Chương 91
Bỏ qua vẻ mặt ngạc nhiên của đối phương, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Chú Hạ, cháu muốn thay mặt đại đội của cháu để bàn bạc một vụ làm ăn với chú.”
“Vụ làm ăn gì?”
Hạ Kiến Thành có chút hứng thú ngồi xuống, cầm cốc lên, chậm rãi uống một ngụm.
“Cháu nghe nói trang trại bò sữa cần nhập cỏ khô, cháu muốn bàn với chú về vụ mua bán cỏ khô này.”
Trương Thiên lấy túi giấy đựng t.h.u.ố.c lá ra, đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Hạ Kiến Thành.
“Đây là một ít cỏ khô, chú xem chất lượng thế nào, có thể đáp ứng tiêu chuẩn cỏ khô mà trang trại bò sữa thu mua không ạ.”
Cô bỏ tổng cộng một trăm điếu thuốc vào trong túi giấy, tất cả đều là loại có đầu lọc, hơn nữa không phải loại t.h.u.ố.c lá thông thường mà là nhãn hiệu đắt nhất và tốt nhất được bán trong siêu thị của cô.
Loại t.h.u.ố.c lá này nếu bán ở chợ đen của Triệu Tùng, một điếu có thể bán được hai xu.
Hạ Kiến Thành mỉm cười, đặt tách trà lên bàn, cầm lấy túi giấy từ từ mở ra, sau đó đồng tử lập tức co rút lại, sững sờ tại chỗ.
Trầm mặc hai giây, chú ấy thở phào một hơi, nhìn Trương Thiên với ánh mắt ý vị thâm trường:
“Chất lượng cỏ khô của cháu không tồi, quả thực có thể đáp ứng được nhu cầu của trang trại.”
Trương Thiên thấy chú ấy nửa ngày vẫn không nói gì thêm, chỉ có thể mắng ở trong lòng một tiếng ‘lão hồ ly’, lại đòi tăng số lượng.
“Nếu chú cảm thấy không tồi, mỗi tháng cháu sẽ gửi thêm cho chú một phần tư số ngày hôm nay. Chú thấy thế nào ạ?”
Lúc này, Hạ Kiến Thành mới lộ ra nụ cười hài lòng, gật đầu:
“Không thành vấn đề, vừa lúc đội cung cấp cỏ khô ban đầu tạm thời không thể cung cấp được. Tuần sau đội của cháu có thể giao cỏ khô của tháng này tới trang trại.”
Chú ấy dừng lại, sau đó không quên lên tiếng nhắc nhở:
“Mỗi tháng trang trại của chúng ta phải dùng tới hơn 4.000 cân cỏ khô. Đại đội của cháu có tự tin cung cấp đủ không?”
Đây không phải là số lượng nhỏ.
Trương Thiên tự tin gật đầu, trước đó ông nội cũng đã nói con số đại khái cho cô, hiện tại kho cỏ khô của đại đội ước chừng có khoảng hơn 150.000 cân, hàng ngày vẫn đều đặn đi cắt cỏ tươi, đừng nói chỉ cần cung cấp cho một trang trại bò sữa, cho dù là hai trang trại thì cũng không thành vấn đề.
“Chỉ cần cháu nắm rõ là được, trang trại chúng ta chỉ thu mua cỏ khô không rễ, yêu cầu cụ thể thế nào cháu cũng biết rồi đấy. Lúc trở về nhớ bàn bạc kỹ với người trong đội, đến lúc đó đừng khiến chú khó xử.”
DTV
“Trang trại chúng ta mua cỏ khô với giá 2 xu 1 cân, nửa tháng giao một lần, mỗi lần giao 2.000 cân, thanh toán tại chỗ, đại khái chỉ có như vậy thôi.”
Trước khi rời đi, Hạ Kiến Thành lại dặn dò Trương Thiên lần nữa:
“Cỏ khô lần sau cháu gửi đến không thể kém hơn lần này đâu đấy.”
Trương Thiên chỉ có thể khẳng định một lần nữa - mình nhất định sẽ đảm bảo chất lượng.
Sau khi giải quyết xong việc, cô cũng không kịp ghé qua nhà anh Hai mà trực tiếp đạp xe về thẳng nhà.
Trương Đại Ngưu ở trong nhà đứng ngồi không yên đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại hướng mắt ra ngoài ngã tư.
“Con nghĩ vụ làm ăn này có thành công không?”
Ông hỏi con trai Trương Vệ Quốc.
“Con không biết nữa, chắc là sẽ ổn thôi ạ?”
Trương Vệ Quốc trả lời, giọng điệu không mấy chắc chắn.
Nghe con trai nói vậy, Trương Đại Ngưu nhất thời không còn chút tự tin nào nữa.
“Con đã trở lại rồi đây!”
Hai người lập tức đứng dậy, chạy ra ngoài.
Trương Thiên nhìn vẻ mặt mong đợi của ông nội và ba, lấy ra danh sách mà Hạ Kiến Thành đưa.
“Thứ hai tuần tới sẽ gửi lượng cỏ khô dùng cho nửa tháng. Bên đó yêu cầu giao một lần 2.000 cân cỏ khô, một cân giá hai xu. Lúc đó phải hạch toán thật kỹ để tránh sau này xảy ra sai sót về mặt sổ sách.”
Trương Đại Ngưu và con trai Trương Vệ Quốc làm gì còn quan tâm đến những lời Trương Thiên nói nữa, toàn bộ sự chú ý của họ đã dồn vào tờ giấy mỏng trên tay rồi.