Chương 39: Cùng đi rừng cây

Người tới là một người mà bình thường rất ít khi lộ diện: Tạp Lạc Tư. Hôm nay vì sao đối phương lại đến đây? Lục Văn Thụy  không thể lí giải nổi việc này. Từ khi hắn đi vào bộ lạc về cũng chỉ gặp qua đối phương có  ba lần mà thôi, như thế nào hôm nay đích thân y đến hắn vậy? Tuy rằng trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng là biểu tình trên mặt hắn vẫn thản nhiên như cũ, mở miệng nói:


”Tạp Lạc Tư thúc thúc, sao người lại đến tìm ta? Có chuyện gì sao?”
Tạp Lạc Tư đầu tiên là liếc liếc cái ba lô cùng trúc đao trên lưng hắn một cái, tựa hồ ý thức được bản thân tới không đúng lúc, có chút xin lỗi mở miệng nói:


”Thụy, ngươi chuẩn bị ra ngoài sao? Ngượng ngùng, ta  không nói trước mà đã đến tìm ngươi!”
Nhìn một bộ mặt than vẫn như cũ của Tạp Lạc Tư, Lục Văn Thụy  thật đúng là nhìn không ra một chút biểu tình có lỗi nào hết, nhưng hắn vẫn là trả lời:


”Đúng vậy, Tạp Lạc Tư thúc thúc, ta đang chuẩn bị đi rừng cây ở phụ cận tìm xem có thực vật gì có thể ăn được hay không. Người tìm ta là có chuyện gì sao? Nếu không chúng ta vào nhà ngồi xuống, sau đó chậm rãi nói, có được không?”


Tạp Lạc Tư nghe xong, trên mặt xuất hiện một tia mỉm cười hiếm thấy.
”Ta tới tìm ngươi vì chuyện gieo trồng rau dưa, ngươi đã nói hôm nay cũng là vì chuyện này mà ra ngoài, vậy ta đi cùng ngươi.  Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện”
“Ân, vậy được rồi!”


Lục Văn Thụy  thu hồi bước chân đang định trở vào nhà, hướng về phía Tạp Lạc Tư đi tới, đợi cho hai người đi song song, Tạp Lạc Tư mới gật gật đầu với hắn, tiếp theo liền đi về phía trước.


available on google playdownload on app store


Hai người một đường chậm rãi tiêu sái, bởi vì Lục Văn Thụy  không quen thuộc địa hình nơi này, cho nên sau khi ra khỏi  bộ lạc, hắn liền đi lùi phía sau Tạp Lạc Tư nửa bước.


“Thụy, lần trước ngươi nói với ta chuyện gieo trồng lương thực trong bộ lạc,  ta đã cho một vài tộc nhân có vẻ am hiểu gieo trồng trong bộ lạc thực nghiệm qua. Mấy loại như khoai tây, khoai lang cùng khoai sọ mới gieo được nửa tháng, hiện tại đã mọc lên chồi xanh, xem ra không bao lâu có thể đủ thành thục [cây đủ lớn để có thể sử dụng] đi?” Tạp Lạc Tư trong giọng nói mang theo chút ẩn ẩn hưng phấn.


Lục Văn Thụy  nghe xong, không khỏi cảm khái đối phương thật đúng là một người thuộc phái hành động. Hắn  mới đem mầm cây cho y khoảng hơn phân nửa tháng đi, y thế nhưng đã gieo trồng thí nghiệm qua. Xem ra là một tộc trưởng, trừ bỏ thực lực tuyệt đối ở bên ngoài, thì vẫn cần một điễm đặc biệt, tỷ như là tầm nhìn lâu dài. Bất quá nếu đã nói phương pháp của hắn hữu hiệu, như vậy hôm nay đối phương tìm đến nhất định là muốn hỏi có thể trồng đại trà được hay không. Nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy nói:


”Ân, có thể trồng được thì tốt rồi, nếu đã thành công, về sau dạy cho những người khác ở trong bộ lạc cùng nhau làm thì tốt rồi!”


