Chương 101
Thấy mọi người vô cùng vui vẻ, Trương Thiên bèn lặng lẽ rút khỏi đám đông đi về nhà.
Chỉ là mới bước đến cửa, cô lại thấy Triệu Tùng đang xách hai cái sọt đứng ở trong sân.
“Sao anh lại đến đây?”
Trương Thiên hơi kinh ngạc, sau đó khi nhìn thấy đồ ở trong sọt, cô lập tức hiểu ra.
“Đây là xi măng à?”
DTV
Cô ngẩng đầu tò mò hỏi.
Hai cái sọt, mỗi cái đều đựng một bao xi măng lớn, ngoài ra ở góc sân đã chất mấy bao xi măng giống hệt, chắc là để làm bể chứa thức ăn ủ chua.
Triệu Tùng gật đầu.
“Bể chứa thức ăn ủ chua đã xây được một nửa, kết quả lại phát hiện không đủ xi măng để dùng, tình cờ tôi đang khá rảnh nên đại đội trưởng đã giao cho tôi nhiệm vụ đi mua xi măng.”
Lúc này, mẹ của Trương Thiên bưng ấm trà và chén trà từ trong bếp đi ra.
Vừa bước ra đã nhìn thấy con gái mình đang đứng chung một chỗ với người nổi tiếng là nhàn rỗi trong đại đội, trái tim bà ấy lập tức đập thình thịch, vội vàng bước tới cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
“Hôm nay lại về sớm vậy, chắc con cũng mệt rồi nhỉ, lại đây uống chút nước nhuận hầu đi.”
Chung Quyên đặt ấm trà lên chiếc bàn ở hành lang, sau đó đi tới chen vào giữa hai nam thanh nữ tú, kéo hai người đến hành lang để uống nước.
Triệu Tùng vốn là một người rất nhạy cảm, nhận thấy thím Chung cố tình muốn tách mình và Trương Thiên ra, trái tim của anh bỗng nhiên thắt lại, suy nghĩ trong nháy mắt đã xoay chuyển hàng nghìn lần, cảm xúc phức tạp, trong ánh mắt có sự hiểu rõ và buồn bã.
“Anh không khát sao? Mau uống nước đi!”
Trương Thiên thấy Triệu Tùng không vươn tay lấy chén uống nước, thế là sau khi uống một ngụm lớn, cô bèn thuận tay lấy một chén khác đưa đến trước mặt anh.
Người này tự dưng trông lại có phần buồn bã, đã đẹp trai thì phải nên vui vẻ mới đúng, Trương Thiên cũng rất sẵn lòng giúp đối phương điều tiết lại cảm xúc.
Triệu Tùng hơi sửng sốt, chậm rãi vươn tay nhận lấy.
Anh nhìn chén nước một chút, sau đó uống một hơi hết sạch.
“Cảm ơn.”
Ánh mắt Triệu Tùng khẽ động, khóe miệng nhếch lên một nụ cười anh tuấn cởi mở, chói mắt như thần mặt trời Apollo.
Trương Thiên bị nụ cười của đối phương khiến cho tâm thần lay động, suýt chút nữa còn đánh rơi cả chén.
Chẳng trách người xưa thường nói sắc đẹp hại nước hại dân, như này thì ai nhìn thấy mà không bối rối chứ?
“Cô có muốn đi xem bể chứa thức ăn ủ chua đang xây dựng không?”
Triệu Tùng chủ động lên tiếng mời.
“Được!”
Trương Thiên vô cùng tự giác đi theo anh, để lại mẹ Chung một mình đứng ngơ ngác tại chỗ, phải rất lâu sau mới hồi thần.
Tiếp theo, Trương Thiên trải qua hai ngày vô cùng vui vẻ ở đại đội, ban ngày hoặc là dạy những nhân viên chăn nuôi cách làm thức ăn ủ chua, hoặc là đi theo Triệu Tùng lên núi để tìm những thứ mới lạ.
Đến chiều chủ nhật cô mới lưu luyến từ biệt gia đình, bạn bè để trở lại huyện thành.
Tuần tiếp theo, trang trại bò sữa cần lần lượt tiến hành việc gia công, xử lý và lưu trữ nguyên liệu dùng làm thức ăn ủ chua vừa được giao đến.
Bận rộn suốt bốn ngày trời mới xử lý xong phần thức ăn ủ chua.
Và Trương Thiên cuối cùng cũng có thời gian để thư giãn nghỉ ngơi.
Bận rộn lâu như vậy, tất nhiên phải đền bù cho bản thân thật tốt.
Trương Thiên trực tiếp lấy hai miếng thịt ba chỉ từ trong siêu thị, chuẩn bị mang về làm thịt kho tàu.
“Không phải em đến chợ đen để mua đấy chứ?”
Chị dâu Hai Mao Bình nhìn thấy em chồng xách hai miếng thịt về, không khỏi mở to mắt, lo lắng hỏi.
Trương Thiên đương nhiên là phủ nhận:
“Số thịt này là em đổi với đồng nghiệp, chị yên tâm, khoảng thời gian vừa rồi rất bận, em làm gì có thời gian để mà tới chợ đen ạ.”
Trương Thiên an ủi chị dâu Hai rồi bắt đầu xử lý miếng thịt.
Muốn làm món thịt kho tàu ngon, trước hết phải chiên từng miếng thịt ba chỉ cho đến khi các mặt trở nên vàng ruộm.