Chương 27: Tiến lên
Lúc tan học, Diên Thiệu Bách liếc nhìn phương hướng của Mạc Hoài Song, “Mạc Hoài Song, đi theo ta một chút.”
Lương Ngu không khỏi lo lắng lôi lôi quần áo Mạc Hoài Song, “Hắn không phải là muốn làm khó dễ ngươi đi, ta thấy vóc người của hắn tuyệt đối không giống như luyện thạch giả, nếu như hắn lén lút đánh ngươi thì làm sao?”
“Không có việc gì, ” Mạc Hoài Song vỗ vỗ vai Lương Ngu, “Ngươi đi về trước đi.”
Diên Thiệu Bách ở chính là ký túc xá giáo viên, điều kiện tổng thể giống như ký túc xá của học sinh,ưu điểm duy nhất chính là phòng đơn.
“Ngồi đi.” Diên Thiệu Bách tùy ý chỉ một cái ghế trong phòng.
Mạc Hoài Song ngồi xuống, cười hỏi, “Sao ngươi lại ở đây?”
“Làm nhiệm vụ.” Diên Thiệu Bách thuận tiện trả lời, tiếp theo từ trong ngăn kéo lấy một cái thẻ đưa qua, “Tiền lần trước giết độc giác thú cấp bảy.”
Mạc Hoài Song cười hì hì nhận lấy, cũng không có hỏi bao nhiêu. Hắn tin tưởng Diên Thiệu Bách sẽ không ki bo với hắn.
“Ta trừ đi một con độc giác thú cấp bảy, hai con khác đều bán ra, lấy một nửa góp vào quỹ phát triển của đoàn, còn một nửa phân chia theo chức vị.” Diên Thiệu Bách giải thích phương pháp phân chia của Cửu Bác.
Mạc Hoài Song để thẻ trong túi, không thèm để ý gật đầu biểu thị mình đã biết. Trong lòng tính toán muốn dùng số tiền kia đi mua bút thăng cấp.
“Mấy tháng này thế nào?”
“Rất tốt, có thể học được không ít thứ.” Mạc Hoài Song chỉ chỉ y phục của mình, “Ngươi xem quần áo này, người bình thường không thể mặc nổi.”
Nói xong hắn lại giả vờ trêu chọc, “Nghĩ đến khi kết thúc nhiệm vụ này ta không thể mặc quần áo tốt như vậy, trong lòng có chút không nỡ.”
Diên Thiệu Bách cười nhưng không nói, kéo ghế ngồi bên cạnh Mạc Hoài Song.
Tầm mắt Mạc Hoài Song không tự chủ được quét một vòng dưới rốn ba tấc, tự cho là không ai phát hiện bình tĩnh thu hồi.
“Nếu như cảm thấy nhiệm vụ khó khăn ta có thể thay đổi người.” Diên Thiệu Bách hững hờ nói.
Mạc Hoài Song không có bởi vì hắn nói hững hờ mà quên đi thành ý của hắn, sau khi trầm tư một lúc lâu mới trịnh trọng nói, “Mạng của ta là mạng, mạng của người khác cũng là mạng.”
Nói xong hắn giả vờ thờ ơ cười nói, “Học viện Minh Giáp tốt như vậy, không phải tùy tiện liền có thể vào.”
Ánh mắt Diên Thiệu Bách chân thành mà nhìn hắn, “Có khó khăn có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào. Ta hiện tại là người chỉ đạo hệ chiến sĩ năm ba.”
“Ừm.” Mạc Hoài Song gật đầu.
Sau khi đạt thành nhất trí chuyện quan trọng nhất, hai người câu được câu không hàn huyên một hồi, Mạc Hoài Song đứng dậy cáo từ.
Sau khi Mạc Hoài Song đi rồi, Diên Thiệu Bách bấm thông tấn khi liên lạc với người đã từng điều tr.a Mạc Hoài Song, “Tông Tần, gần đây Mạc gia có chuyện gì không?”