“Ân, hôm nay ta tới tìm ngươi, chính là muốn hỏi nguyên liệu nấu ăn có thể gieo trồng ở trong bộ lạc ngươi được hay không. Ngươi cũng biết, mùa đông nơi này rất là lạnh cũng rất là dài. Tuy rằng bộ lạc chúng ta nằm ở trung của Lạc Vân đại lục, tài nguyên rất là phong phú, nhưng đến mùa đông, các tộc nhân ở trong bộ lạc vẫn không thể chân chính ăn no, mỗi nhà cố gắng tiết kiệm lương thực mới có thể trụ tới mùa xuân mà thôi.” Lần này trong giọng nói của Tạp Lạc Tư dẫn theo chút thành khẩn cùng bi thương.


Xem ra đối phương là một tộc trưởng tốt, Lục Văn Thụy  nghĩ như vậy.


”Tạp Lạc Tư thúc thúc, hôm nay ta đi đến rừng rậm phụ cận cùng ngọn núi phía sau tìm khắp một vòng, nhìn xem ở đó có rau dại hoặc là lương thực  có thể ăn không. Nếu có, chúng ta có thể trở về trồng trong bộ lạc, đợi cho đến mùa thu, khi chúng thành thục thì lưu lại chút mầm cây, sau đó đến mùa xuân thì tiếp tục gieo, cứ như vậy luân phiên, nếu mỗi nhà đều kiên trì gieo trồng như vậy, ta tin tưởng khi mùa đông sang năm bắt đầu, các tộc nhân trong bộ lạc cũng sẽ không chịu đói.”


Nghe  giọng nói tự tin của hắn, tâm tình Tạp Lạc Tư tốt lắm, liền lộ ra một nụ cười ôn hòa, nói với Lục Văn Thụy :”Ân, cám ơn ngươi, Thụy, ta tin tưởng lời ngươi nói.”


Nhìn thấy nụ cười trên mặt đối phương, Lục Văn Thụy  sửng sốt, nguyên lai băng sơn hòa tan là như vậy (^_^), phát hiện này khiến cho nội tâm của hắn rất rung động, bất quá trên mặt hắn vẫn bất động thanh sắc,  gật đầu với đối phương, tiếp theo lộ ra một nụ cười thản nhiên, trước giờ hắn đều thói quen buồn vui đều không lộ ra ngoài mặt, không lẽ như thế gọi là thành thục sao?


Hai người liền một đường đi tới rừng cây bên ngoài bộ lạc. Tạp Lạc Tư nghi hoặc nhìn Lục Văn Thụy, ý tứ là muốn đi vào xem sao?


Lục Văn Thụy  gật đầu, nơi này đúng là hắn chưa có đi vào, mỗi lần xuất ngoại săn thú đều đi ngang qua, nhưng lại chưa một lần đi vào, bất quá hắn biết bên trong có vài loại hoa quả mà hắn thích ăn, bởi vì mỗi ngày vào sáng sớm Đại Thước đều mang tới cho hắn.


Nghĩ đến Mễ Lai Khắc, đáy lòng của hắn liền dâng lên một tia ngọt ngào, Đại Thước thật sự rất quan tâm hắn. Hiện tại nhìn thấy mấy cây ăn quả đó, (những loại cây này cơ hồ có chút cải biến so với những loại mà hắn biết), chúng nó đều đã bị gia nhập vào thực đơn bữa sáng của hắn. [Y-H: giờ thì biết vì sao da của LVT đẹp, Toàn do ăn trái cây tươi, ko hóa chất đây mà]


Khi đi vào bên trong rừng cây,  vẫn như cũ là Tạp Lạc Tư ở phía trước phụ trách mở đường, Lục Văn Thụy  đi theo phía sau. Bởi vì biết thực lực phi phàm của hắn, cho nên tốc độ hành tẩu của Tạp Lạc Tư cũng không có cố ý thả chậm, Lục Văn Thụy  cũng vẫn không mở miệng nói chuyện, dù sao với loại tốc độ này đối với người đã luyện qua khinh công mà nói chính là một bữa ăn sáng [chuyện nhỏ]thôi.


Sau khi vào rừng có thể nhìn thấy rất nhiều cây ăn quả,  Lục Văn Thụy  tinh tế đánh giá, quả nhiên đại bộ phận chủng loại hoa quả hắn đều nhận thức, chậm rãi đi tới bờ sông, tìm một gốc đại thụ gần bờ sông, Lục Văn Thụy  lấy ra da thú bên trong ba lô của hắn trãi dưới tàng cây, sau đó đối với Tạp Lạc Tư làm một động tác “Thỉnh”, tiếp theo hắn liền nửa quỳ ở tấm da, đem công cụ bên trong ba lô lấy ra.


