Chương 105
Nhưng cô nhớ tới ở hợp tác xã cung tiêu có một người quen là Vệ Đông, anh ấy chắc hẳn là biết nhiều hơn.
Vừa bước vào hợp tác xã cung tiêu, Trương Thiên trực tiếp rẽ trái đi tìm Vệ Đông, nhưng lại nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc trước bàn làm việc của anh ấy.
“Thẩm Ninh?”
Trương Thiên nhìn người trước mặt có chút kinh ngạc.
“Cậu trở về khi nào vậy? Thành tích nổi bật thật đó!”
Cô giơ ngón tay cái lên lớn tiếng khen ngợi.
Trong khoảng thời gian này, đối phương càn quét đại đội công xã cả huyện, chú trọng quan tâm vào những nơi cố ý g.i.ế.c hại trẻ sơ sinh nữ, phát huy tối đa uy lực của Hồng Tụ Tử.
Cô thậm chí còn nhìn thấy có phóng viên phát biểu ý kiến về vấn đề này trên báo, ca ngợi Thẩm Ninh là người tiên phong loại bỏ những tập tục cặn bã của thời phong kiến, nghĩ cũng biết, sự tích của nhóm người Thẩm Ninh đã lan tới các tỉnh thành khác.
Đối phương không ở huyện Thuần, nhưng sự tích của đối phương đã kịp thời tuyền tới, nói thật, chuyện này cũng khá tốt, để tinh lực của họ đặt ở nơi khác, sẽ không xuất hiện những hành vi điên cuồng như cô từng thấy trong sách trước đây.
Thẩm Ninh và những người khác cũng phát điên đối phó với những kẻ g.i.ế.c trẻ sơ sinh nữ, nhưng Trương Thiên cho rằng đây là một bước đi đúng đắn, dù có điên rồ một chút cũng không sao.
Nhưng bây giờ thấy đối phương xuất hiện ở hợp tác xã cung tiêu, có lẽ cô ấy đã đi hết huyện Thuần, đến đây chỉ là để gặp những cộng sự vô duyên làm “sự nghiệp”?
Thẩm Ninh quay đầu lại phát hiện người gọi mình là Trương Thiên, cô ấy không khỏi nhếch khóe miệng, cầm lòng chẳng đặng cười lên.
“Trương Thiên, cậu tới đây định mua gì hả? Để tôi mời!”
Cô ấy khua tay hào phóng nói.
“Cậu phát tài à?!”
Trương Thiên không biết nên cười hay không, vẻ mặt cổ quái, chẳng lẽ trên con đường loại bỏ những kẻ g.i.ế.c hại trẻ sơ sinh, đối phương vẫn không quên xét nhà?
Thẩm Ninh sờ sờ cằm, nói:
“Coi như là thế đi, mẹ tôi vì để thưởng cho tôi, đã cho tôi rất nhiều tiền.”
Cô ấy cười toe toét, hơi hếch cằm, n.g.ự.c hận không thể hếch lên trời.
“Cậu nghĩ sao mẹ tôi lại cho tôi tiền?”
Trương Thiên nhìn dáng vẻ cô ấy như một con gà trống chiến thắng, suy nghĩ một lát, sau đó chần chừ nói:
“Cậu được thăng chức à?”
Từ Hồng Tiểu Binh trở thành Hồng Vệ Binh?
Thẩm Ninh tức giận trừng mắt nhìn Trương Thiên, sau đó đắc ý trả lời:
“Tôi sắp được đi gặp chủ tịch rồi!”
Cô ấy thực sự có cơ hội gặp chủ tịch!
Khi nhận được tin này, Thẩm Ninh đã hét lên vì phấn khích, và cô ấy bây giờ cũng đang ở trong trạng thái cực kỳ hưng phấ.
Không thể không nói, Trương Thiên thực sự có chút hâm mộ.
Gặp chủ tịch đấy!
Cô cũng muốn đến thủ đô gặp chủ tịch!
DTV
Đáng tiếc cô không có tư cách này, chỉ có thể nhìn đối phương bằng ánh mắt hâm mộ ghen tị.
Thẩm Ninh rất hưởng thụ ánh mắt của hai người, khóe miệng không hề hạ xuống, vừa mới khoe khoang trước mặt cộng sự, hiện tại nhìn thấy Trương Thiên cũng có dáng vẻ ghen tị, trong lòng chỉ cảm thấy sung sướng cực kỳ.
Cô ấy ho hai tiếng, hào phóng nói:
“Hai người có muốn thứ gì không? Khi tôi từ thủ đô về, thuận tiện mang đồ về cho hai người.”
Trương Thiên là bản thân không muốn đi, nhưng Vệ Đông, một cộng sự bị người lớn trong gia đình cưỡng chế không được đi nên không thể hưởng thụ vinh dự này.
Cô ấy định sẽ mua đồ tặng hai người coi như là an ủi.
Trương Thiên nghe thấy điều này lập tức cảm thấy hứng thú.
“Tôi muốn kẹo đậu phộng ở thủ đô và các loại đồ ăn vặt từ Kinh Đạo Tam Hòa!”
Vệ Đông cũng thoát khỏi tâm trạng phẫn uất, phấn khích giơ tay nói:
“Tôi muốn ảnh kéo cờ ở quảng trường Thiên An Môn!”
“Tôi cũng muốn!”
Trương Thiên hai mắt sáng ngời nhìn về phía Thẩm Ninh.
“Không thành vấn đề! Tôi sẽ mang về hết!”
Thẩm Ninh thoải mái đồng ý.
“Nhân lúc bây giờ trong người tôi có rất nhiều tiền, hai người muốn gì, để tôi đãi!”