“Tiểu tử Mạc Khúc Ngang lén lút gặp một tiểu tử tóc đỏ vóc dáng khá nhỏ, người này trước kia không lâu vì làm tổn hại một nhóm bút luyện thạch của Mạc gia mà bị đưa vào ngục giam.”
Diên Thiệu Bách nghe vậy liền nhíu nhíu mày, trung lòng biết được Mạc Khúc Ngang thả người này ra nhất định có ý đồ xấu, “Phái người cẩn thận chú ý đến, những người Mạc gia cũng đừng lơ là, đặc biệt là vợ của Mạc Cát Hội.”
“Vâng.”
Sau khi Mạc Hoài Song trở về ký túc xá, Lương Ngu liền lo lắng tiến đến hỏi, “Như thế nào, như thế nào, hắn có bắt ngươi làm gì hay không?”
Mạc Hoài Song một mặt nghiêm túc, “Hắn nhắc nhở ta phải học tập thật tốt.”
“Thật sự?” Lương Ngu có chút không tin, hắn tuy rằng tâm tư đơn thuần, cũng không phải ngu dốt, đương nhiên biết được tình cảnh Mạc Hoài Song bị người nhà Mạc gia ức hϊế͙p͙.
“Không phải mỗi lão sư đều như Cổ Kiếm.” Mạc Hoài Song nói xong đột nhiên xoay người một cái, “Ngươi từng có bạn gái chưa?”
“Có, trước kia có quen mấy người.” Lương Ngu ưỡn ngực thẳng tắp, “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Mạc Hoài Song nghi ngờ liếc mắt nhìn hắn, “Muốn hướng ngươi thỉnh giáo làm sao để theo đuổi người khác.”
Ánh mắt Lương Ngu sáng lên, lửa bát quái cháy hừng hực, “Ngươi coi trọng ai?”
“Sau khi theo đuổi tới tay liền nói cho ngươi. Nói một chút kinh nghiệm của ngươi đi.”
Con mắt Lương Ngu chớp chớp, trong đầu liều mạng nhớ đến ca hắn làm sao làm vui lòng những người bạn gái kia, “Tặng quà chứ sao, nàng muốn gì thì ngươi liền đưa cái đó, cái gì quý liền đưa! Bảo đảm nàng sẽ dịu ngoan như độc giáp thú cấp một.”
Mạc Hoài Song nghe xong ánh mắt lặng lẽ nhìn Lương Ngu, hai tay khoanh ngực. Vô cùng xác định Lương Ngu nhất định là cùng nữ nhân lui tới, khẳng định không phải theo đuổi bạn trai, thật sự, Đại! Ngốc!
Lương Ngu bị nhìn đến chột dạ, vội kêu to, “Nhìn cái gì a, thật sự đó!”
Mạc Hoài Song bình tĩnh “Ừ” một tiếng, về vị trí của mình mở bản điện tử ra tìm trên mạng chương trình học của năm ba, hắn có bệnh mới theo đuổi Diên Thiệu Bách theo cách của Lương Ngu.
Chương trình học năm thứ ba so với bọn họ nặng nề hơn, Diên Thiệu Bách đúng là chỉ phụ trách cách đấu cùng thạch giáp cách đấu, một ngày hai tiết. Mạc Hoài Song đem thời khóa biểu của mình so sánh với thời khóa biểu của hắn một chút sau đó sắp xếp lịch trình hàng ngày của mình.
Tiết học ngày thứ hai, Mạc Hoài Song cùng Lương Ngu liền xuất hiện ở sân huấn luyện.
Chương trình học cách đấu của năm thứ ba đã bắt đầu, Diên Thiệu Bách nghiêm túc chỉ bảo họ làm sao đánh bại kẻ địch một cách nhanh chóng hữu hiệu đồng thời còn bảo vệ mình.
Mạc Hoài Song vừa đến sân huấn luyện liền bị Diên Thiệu Bách thu hút, căn bản không chú ý đến tên Cẩm Mục sắc phôi kia cũng vừa vặn năm thứ ba.
