Chương 28: Hẹn hò
“Ta cũng thích ngươi, rất thích ngươi.” Diên Thiệu Bách nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Mạc Hoài Song.
Đợi được câu trả lời, trong lòng Mạc Hoài Song nhất thời được ánh mặt trời chiếu rọi, hắn vui vẻ vuốt nhẹ môi Diên Thiệu Bách, muốn hôn trả lại.
Sau khi biết được tâm ý lẫn nhau, tâm tình Mạc Hoài Song vô cùng tốt. Ngay cả thời điểm ở trên website trường biết mình bị biến thành đồ lẳng lơ ai cũng có thể lấy làm chồng cũng không ảnh hưởng chút nào đến tâm tình của hắn.
Tâm tình vui vẻ, sinh hoạt thoải mái sẽ mang đến không ít chuyện tốt.
Mùa đông, trong không gian hư vô, hắn rốt cuộc cũng đạt được thành tích làm cho người khác thỏa mãn – hoàn thành miêu tả nguồn nước phù.
Ngay khi hắn đem nét cuối cùng nối lại, diêu linh phát ra một tiếng vang vang dội mà xa xưa. Một tiếng này như long xuất hải (*rồng bay khỏi biển*), như phượng sơ đề (*tiếng kêu đầu tiên của phượng hoàng*), phảng phất có thể lay động toàn thế giới.
Bên trong tiếng vang xa xưa mà lâu dài này, nguồn nước phù triệt để phân giải, sai đó một sợi dây màu vàng uốn lượn xuất hiện, sau khi đi một đường phức tạp đến điểm cuối, lại xuất hiện một đường dây màu vàng.
Mạc Hoài Song nhìn được một nửa liền biết được đây là từng bút từng bút miêu tả lại nguồn nước phù. Đường nét cùng với miêu tả của mình không hề khác gì nhau, chỉ là trình tự không giống nhau lắm.
Đối mặt với sự kiện thần bí của diêu linh này, Mạc Hoài Song không dám bất cẩn, hắn cẩn thận nhớ kĩ trình tự xuất hiện của nguồn nước phù cùng với mỗi một đường cong,ở mỗi một khúc cong, ngón tay liền từ từ miêu tả trên không trung.
Ngay khi hắn xác định mình có thể một nét cũng không nhầm phục chế ra nguồn nước phù, diêu linh hình như có cảm ứng, nguồn nước phù liền phát ra ánh sáng như pháo hoa tiêu tán vào trong không trung.
Tiếp theo trong hư không đột nhiên xuất hiện năm cái phù, làm thành hình tròn, giống như đèn kéo quan chậm rãi xuay tròn.
Dưới mỗi cái phù đều có giải thích bằng tiếng trung giản thể tên cùng tác dụng.
Năm cái phù này giống như có hàng ngàn hàng vạn chỗ liên quan đến ngũ hành, phân biệt gọi là kim nguyên phù, hỏa nguyên phù, mộc nguyên phù, thủy nguyên phù, thổ nguyên phù, bất quá những nguyên phù này có tác dụng không liên quan đến ngũ hành nhiều lắm.
Kim nguyên phù có công dụng thành vũ khí, hỏa nguyên phù là năng lượng, mộc nguyên phù là sinh mệnh, thổ nguyên phù là sáng tạo, mà thủy nguyên phù tác dụng vẫn như cũ là mang nước.
Trong năm phù, chỉ có kim nguyên phù là sáng, các cái khác đều là màu vàng sậm âm u đầy tử khí.
Mạc Hoài Song xoa xoa mũi có chút không rõ làm sao thủy nguyên phù xuất hiện lần đầu tiên lại màu tối, theo lý thuyết hắn phải xuất hiện từ thủy nguyên phù chứ? Hay là bởi vì hắn đã học được thủy nguyên phù nên mới tối.
Trong lòng Mạc Hoài Song vẫn có xu hướng nghiêng về giả thiết đằng sau, nghĩ đến chính mình nắm giữ một loại tạo nước khác với những người khác, trong lòng Mạc Hoài Song rất đắc ý.
