”
Cửa được mở ra, trong phòng sương khói lượn lờ, Hạ Kiến Thành đứng sau bàn sách đang mở ra cửa sổ để bớt mùi.
Trương Thiên buông chén nước, thuận thế ngồi ở phía đối diện Hạ Kiến Thành.