Hắn không chú ý không có nghĩa là Cẩm Mục không thấy, từ lúc Mạc Hoài Song xuất hiện trên thao trường, ánh mắt ɖâʍ tà của hắn không ngừng quét qua người Mạc Hoài Song, không cam lòng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe miệng.
Diên Thiệu Bách là một người vô cùng nhạy cảm, ngay khi ánh mắt buồn nôn của Cẩm Mục nhìn đến Mạc Hoài Song, ánh mắt liền chuyển thành lạnh lùng nghiêm nghị mà nhìn về phía Cẩm Mục.
Sau khi dạy mọi người một kĩ năng vật lộn hoàn hảo, thần sắc hắn nghiêm túc nói, “Cẩm Mục, tới làm mẫu cho mọi người.”
Thời điểm Cẩm Mục nghe được Diên Thiệu Bách điểm danh muốn hắn lên làm mẫu cho mọi người, tùy ý nhếch miệng, căn bản không coi là chuyện to tát. Hắn ở Minh Giáp ỷ vào phụ thân là thành chủ thành cấp một Tấn Giá bắt nạt đàn ông trêu ghẹo phụ nữ đã quen, đương nhiên sẽ không đem Diên Thiệu Bách chỉ là một lão sư trẻ tuổi không quyền không thế để vào mắt.
Khiêu khích nhìn về phía Diên Thiệu Bách, lại đắc ý hướng về phía Mạc Hoài Song ưỡn ngực lên, dửng dưng như không hướng về phía Diên Thiệu Bách đi đến.
Lương Ngu lộ vẻ chán ghét đem quyền đặt dưới cằm hướng về phía Cẩm Mục, biểu thị bản thân khinh bỉ hắn.
Diên Thiệu Bách sau khi thấy Cẩm Mục ra khỏi hàng, Diên Thiệu Bách liền nói, “Công kích theo như ta vừa nói.”
Cẩm Mục nhìn thấy thủ thế của Lương Ngu liền không có chỗ phát tiết, yêu cầu của Diên Thiệu Bách giống như buồn ngủ mà đưa gối đến, vừa vặn thêm cái nơi trút giận. Lời Diên Thiệu Bách vừa chấm dứt, hai tay hắn lập tức phát lực công kích trái tim Diên Thiệu Bách, nhưng đáng tiếc hắn chỉ nhìn thấy thực lực của mình ở cấp sáu, nhưng chưa từng nghĩ đến Diên Thiệu Bách dựa vào cái gì có thể trẻ như vậy mà đặt chân ở học viện Minh Giáp.
Dưới tình huống hắn căn bản không biết Diên Thiệu Bách ra tay như thế nào, một nỗi đau xé rách tim gan liền truyền đến từ cánh tay, hắn kêu một tiếng phẫn nộ ôm lấy cánh tay chửi bới Diên Thiệu Bách, “Ngươi dám làm như vậy, ta muốn ngươi không được ch.ết tử tế! Muốn ngươi không được ch.ết tử tế!”
Diên Thiệu Bách căn bản không đem sư uy hϊế͙p͙ của hắn để vào trong mắt. “Công kích lão sư, trừ hai điểm.” Nói xong không để ý Cẩm Mục nữa tiếp tục dạy học.
Mạc Hoài Song đứng một bên nhìn hành động của Diên Thiệu Bách hận không thể vỗ tay khen ngợi, thật mẹ nó quá đẹp trai, không hổ là người coi trọng hắn!
“Cẩm Mục sẽ trả thù.” Lương Ngu có chút bận tâm, hắn cũng không lo lắng chính mình, gia thế của hắn không thua kém Cẩm Mục, coi như Cẩm Mục hận hắn, cũng không dám đối với hắn thế nào.
