Chương 112

Điểm giống nhau chính là, tất cả mọi người đều cho rằng Triệu Hữu Đức không phải là người tốt, cũng đồng tình với đứa trẻ Triệu Khoan kia.
“Mọi người nhường một bước nhường một bước, để nhân viên y tế vào kiểm tra!”
Trương Thiên vừa chen vào bên trong vừa cao giọng hô.
DTV


Các đội viên khác nhìn thấy hai người, bèn nhanh chóng nhường đường cho họ tiến vào.
Trương Thiên đứng yên nhìn vào trong sân, mấy người lớn tuổi có tiếng nói trong thôn và ông nội cô đang đứng ở đó thảo luận.


Em trai và mấy người thím lại đang vây quanh một đứa trẻ gầy như que củi ân cần hỏi han.
Bà nội Vương Nhã Tĩnh thì bưng một chén cơm, dùng thìa cẩn thận đút cho Triệu Khoan.
“Bà ơi, cháu đã mang nhân viên y tế đến rồi ạ. Để anh ấy khám cho Tiểu Khoan xem thế nào.”


Trương Thiên đưa hòm thuốc cho nhân viên y tế để chú ấy tiến hành xử lý, còn bản thân thì đứng ở bên cạnh bà nội nhỏ giọng hỏi thăm tình hình.
Vốn cô định hỏi em trai, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cậu khi ôm đứa trẻ kia, cảm thấy vẫn nên không hỏi thì hơn.


“Bà ơi, sao lại có nhiều người đến như vậy ạ?”
Trương Thiên cầm lấy chén muỗng từ trong tay bà nội, nhỏ giọng hỏi:
“Thật đúng là tạo nghiệt mà!”
Vẻ mặt Vương Nhã Tĩnh có chút giận dữ:


“Đứa trẻ kia bị người ta dùng dây thừng trói cả tay chân, nếu như không phải hôm qua trời mưa, nước mưa dột vào trong phòng, đứa trẻ này dựa vào việc uống nước mưa để chống đỡ, e là lúc này đã c.h.ế.t đói rồi.”


available on google playdownload on app store


“Còn là bác ruột nữa chứ, vậy mà lại nhẫn tâm bỏ đói cháu trai mình, quá độc ác!”
“Nếu bây giờ không phải là xã hội mới, bà nhất định sẽ để ông của cháu đuổi tên xấu xa này đi!”


Vương Nhã Tĩnh càng nói càng tức giận, âm điệu cũng càng lúc càng lớn, mấy thím xung quanh nghe vậy thì bắt đầu xì xào bàn tán.


“Đúng vậy, mấy năm nay Triệu Hữu Đức giả vờ rất giỏi. Vợ ông ta còn nói rằng mình đối xử rất tốt với đứa con mà Triệu Hữu Phúc để lại, cách vài ngày là sẽ cho nó ăn thịt một lần. Tôi còn thắc mắc tại sao đứa trẻ này không bao giờ ra khỏi cửa, hóa ra là bị người lớn trong nhà ngược đãi, nếu không phải nhờ cậu bé Hồng Binh tò mò nhìn thấy, e là đã c.h.ế.t đói ở trong phòng củi rồi!”


“Làm chuyện xấu như vậy, đáng đời nhà ông ta không có con nối dõi!”
“Ông trời đúng là có mắt! Năm đó Triệu Hữu Phúc làm bao nhiêu việc tốt, bởi vậy mới sinh được một đứa con trai. Triệu Hữu Đức thì lại làm ra việc không bằng cầm thú, nên đến một đứa con cũng không sinh ra được.”


“Đừng nói mấy lời như vậy, nếu để Hồng Tụ Tử nghe thấy, sẽ rước thêm rắc rối vào người đấy!”
“Đúng, đúng!”
Nhìn thấy mấy thím càng nói càng đưa câu chuyện đi xa, Trương Thiên lập tức hồi thần, tập trung sự chú ý lên người cậu bé Triệu Khoan.


Nhân viên y tế bắt mạch xong, cẩn thận đặt ống nghe vào trong hòm thuốc, chú ấy thở dài, nói với mọi người:
“Đứa trẻ này đã lâu không được ăn no, cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, lại bị bỏ đói gần ba ngày, cũng không biết mấy ngày nay làm sao mà sống sót được?”


Chú ấy càng nghĩ càng thấy tức, loại tình huống này thường xuyên gặp phải vào thời điểm xảy ra nạn đói bảy năm trước, không nghĩ tới lúc này thế nhưng lại gặp phải.
“Một đứa trẻ có thể ăn được bao nhiêu chứ? Vậy mà bác ruột thậm chí vài miếng cơm cũng không nỡ cho!”


“Đúng là vô lương tâm!”
Mọi người nghe xong những lời này thì lại càng thêm đau lòng, tình mẫu tử bộc phát, hận không thể ẵm Triệu Khoan lên hôn hai cái, đút từng ngụm cơm một.


Trương Hồng Binh đang ôm Triệu Khoan ở bên cạnh, dưới những ánh mắt như vậy, cậu không nhịn được mà siết chặt vòng tay, sợ đứa trẻ bị mấy người thím này cướp lấy.
Nhờ ăn được vài muỗng cơm mà Triệu Khoan trong lòng Trương Hồng Binh cuối cùng cũng đã có chút thể lực.


Cậu bé dựa vào vai người anh trai lớn này cọ cọ hai cái, nhỏ giọng nói.
“Cảm ơn anh, anh Hồng Binh.”






Truyện liên quan