Chương 111
“Nhưng Triệu Hữu Phúc mà em biết đã dẫn vợ đến Hồng Kông để sinh sống rồi, chỉ để lại một đứa con trai mười một tuổi ở nhà anh trai chú ấy thôi.”
“Nhà anh trai chú ấy lúc nào cũng nấu thịt để ăn, mỗi lần bà vợ thấy có trẻ con vây quanh nhà là sẽ cầm chổi đuổi đi, siêu đáng ghét luôn!”
Trong giọng nói của Trương Hồng Binh chứa đầy sự bực bội, còn lấy chân đạp đạp đống lá cây ở dưới đất, có thể thấy cậu cũng là một trong những đứa nhóc bị đuổi kia.
Trương Thiên im lặng một lúc, khi sắp đi đến chân núi, cô dừng bước.
Chuyện này không thể xử lý trong âm thầm được, phải khiến nó trở nên càng lớn càng tốt!
Cô xoay người nhìn Trương Hồng Binh chằm chằm, nghiêm túc hỏi:
“Đồng chí Trương Hồng Binh, chị định giao cho em một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, em có hoàn thành được không?”
“Em làm được! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Trương Hồng Binh đứng thẳng lưng, trả lời dứt khoát, cả người giống như bị tiêm m.á.u gà, nhiệt huyết sôi trào.
Mặc dù không biết thằng em ngốc nghếch này đang liên tưởng tới điều gì, nhưng chỉ cần nó làm tốt nhiệm vụ mình giao là được.
Trương Thiên kể lại chuyện mình vừa mới nghe được cho cậu nghe, lập tức nhìn thấy đôi mắt của em trai như sắp phun lửa, lòng căm phẫn, ném giỏ xuống định phóng tới nhà họ Trương ngay.
“Em vội vàng nhưu thế làm gì! Đợi chị nói hết đã!”
Trương Thiên kéo cậu lại, nói rõ kế hoạch của mình, xác định em trai đã nhớ hết rồi mới chia ra rời khỏi đây.
Trương Thiên gấp gáp trở về nhà, cũng may bây giờ mọi người trong gia đình đều đang ở nhà.
Nếu đang trong mùa canh tác bận rộn, tìm được một người ở nhà đã là may mắn lắm rồi.
Cô ném giỏ xuống, vội chạy đến chỗ ông nội đang se dây rơm.
“Ông nội ơi, đội chúng ta sắp có người c.h.ế.t rồi!”
…
“Cháu có chắc là cháu đã nghe thấy Triệu Hữu Đức nói rằng ông ta cố tình bỏ đói cháu trai mình đến c.h.ế.t không? Chỉ vì một cái rương trang sức vàng bạc kia?”
Vẻ mặt ông nội Trương Đại Ngưu vô cùng nghiêm túc hỏi cháu gái Trương Thiên.
Trương Thiên gật đầu vô cùng chắc chắn, nghe rõ đến mức không thể rõ hơn.
Lúc trước cô không nói cho em trai về chuyện cái rương đó, vì sợ cậu không cẩn thận để lộ ra ngoài, để cho người khác biết ngược lại sẽ gây rắc rối cho đứa trẻ xui xẻo Triệu Khoan kia.
Ông nội thì không sao cả, ông là đại đội trưởng của đại đội Hồng Quang, bản thân đã có trách nhiệm nhất định đối với đội viên trong đại đội. Hơn nữa ông còn là một người có ý chí kiên định, rương đồ của bà nội ông còn chẳng thèm động vào một lần, chứ đừng nói đến việc tham lam rương vàng bạc của đứa trẻ kia.
Chỉ là không biết ông nội định xử lý thế nào?
“Tuyệt đối không thể để cho Triệu Hữu Đức biết các cháu đã nghe thấy kế hoạch của ông ta, tên xấu xa này đã quyết tâm bỏ đói cháu trai mình đến ch.ết, nếu biết các cháu đã nghe thấy, thậm chí nhìn thấy nơi ông ta giấu đồ, nhất định sẽ làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.”
“Đứa trẻ kia không thể để cho bác nó nuôi nữa, cháu đi tìm nhân viên y tế trước, ông sẽ mang theo những người khác đi cứu đứa trẻ kia ra.”
Trương Đại Ngưu rời đi cùng con trai Trương Vệ Quốc với vẻ mặt nghiêm túc.
Trương Thiên nhanh chóng chạy đến trung tâm y tế đại đội, kéo theo nhân viên y tế chạy đến nhà Triệu Hữu Đức.
Triệu Hữu Đức dám nhốt cháu trai mình trong phòng củi, còn không sợ bị người khác phát hiện, đương nhiên là vì nhà ông ta nằm ngoài rìa của thôn, ngôi nhà gần nhất cũng cách đó hơn 100 mét, ông ta còn dùng đá vây quanh bên ngoài ngôi nhà, xung quanh còn có rất nhiều bụi cây để che chắn.
DTV
Tất cả những điều này khiến ông ta vô cùng yên tâm về kế hoạch của mình.
Khi hai người Trương Thiên đến nơi, một vòng người đã tụm lại tại nhà họ Triệu.
Tất cả mọi người đang thảo luận sôi nổi, có người chửi ầm lên, có người với vẻ mặt lo lắng, có người thì vẻ mặt phấn khởi chia sẻ quan điểm của mình với người khác, cuộc sống là như vậy, muôn màu muôn vẻ.