Có chút nhẹ nhàng nhướn mày, tầm mắt Mạc Hoài Song bắt đầu chăm chú nhìn kim nguyên phù, dự định lập tức tập trung tinh thần học tập kim nguyên phù.
Nếu như nói hai chữ tạo nước này đối với hắn mà nói không có mê hoặc có gì quá đặc biệt, như vậy hai chữ vũ khí này quả thực không ngừng chạm vào tâm can hắn.
Mà ngay khi Mạc Hoài Song tâm tâm niệm niệm muốn đem kim nguyên phù miêu tả, hư không tiêu tan, hắn lại bị đá ra ngoài.
Hết hi vọng ra khỏi giường, Mạc Hoài Song nhìn đồng hồ đeo tay một cái, không nghĩ tới sáu giờ.
Ngày hôm nay là cuối tuần, Lương Ngu đã sớm vô cùng phấn khỏi về nhà, mà hắn đã sớm nói cho Mạc Cát Hội sẽ ở lại trường.
Sau khi rời giường, Mạc Hoài Song đem chính mình che chắn cẩn thận liền đến chỗ Diên Thiệu Bách, bọn họ đã sớm nói hôm nay sẽ hẹn hò.
Cầm chìa khóa mở cửa, Diên Thiệu Bách đang đánh răng, không khí ấm áp trong phòng không khác gì không khí lạnh thấu xương bên người.
Mạc Hoài Song rất tự giác đi đến hệ thống sưởi ấm nút.
Diên Thiệu Bách nghe thấy âm thanh Mạc Hoài Song đang bật công tắc, súc miệng, nói vọng ra từ trong phòng rửa mặt, “Không có năng lượng.”
Mạc Hoài Song liếc về phường hướng của hắn một chút, “Ngươi thực sự không sợ cảm.”
Nói xong liền giống như ở nhà mình tiến vào phòng ngủ lấy ra mấy khối năng lượng mình đã để ở đây, đi tới hệ thống sưởi để đá năng lượng vào.
Sau mười phút, trong phòng liền ấm áp như xuân.
Mạc Hoài Song cởi áo da, ngồi xuống giường Diên Thiệu Bách, “Ngày hôm nay ngươi định mang ta đi đâu?”
“Di tích viễn cổ.” Diên Thiệu Bách lấy quần áo từ trong máy giặt cấp tốc ra.
“Chơi vui không?” Mạc Hoài Song tinh thần phấn khởi.
“Không chắn chắn lắm.” Diên Thiệu Bách cầm lấy áo trên giá cùng với ví da, “Đi thôi.”
Mạc Hoài Song đi theo phía sau ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm mông của hắn, Diên Thiệu Bách vô cùng mẫn cảm dừng lại, quay đầu lại.
Ngay khi Diên Thiệu Bách dừng bước lại, Mạc Hoài Song liền loại bỏ suy nghĩ trong đầu giả vờ đứng đắn.
(*Em nó đang ảo tưởng sức mạnh kìa J *)
Diên Thiệu Bách nhìn đôi mắt đang nỗ lực thể hiện mình vô tội một lúc, khóe miệng liền chậm rãi giương lên, gợi ra một nụ cười vô cùng hàm ý.
Lỗ tai Mạc Hoài Song nhất thời đỏ bừng, đỏ ửng dọc theo tai bắt đầu nhiễm đỏ hai gò má, da thịt oánh ngọc nhất thời giống như bị tô son động lòng người, có một loại lúng túng như khi làm chuyện xấu bị tóm gọn.
Diên Thiệu Bách vươn ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn, cuối cùng cầm lấy tay của hắn đi về phía trước.
Bàn tay Diên Thiệu Bách rất ấm áp, rất to, bởi vì trường kỳ huấn luyện, bàn tay rất thô ráp, Mạc Hoài Song bị một đôi tay như vậy lôi kéo, sinh ra một loại cảm giác thẹn thùng, cả người giống như bị sét đánh.