Mạc Hoài Song không để ý lắm giương giương khóe miệng, Diên Thiệu Bách là người nào, đội trưởng đoàn lính đánh thuê xếp hạng thứ chín thành lính đánh thuê, dưới tay hắn có những người vì hắn bán mạng, sợ gì một tên công tử bột.
Chờ đến khi Diên Thiệu Bách hết tiết học, Mạc Hoài Song tìm lý do đuổi Lương Ngu về trước, chắp tay sau lưng đi tới phòng ngủ Diên Thiệu Bách..
“Chuyện ngày hôm nay cảm ơn ngươi.” Mạc Hoài Song nói.
“Là hắn mưu toan tập kích lão sư trước.”
Mạc Hoài Song không để ý Diên Thiệu Bách phủ nhận, có chút chuyện chỉ cần mình biết là được, không nhất định cần đối phương thừa nhận.
“Ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện.”
“Nói đi.”
Mạc Hoài Song xoa xoa mũi, mặt dày nói, “Ngươi biết ta có chút đặc thù, vì vậy có rất nhiều chuyện không tiện để người khác biết, muốn mượn chỗ của ngươi làm việc.”
Con ngươi Diên Thiệu Bách thâm trầm nhìn ánh mắt hơi tránh né của Mạc Hoài Song, bên môi lộ ra ý cưới sâu xa, “Nếu ngươi thích, liền đến đi.”
Hai lỗ tai Mạc Hoài Song khẽ đỏ lên, có cảm giác chột dạ khi bị nhìn thấu, xoa xoa mũi giả vờ bình tĩnh, lấy cái hộp đựng bút cấp năm đã sớm chuẩn bị kĩ, ngón tay vuốt vuốt thân bút.
Thời điểm Diên Thiệu Bách nhìn thấy Mạc Hoài Song lấy cái bút cấp năm ra liền theo bản năng muốn ngăn cản động tác của hắn, nhưng nghĩ đến nếu như Mạc Hoài Song dám lấy ra bút cấp năm chứng tỏ hắn đã trấn áp ý chí của máu cấp khác, cánh tay duỗi ra một nửa liền thu hồi lại, vẻ mặt nhìn về phía Mạc Hoài Song càng thêm thâm trầm.
Nếu như tin tức hắn nhận được không lầm, Mạc Hoài Song là bị người tiêm vào phá linh tề. Ở thế giới này phá linh tề tiếng xấu lan xa, chỉ cần là người liền không thể không biết. Nó đều là ác mộng của tất cả luyện thạch giả, chỉ cần tiêm vào thứ này liền cả đời là phế nhân, trăm ngàn năm qua không có ai là ngoại lệ.
Như vậy, hiện tại tình huống như này…
Diên Thiệu Bách trầm ngâm nhìn Mạc Hoài Song, chỉ thấy đầu ngón tay của hắn lúc chạm vào bút cấp năm chỉ dừng lại một chút, sau đó động tác thành thạo vẽ nguyên đồ trên đá năng lượng, tinh luyện năng lượng.
Sau khi Mạc Hoài Song hoàn thành công việc ngày hôm nay, chậm rãi xoay người, tâm tình vô cùng tốt.
Hắn nhìn xuống thời gian, quay đầu nói với Diên Thiệu Bách đang nhìn xuống bản điện tử nói, “Thời gian không còn sớm, mời ngươi ăn cơm.”
Lúc này Mạc Hoài Song căn bản không nghĩ đến chuyện Diên Thiệu Bách đã biết hắn bị tiêm vào phá linh tề, cũng không biết biết được sóng to gió lớn trong lòng hắn.
Bất quá dù trong lòng đối với Mạc Hoài Song khiếp sợ như thế nào, khi Diên Thiệu Bách nghe được lời mời, liền bỏ bản điện tử xuống, cùng Mạc Hoài Song sóng vai cùng nhau đi căn tin.
Sau bữa cơm chiều, Diên Thiệu Bách trầm tư một chút, cuối cùng vẫn quyết định đem một số việc nói rõ với Mạc Hoài Song.
“Ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Diên Thiệu Bách vỗ vỗ mép giường mình, ra hiệu Mạc Hoài Song ngồi xuống.
Nhìn thấy cử chỉ ám muội như vậy, Mạc Hoài Song xoa xoa mũi, có chút không tiện, nhưng căn cứ vào đậu hũ của mỹ nhân không ăn là ngu, liền ngồi sát xuống.
(BETA:EM NÓ VẪN ẢO TƯỞNG MÌNH LÀ CÔNG SAO =.=)
Hai chân dán vào nhau, Mạc Hoài Song không khỏi có chút tâm viên ý mã, hắn lớn từng này, đây là lần đầu tiên hắn có ý muốn thân cận, thậm chí là lấy lòng người khác.
“Thời điểm ngươi tiến vào Cửu Bác, ta đã tìm người điều tr.a ngươi.” Diên Thiệu Bách ăn ngay nói thật, “Kết quả khiến ta thật bất ngờ, ngươi bị tiêm vào phá linh tề.”
Mạc Hoài Song thấy Diên Thiệu Bách nói đến chính sự, lập tức thu hồi tâm tư, “Cái này ta còn nhớ.”
Đối với chuyện Diên Thiệu Bách điều tr.a chuyện của hắn, Mạc Hoài Song cũng không để ý trong lòng. Nếu như khi dùng một người mà không điều tr.a rõ bối cảnh của người đó hắn mới cảm thấy Diên Thiệu Bách là tên não tàn. Còn phá linh tề, nếu như người khác nhắc đến, Mạc Hoài Song còn có thể căng thẳng đôi chút, nhưng từ khi Diên Thiệu Bách giúp hắn che dấu chuyện độc giác thú cấp bảy, hắn đối với hắn hoàn toàn tín nhiệm, tâm tình vô cùng thản nhiên.
“Vậy ngươi còn nhớ phá linh tề là thứ như thế nào không?” Diên Thiệu Bách thấy Mạc Hoài Song sau khi mình nhắc đến phá linh tề cũng không có phản ứng kích động gì, liền ngừng lại đề tài, đem đề tài kéo đến trên người phá linh tề, hắn vô cùng hoài nghi Mạc Hoài Song không biết đến chỗ đặc thù của phá linh tề.
“Chất lỏng màu vàng, loại bỏ linh trấn, cái khác liền không biết.”
“Loại bỏ này là không thể khôi phục, từ xưa đến nay không ai khôi phục được, ngươi hiểu không?” thần sắc Diên Thiệu Bách nghiêm túc nhìn Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song quay đầu nhìn thẳng Diên Thiệu Bách, trịnh trọng nói, “Nhưng là nó đã khôi phục, vì vậy ta không thể trốn tránh được, chỉ có thể tiến lên.”
“Ta căn bản không biết thành chủ Dư Kha có thù oán gì với ta, lại dùng phương thức tàn ác như vậy đẩy ta vào chỗ ch.ết. Thế nhưng nếu linh trấn của ta khôi phục, liền không thể giả vờ như không xảy ra chuyện gì mà trốn tránh hiện thực. Đối mặt với cường giả như thành chủ Dư Kha, ta chỉ có thể tránh được nhất thời, nhưng không thể tránh được một đời. Ta bây giờ có thể làm, chính là trước khi việc này bại lộ, không ngừng trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh hơn so với bất kì ai khác, đến tận khi không sợ uy hϊế͙p͙ gì.”
Diên Thiệu Bách yên lặng nhìn ánh mắt kiên định của Mạc Hoài Song, đưa tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán hắn, giống như một loại hứa hẹn.
Mạc Hoài Song trở tay ôm lại, nghiêm túc nói, “Thiệu Bách, ta thích ngươi. Có thể hiện tại ta còn rất nhỏ yếu, nhưng ta sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ, một ngày nào đó sẽ sóng vai cùng ngươi.” Thậm chí vượt qua, bảo vệ ngươi.