Chương 104
Trương Thiên là người hiểu rõ hơn ai hết, đúng là như vậy, sữa ở trạm sữa ngoại trừ một phần lấy ra bán, phần nhiều hơn sẽ được giữ lại để giao đến bệnh viện hoặc nhà trẻ.
Vừa rồi chị Chu đã xách một thùng ra phía trước, phần còn lại sẽ phải giao đến bệnh viện.
Người thời nay muốn uống một ngụm sữa thật đúng là không dễ dàng!
Trương Thiên cảm khái xong, lúc này cuối cùng Bao Tu cũng nói ra mục đích mình gọi Trương Thiên lại.
DTV
Bao Tu nói:
“Chuyện là như vậy, đồng chí Trương, tôi muốn mua thêm chút sữa bột, không biết chỗ cô còn không?”
Ánh mắt anh ấy nhìn Trương Thiên chứa đầy sự mong đợi.
Trương Thiên gật đầu, cho dù hôm nay đối phương không gọi cô lại, tuần sau cô chắc chắn vẫn sẽ mang đến.
“Tôi còn, nhưng phải đợi đến chủ nhật mới giao cho anh được.”
Đôi mắt của Bao Tu đột nhiên sáng rực lên, nếu không phải trong tay anh ấy đang ôm “đồ ăn” của con trai thì chắc chắn lúc này đã nắm lấy tay Trương Thiên cảm ơn một phen.
“Cảm ơn cô! Cảm ơn! Thật sự cảm ơn cô!”
Anh ấy hơi khom lưng, Trương Thiên không nhận được, bèn ngại ngùng né sang bên cạnh.
“Tiểu Thiên, chúng ta trở về thôi!”
Ở phía đằng xa dưới một gốc cây lớn, Đường Quyên đứng ở bên cạnh chiếc xe đạp của hai người, đưa tay đặt sát miệng, gọi vọng về phía Trương Thiên.
“Em tới ngay!”
Trương Thiên khẽ gật đầu với Bao Tu, sau đó đi tới chỗ Đường Quyên.
“Tiểu Thiên, em quen người đó sao?”
Đường Quyên nghiêng đầu tò mò hỏi.
“Em biết ạ, sao thế chị?”
Trương Thiên dùng dây buộc chặt chiếc thùng sắt vào khung xe, lại kiểm tr.a lại một hồi, sau khi xác định đã buộc chắt, mới xoay người ngồi lên xe đạp.
Đường Quyên đặt một chân xuống đất:
“Người nọ làm việc ở xưởng thủy tinh. Lúc trước chị đến đó để phỏng vấn đã gặp anh ấy, không ngờ bây giờ lại gặp được ở đây.”
Lần đầu tìm việc Đường Quyên đã đến xưởng thủy tinh, ở đó chỉ yêu cầu bằng cấp trung học nên chị ấy đã đến để phỏng vấn, không ngờ lại trượt, sau đấy mới đến làm nhân viên chăn nuôi cho trang trại bò sữa.
Trương Thiên cũng không ngờ chị Đường trước đây đã từng đến xưởng thủy tinh để phỏng vấn.
Chỉ là nghĩ kỹ thì lại cảm thấy cũng không có gì lạ, dù sao trong huyện có khá nhiều công xưởng, mọi người muốn tìm việc thì đều sẽ đi thử một lần, chuyện chị Đường tới đó phỏng vấn cũng là chuyện bình thường.
“Điều này chứng tỏ chúng ta rất có duyên đó ạ, chị và em lại biết cùng một người.”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, sau đó đạp xe về trang trại bò sữa.
Sau khi tan làm, Trương Thiên đi thẳng đến hợp tác xã cung tiêu, hôm qua cô đã nói với anh Hai rằng hôm nay là thứ sáu, sau khi tan làm cô sẽ trực tiếp về quê.
Sắp bước vào mùa đông, thời tiết ngày càng lạnh hơn với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, cô phải đến hợp tác xã cung tiêu xem có bông không, mua một ít về nhà để mùa đông đỡ cực khổ.
Chăn bông ở nhà đều là chăn bông cũ từ 5 năm trước, mỗi năm mẹ Chung Quyên sẽ nhét một ít bông mới vào với bông cũ, làm như vậy thì chăn bông sẽ tốt hơn trước đó một chút, chỉ là cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
Chiếc chăn bông bà ấy tự may chỉ dùng khoảng hai cân bông, mùa xuân mùa thu còn miễn cưỡng dùng được, nhưng sang mùa đông thì thật sự là không được.
Ngoài chăn bông, còn có áo bông, mùa đông ở đây không phải lạnh bình thường, áo bông dày là một công cụ tuyệt vời để trải qua mùa đông khắc nghiệt này.
Điều kiện gia đình cô cũng có thể coi là tạm ổn, ít nhất trong nhà mỗi người đều có một chiếc áo bông dày để mặc, có vài gia đình trong đại đội chỉ có người lớn mới có áo bông, mà trẻ con tới mùa đông chỉ có thể ở trong phòng.
Lúc này mua bông cần phiếu bông, trong tay cô không có, phiếu bông ở nhà anh Hai đều đã dùng hết, những loại bông không cần phiếu đều là bông lỗi.