Vào lúc này, hắn vô cùng rõ ràng, Diên Thiệu Bách cao hơn hắn, so với hắn cường tráng hơn, mạnh hơn hắn, thậm chí da mặt hắn còn dày hơn hắn, hai người nếu như lăn đến giường, trăm phần trăm hắn nằm dưới!
Cái nhận thức mới này khiến cho Mạc Hoài Song vẫn luôn có tư tưởng đem Diên Thiệu Bách đè xuống dưới tức giận đến muốn rứt tóc.
Hắn vô cùng không chấp nhận số mệnh suy nghĩ xem thời điểm đó làm cái gì để cho mình thành công công hắn được!
Mà bước thứ nhất, Mạc Hoài Song rất có khí thế đưa tay cẩm ngược trở lại.
Diên Thiệu Bách cười nhạt, bắt đầu giới thiệu cho Mạc Hoài Song về di tích viễn cổ.
Sau khi tòa di tích đầu tiên bị mở ra, theo thời gian, các di tích viễn cổ khác cũng được phát hiện càng nhiều, cho tới bây giờ, trên đại lục này đã phát hiện có hơn mười tòa di tích, bọn họ ngày hôm nay chính là đến tòa di tích cách Minh Giáp gần nhất.
Hai người lái xe theo thông đạo dưới lòng đất từ Minh Giáp chạy tới di tích, sau hai giờ, lái xe ra khỏi thông đạo, xuất hiện trước mắt Mạc Hoài Song là một bãi đá trắng, bởi vì thời gian bọn họ đến tương đối sớm, trên khoảng đất pha lẫn đá có mấy chiếc xe loại nhỏ, năm mươi mắt trước đó có một tòa kiến trúc bằng kim loại đứng sừng sững trên đá trắng, xung quanh là một hàng rào bằng kim loại bảo vệ.
ở bên ngoài mảnh đất trống là một tường vây cao chừng năm mươi mét, trên tường, mỗi mười mét đều có một vị chiến sĩ mặc thạch giáp đứng canh.
Hai người đến rào chắn,Diên Thiệu Bách ní, “Đây là đường cảnh giới?”
“Là sao?”
“Đây là di tích số mười, phát hiện từ 500 năm trước, theo như ghi chép, chỉ cần đi vào đường cảnh giới này, vũ khí của di tích sẽ tiến hành công kích. Năm đó vì công phá di tích này, lúc đó tất cả thế lực đã hợp lực xua đuổi hơn mười vạn độc giác thú cấp một để tiêu hao vũ khí tầng ngoài của di tích.”
Mạc Hoài Song xoa xoa mũi, “Bên trong di tích có vật gì vô cùng đáng giá hay không?”
Mười vạn độc giác thú, coi như là cấp một, chạy đến khu này làm bia đỡ đạn, hao tốn nhân lực vật lực tài lực chắc chắn không nhỏ. Nếu như không có lợi ích gì, chỉ thăm dò, hắn mới không tin.
“Bên trong di tích có máu của độc giác thú cấp tám cùng thạch giáp cấp tám.”
Nghe được Diên Thiệu Bách nói như vậy, đầu óc Mạc Hoài Song nhất thời lóe lên hình ảnh độc giác thú từng nhìn thấy trên internet, sừng dài sáu thốn, mặt tam giác, mắt chông đồng, răng như cưa thép, tứ chi dài nhỏ, bước đi thẳng tắp, toàn chân đỏ chót, cánh dài khổng lồ, cái dáng vẻ buồn nôn kia có thể dọa trẻ con được.
Nghĩ tới đây, mặt Mạc Hoài Song không khỏi trở nên cổ quái.
Diên Thiệu Bách thấy thế, không khách khí đưa tay chọc chọc, “Ngươi cũng coi như đọc sách được mấy tháng rồi, biết được tại sao luyện thạch giả cấp tám lại ít ỏi không?”
“Chuyện trước kia đã quên, đọc sách được mấy tháng thì có thể biết được cái gì.” Mạc Hoài Song tránh thoát khỏi cái tay của Diên Thiệu Bách. Mặt công có thể chạm, nhưng không thể đùa giỡn!
