Chương 102

Phần mỡ dư ra sau khi chiên sẽ đổ vào một chiếc bát sạch, dùng để xào sau.


Bước tiếp theo là lần lượt cho các loại gia vị đã chuẩn bị vào nồi xào chung với thịt, sau đó thêm nước không vượt quá mặt thịt, để lửa nhỏ đun từ từ, đến cuối cùng chỉ còn một ít nước ở dưới đáy thì bật lửa to đến khi cạn nước, như vậy là đã nấu xong một nùi thịt kho tàu đầy đủ màu sắc và hương vị.


Trong thời đại thiếu chất béo này, mùi thơm đến từ thịt Nhị sư huynh(*) là sự hấp dẫn không ai có thể từ chối, nếu trên thế giới thực sự có ác ma hay yêu quái, có lẽ chỉ cần thịt lợn là có thể mê hoặc lòng người.
(*) Là Trư Bát Giới đó ^-^


Người lớn trong nhà ăn đến mức đầu cũng không ngẩng lên, ngay cả cậu cháu trai Đông Đông đang ngồi một bên cũng mỏi mắt nhìn thịt trong đĩa, rất muốn cắn một miếng.
“Ợ…”


Trương Hồng Văn không nhịn được mà ợ một tiếng, anh ấy sờ sờ cái bụng căng tròn của mình, khóe môi nở nụ cười thỏa mãn.
Ngon quá!
Ăn cơm xong, Trương Thiên mới biết tuần này bên phía anh Hai đã xảy ra rất nhiều chuyện.


“Ý anh là nhờ chiếc máy này mà cả anh và bác Mao đều được khen thưởng. Anh thuận lợi được thăng chức lên làm thợ nguội cấp hai, hơn nữa lương cũng tăng lên 36 tệ, còn bác Mao thì được đánh giá là cá nhân tiên tiến ấy ạ?”
“Đúng là chuyện tốt!”


available on google playdownload on app store


Trương Thiên vỗ tay khen ngợi, định ngày mai sẽ tới hợp tác xã cung tiêu một chuyến, xem có đồ gì tốt để mua về ăn mừng không.
Trương Hồng Văn lại không quá vui mừng, anh ấy bất đắc dĩ xoa mặt, ánh mắt nhìn về phía Trương Thiên còn mang theo một chút xin lỗi.


“Nhưng bản thiết kế của chiếc máy này vốn là do em vẽ ra, anh và ba vợ chỉ dựa trên bản thiết kế của em để hoàn thiện một số chỗ, nhưng cuối cùng tất cả vinh dự lại trao cho anh và ba vợ, còn em thì chẳng có gì cả.”
Anh ấy gục đầu, cảm thấy chán nản.


Trương Thiên còn tưởng là chuyện gì lớn, vì thế không thèm để ý xua tay, cười nói:


“Em chỉ lên được ý tưởng, mà ý tưởng còn chả đâu vào với đâu. Nghiên cứu thành công ra chiếc máy này cũng là nhờ anh và bác Mao đã nghiêm túc suy nghĩ, cẩn thận thử nghiệm, từ đó tạo ra được thành quả, thế nên công lao chính phải thuộc về anh và bác Mao, chứ không phải là em.”


Cô biết rất rõ bản thiết kế của mình đơn giản đến mức nào.
Thấy anh Hai vẫn có chút để ý, Trương Thiên suy nghĩ một lúc, sau đó nói:
“Nếu anh cứ nhất quyết nghĩ như vậy thì việc nhà tuần sau anh làm, coi như là phần thưởng dành cho em ạ.”
“Chuyện này…”


Trương Hồng Văn cảm thấy không đủ, còn muốn thêm một chút.
Trương Thiên lại trực tiếp quyết định:
“Cứ quyết định như vậy đi ạ!”
DTV
Một tuần không phải làm việc nhà, quá sung sướng!
Trương Hồng Văn cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý.


Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Thiên vội vàng đi đến trang trại bò sữa, hôm nay đến lượt cô và chị Đường phải đi giao sữa bò sữa dê tươi đến trạm sữa.


Thời gian vắt sữa bò thường sẽ vào 7 giờ đến 8 giờ sáng, vì thế lãnh đạo đã điều chỉnh ca làm việc, ai làm việc lúc 7 giờ sáng sẽ tan làm lúc 4 giờ chiều, những người không phụ trách vắt sữa thì vẫn đi làm vào lúc 8 giờ sáng như thường lệ.


Người giao sữa sẽ thay phiên lần lượt, mà hôm nay sẽ đến lượt Trương Thiên phụ trách giao sữa, đến 4 giờ chiều tan làm, là có thể trực tiếp trở về đại đội Hồng Quang.
Khi hai người Trương Thiên và Đường Quyên đi giao sữa, trước trạm sữa đã xếp một hàng dài ngươi chừng hai mươi mấy mét.


Trương Thiên liếc nhìn một lượt, sau đó lập tức xách một thùng sắt đựng đầy sữa tươi đi vào trạm để giao nhận.


Đây không phải là lần đầu tiên cô giao sữa tươi, cũng đã có chút quen mặt với các công nhân ở trạm sữa, trong đó quen thuộc nhất đương nhiên là chị Chu, người phụ trách nhận hàng.






Truyện liên quan