Chương 103

Nghe nói chồng chị Chu là liệt sĩ, trên có mẹ chồng hơn bảy mươi tuổi, dưới có ba đứa con, đứa lớn nhất mới tám tuổi, đứa nhỏ nhất thì chưa đầy một tuổi.
Để chiếu cố gia đình liệt sĩ, trang trại đã đặc biệt giao cho chị công việc ở trạm sữa, để mấy đứa nhỏ uống sữa cũng thuận tiện hơn.


Bởi vì lần đầu tiên Trương Thiên đến đã thuận tay đưa cho con gái của chị Chu – tên là Ô Nhã một viên kẹo, vô tình chiếm được cảm tình của chị Chu, vì thế ngày thường chị ấy cũng rất thân thiết với cô.
“Hôm nay đến lượt Tiểu Thiên đi giao sữa à!”


Chị Chu cười híp mắt, đi tới nhận lấy chiếc thùng mà Trương Thiên đang cầm, sau đó bước chân vững vàng đi vào phòng, đổ sữa vào một chiếc nồi lớn đang được đun nóng.


Sữa tươi cần phải được thanh trùng trước rồi mới có thể uống trực tiếp, đây là kiến thức cơ bản mà người đời sau đều biết, nhưng người thời này lại không biết, trước đó có người đã lấy sữa về trực tiếp cho con uống, dẫn tới việc trẻ bị tiêu chảy.


Sau đó, những người ở trạm sữa sẽ đun sôi sữa lên, thanh trùng trước rồi mới đem bán.
Trương Thiên ngồi trên ghế thở hổn hển, lắc lắc cánh tay vài lần để thả lỏng cơ bắp, phải mất một lúc mới lấy lại được sức lực.


“Chị Chu ơi, dạo này Tiểu Tú thế nào rồi ạ? Bệnh tình đã đỡ hơn chưa?”
Cô lên tiếng hỏi.
Chị Chu có hai gái một trai, con gái lớn tên Ô Nhã, con gái thứ hai tên Ô Tú và con trai thứ ba tên Ô Quân.


available on google playdownload on app store


Tuần trước, đứa con gái thứ hai Ô Tú vô tình bị lạnh dẫn đến cảm mạo, Trương Thiên tình cờ nhìn thấy, thế nên hôm nay gặp được chị Chu, cô bèn lên tiếng hỏi.
“Ổn hơn rồi, bây giờ cũng không còn ho nữa, chỉ bị sổ mũi thôi.”
Chị Chu vừa đun sữa vừa ngoảnh đầu lại trả lời Trương Thiên.


“Vậy thì tốt rồi.”
Trương Thiên gật đầu, nhìn đối phương đổ sữa đã nấu xong vào thùng, xách ra phía trước rồi giao cho nhân viên bán hàng.
Cô ngồi một lúc, cảm thấy nghỉ ngơi đã đủ, bèn đứng dậy chào tạm biệt chị Chu, chuẩn bị rời đi.
DTV


Không nghĩ tới, cô vừa mới xách thùng sắt đi ra khỏi cửa sau, chuẩn bị đi tìm đồng nghiệp thì lại gặp được một người quen.
“Xin chào, đồng chí Trương!”
Bao Tu ôm hai bình sữa trong lòng, vui vẻ chào hỏi Trương Thiên.


Trương Thiên hơi ngạc nhiên, không ngờ lại gặp được đối phương ở đây, ngoại trừ lúc tới chợ đen phải cải trang, lúc giao dịch với người khác cô luôn sử dụng dáng vẻ ban đầu.
Về sau Trương Thiên cũng đã giải thích với thím Lưu, vì thế khi gặp mấy người này, cô cũng không hóa trang nữa.


“Chào đồng chí Bao, anh đến xếp hàng sớm thế, quả là một người ba tốt!”
Cô không nhịn được mà cảm thán.
Bao Tu ngượng ngùng xua tay, khiêm tốn nói:
“Đâu có đâu có, đây là trách nhiệm của người làm ba mà.”
“Sữa bột cho con còn đủ dùng không?”


Trương Thiên tò mò hỏi, dựa theo số lượng lúc đầu cô bán ra, hẳn là có thể dùng được thêm nửa tháng nữa mới đúng, vậy tại sao đối phương lại tới trạm sữa mua sữa tươi nhỉ?


Hơn nữa, trước đó sữa vừa mới được đem lên, nhanh như vậy đã mua được thì chắc chắn phải xếp ở trên đầu, có lẽ hơn một tiếng trước anh ấy đã đến đây để xếp hàng rồi.
Bao Tu lập tức nói:


“Sữa bột vẫn đủ, chỉ là chúng tôi không biết khi nào cô sẽ tới lần nữa. Mẹ đứa trẻ nói sữa tươi và sữa bột có thể uống cùng nhau, mua được sữa tươi thì uống sữa tươi, mua không được thì uống sữa bột, mà hôm nay chính là lần đầu tiên tôi mua được sữa tươi.”


Sau đó anh ấy bất đắc dĩ lắc đầu:


“Khó trách trước đây tôi không mua được sữa tươi, mỗi ngày trạm sữa chỉ mở bán bán hai lần, trừ đi số lượng sữa đã được lên kế hoạch để chuyển đi, mỗi người xếp hàng chỉ được mua nửa lít, căn bản là không đủ dùng. Hôm nay tôi phải đến đây xếp hàng từ 5 giờ sáng, cuối cùng mới mua được nửa lít sữa này.”






Truyện liên quan