Diên Thiệu Bách không chút để ý thu tay về, không tiếp tục nói đến độc giác thú cấp tám, “Nghe nói Cổ Kiếm cả ngày làm khó dễ ngươi.”
Mạc Hoài Song nhướn mày, một bộ không đem Cổ Kiếm đặt vào trong lòng, “Để cho hắn tiểu nhân đắc chí mấy ngày.”
“Sao vậy, có biện pháp đối phó hắn?”
“Ừm, học hiện có mục khiêu chiến, đến cuối năm học cho ngươi xem náo nhiệt.” Mạc Hoài Song cười nói, “Ta xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp không thể đối phó với người đứng sau, chẳng lẽ đến hắn còn phải sợ.”
Nếu thật sự như vậy hắn cũng thực sự quá vô dụng rồi, làm sao ôm được mỹ nhân về.
Diên Thiệu Bách nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Mạc Hoài Song, cũng nở nụ cười theo,hắn thực sự vô cùng yêu dáng vẻ này của Mạc Hoài Song.
“Cũng không phải là không thể, ta thấy Cẩm Mục không tồi.” Diên Thiệu Bách chậm rãi mở miệng.
Mạc Hoài Song liếc nhìn hắn một chúc, khóe miệng lại không thể ức chế nổi giương lên.
Người này vẻ mặt chính trực, sao lại có thể nói ra loại chuyện xấu như thế này? Đây chính là đang ám chỉ hắn làm chuyện xấu không cho người khác phát hiện đi, còn thuận tiện ám chỉ hắn có thể tìm cơ hội gây xích mích Cẩm Mục với Mạc Khúc Ngang, để cho bọn họ chó cắn chó? Thực sự là một bụng toàn ý xấu, bất quá ——Hắn! Thích!
Không có gì làm người ta cao hứng hơn là được cấp trên ra hiệu rằng có thể làm chuyện xấu, nếu như có thể đem cấp trên đè xuống cùng lăn giường lăn qua lộn lại như vậy rồi lại như vậy, vậy thì làm cho người ta càng cao hứng.
Diên Thiệu Bách không phải con giun trong bụng Mạc Hoài Song, đương nhiên không biết được suy nghĩ xấu xa đằng sau khuôn mặt tươi cười của hắn, chỉ đơn thuần cho rằng hắn vì đề nghị của mình nên vui vẻ.
Hai người vượt qua tuyến cảnh giới tiến vào di tích, lối vào là một con đường kim loại cho khoảng bốn người, Diên Thiệu Bách chỉ vào những cái lỗ trên vách tường của đường đi nói, “Để vô hiệu hóa vũ khí ngăn cản người ngoài xâm nhập, nơi này lại tổn hại hơn mười vạn độc giác thú.”
Lối vào dài khoảng chừng 200 mét, thỉnh thoảng lại có một nhà ba người đi vào từ chỗ giao lộ.
Sau khi nhìn thấy bộ dáng thân mật của Diên Thiệu Bách cùng Mạc Hoài Song liền tận lực kéo hài tử của mình tránh xa hai người.
Mạc Hoài Song liếc nhìn hai người bọn họ rồi lại cùng Diên Thiệu Bách đi tiếp.
Diên Thiệu Bách mang theo Mạc Hoài Song đi đến con đường bên trái, đường chỉ rộng chừng hai người đi, hai bên đều là tường kim loại, phía cuối có một cánh cửa rộng mở.
Sau khi vào cửa, Mạc Hoài Song phát hiện gian phòng này rất rộng lớn, phía bên phải có một cái giá kim loại trống rỗng.
Diên Thiệu Bách chỉ vào cái giá kim loại nói, “Năm đó máu độc giác thú cùng thạch giáp đều được để ở chỗ này.”
Mạc Hoài Song vừa nghe xong tầm mắt liền dừng lại trên giá kim loại, ánh mắt sắc bén phát hiện ra “Đồ hình” trên giá, Mạc Hoài Song đưa tay định xoa xoa “Đồ hình” này, lấy trình độ ngôn ngữ học của hắn, xem ra đây là một loại văn tự