Chương 100
Máy nghiền này dùng rất tốt, chỉ mất một ngày là đã xử lý hết tất cả thân ngô được tích trữ, hiệu suất rất cao, hơn nữa còn có thể chia nhân lực qua các bộ phận khác, quả thật chính là một công cụ tuyệt vời cho các trang trại.
Trương Thiên bèn thở phào nhẹ nhõm.
“Chiếc máy đó tổng cộng có giá khoảng 80 tệ. Nếu trang trại muốn mua một cái, có thể đến xưởng sắt thép tìm thợ nguội Mao Thừa Bình và Trương Hồng Văn, chiếc máy này chính là do hai người họ lắp ráp ạ.”
Nếu như có nhiều người đến xưởng sắt thép để mua máy nghiền, vậy thì ít nhiều gì anh Hai cũng sẽ nhận được một vài chỗ tốt.
Tuy cô là người vẽ ra bản thiết kế, nhưng những bộ phận cụ thể mấu chốt lại là do anh Hai và ba vợ anh ấy làm, có thể nói chính hai người họ đã thiết kế ra chiếc máy nghiền này.
Cô cũng không cho rằng có thể làm ra chiếc máy đó thì công lao chính thuộc về mình, da mặt cô vẫn chưa dày đến thế.
Giám đốc Thạch gật đầu:
“Trang trại vô cùng cảm ơn cháu vì đã mang máy nghiền đến để giúp đỡ. Và để bày tỏ lòng biết ơn, trang trại định thưởng cho cháu một món quà, hi vọng cháu sẽ không ngừng cố gắng, tạo ra nhiều giá trị hơn nữa cho trang trại.”
Ông ấy lấy ra một chiếc cốc tráng men lớn từ tủ bên cạnh, ở giữa có dòng chữ “tặng” to tướng, phía trên in dòng chữ trang trại bò sữa huyện Thuần của thành phố Song Điền, bên dưới cũng viết rõ ngày tháng.
“Cảm ơn giám đốc, cảm ơn trang trại đã đề bạt cháu, sau này cháu nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn nữa!”
Trương Thiên vui sướng mang chiếc cốc tráng men về.
…
Chẳng mấy chốc đã đến thứ sáu, Trương Thiên và anh Hai thuê một chiếc xe ba bánh, mang theo chiếc máy nghiền đa năng trở về đại đội Hồng Quang.
“Đây là máy dùng để cắt thân ngô hả?”
“Dùng nhiều sắt như vậy, chắc chắn là không tầm thường!”
“Bây giờ thế nhưng lại sản xuất ra một chiếc máy chuyên dùng để cắt thân ngô, đất nước chúng ta thật sự quá tuyệt vời!”
“Dùng thử một chút chứ nhỉ? Vừa hay có rất nhiều thân ngô vừa được cắt đang chất thành đống ở sân đập.”
Vì vậy, chiếc máy này chưa đến nơi đã bị người trong đại đội kéo đến sân đập lúa mì.
Sân đập lúa mì nằm giữa đại đội, bên cạnh chính là phòng làm việc của cán bộ đại đội và sân chứa tài sản công của thôn.
Đến lúc đó, chiếc máy nghiền này cũng sẽ được đặt trong phòng chứa nông cụ, sẽ do ba cô, đồng chí Trương Vệ Quốc bảo quản giữ gìn.
Máy được đặt cẩn thận cạnh sân đập lúa mì, Trương Thiên chịu trách nhiệm đạp bàn đạp, anh Hai Trương Hồng Văn chịu trách nhiệm đưa thân ngô đi qua cửa vào của chiếc máy.
“Lộc cộc lộc cộc!”
Những thân ngô dài bị lưỡi d.a.o bên trong cắt thành từng mảnh nhỏ, thành phẩm được đưa ra ngoài từ cửa bên dưới.
Triệu Sơn – một nhân viên chăn nuôi trong thôn đi tới vốc một nắm.
Ông ấy đưa mắt nhìn, còn dùng ngón tay cầm một nhúm cẩn thận kiểm tra, hồi lâu sau, mới tặc lưỡi, gật đầu hài lòng.
“Máy này rất tốt, tôi dùng d.a.o để xắt còn không tốt bằng nó!”
Triệu Sơn không nhịn được mà cảm thán.
“Có cái máy nghiền này, về sau chắc chắn sẽ bớt được rất nhiều việc!”
Ông ấy vừa nói ra những lời này, mọi người lập tức càng thêm vui vẻ.
Chỉ vì Trương Hồng Văn vừa nói, về sau chiếc máy này có thể sửa đổi một chút để cắt lát khoai lang và sợi khoai lang, những thứ khác cũng có thể cắt được. Hay nói cách khác, chiếc máy này không chỉ mỗi trại chăn nuôi dùng được mà người toàn đại đội cũng dùng được!
Trương Thiên đạp một lát rồi nhường vị trí cho những người xung quanh muốn thử.
Mọi người ai nấy đều muốn thử một lần.
Dưới sự nhiệt tình của mọi người, thân ngô chất thành đống ở sân đập lúa mì dần vơi đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
DTV
Vấn đề xử lý thân ngô đã được giải quyết một cách dễ dàng, vì thế việc xây dựng bể chứa thức ăn ủ chua đã trở thành vấn đề cấp bách nhất hiện giờ.