Tạp Lạc Tư nhìn thấy trên da thú là mấy thứ mà Lục Văn Thụy lấy ra từ  ba lô. Nào là thức ăn, đồ uống cùng dụng cụ đào móc thực vật. Thật là chuẩn bị thực đầy đủ hết.


Tạp Lạc Tư nhìn thấy mà cảm khái, cũng có chút đau lòng, hắn mới 17 tuổi, vẫn còn là một đứa nhỏ, so với Mễ Lai Khắc còn nhỏ hơn, nhưng hiện tại nhìn động tác thuần thục của hắn cùng mọi thứ hắn chuẩn bị, không khó nhìn ra hắn thật sự độc lập cùng kiên cường. Bất quá là một giống cái ấu tể sống một mình tại một nơi nguy hiểm như Hắc Chiểu  rừng rậm nhiều năm như vậy,  còn có thể bình an sống đến bây giờ, chỉ sợ trong đó gian nguy thật khiến cho người ta không thể hình dung hết.


Lục Văn Thụy  thấy Tạp Lạc Tư không có ngồi xuống, cũng không có nói cái gì, chỉ là đem công cụ bày ra phía bên tay trái, phía bên tay phải thì để xuống trúc đao, sau đó không biết xấu hổ nói với tộc trưởng đại nhân cùng mình tiến hành công tác đào móc.


Hắn yên lặng tìm phía dưới đám cây cối ở phụ cận, một khi thấy được thực vật mà hắn nhận thức, hắn đều lấy ra cái xẻng nhỏ, cái cuốc nhỏ cùng cái  lưỡi hái nhỏ đem thực vật đào ra, ném vào bên trong ba lô.


Hắn một mặt chậm rãi tiêu sái đi về phía trước, một mặt lặp lại động tác: đi tới, dừng lại, cúi người, đào móc.  Cứ như vậy, trong chốc lát sau, bên trong ba lô đã muốn chứa gần phân nửa là rau dại cùng nấm, phải biết rằng ba lô này của hắn là siêu cấp lớn nga,, đại khái có 80L dung lượng đó nga.


Tạp Lạc Tư đã ở một bên học bộ dáng của Lục Văn Thụy , đẩy ra bụi cỏ, đối với mấy loại rau dại thực vật kì lạ thì hắn đều nhìn cẩn thận, tuy vậy hắn không có phát hiện được mấy loại thực vật này cùng cỏ dại có cái gì khác nhau? Sao hắn cứ nhìn thấy chúng giồng  hệt nhau vậy?


Lục Văn Thụy  nhìn bộ dáng lì lạ của Tạp Lạc Tư, cảm giác người mặt than như thế mà có biểu hiện này thì thực đáng yêu, vì thế hắn từ trong  ba lô lấy ra một ít rau dại, sau đó chọn mỗi loại lấy ra một gốc, chọn một nơi ít cỏ dại một chút rồi gọi Tạp Lạc Tư tiến lên chú ý xem. Sau đó hắn đưa cho đối phương một ít cây mẫu để y có thể tự đi tìm.


Tạp Lạc Tư đầu tiên quan sát mấy cọng cỏ không có gì đặc biệt này một lát, sau đó cầm lấy đặt ở trong tay, đi đến bụi  cỏ dại bên so sánh, thấy cái nào giống thì nhổ lên đặt ở một bên. Bởi vì hắn khí lực rất lớn, cho nên khi hắn nhổ lên thì rau dại hay cỏ dại đều kèm theo nguyên gốc rễ.


Đợi cho Lục Văn Thụy  cảm giác được bên trong ba lô đã muốn đầy, nhìn lại, ngoan ngoãn, phía sau giống như là hiện trường của một vụ tai nạn.  Một hàng dài đủ loại cỏ dại bị nhổ tận gốc ra khỏi đất. Từng đống từng đống cạnh nhau, có vẻ rất là hỗn độn, ít nhất là hắn cũng không thấy bên trong có rau dại hay không. Hiện tại chỉ thấy bên phải một khối, bên trái một khối đất trụi lủi, thật là phi thường khó coi. Hắn không nghĩ tới khí lực của Tạp Lạc Tư lại cường như vậy. Hơn nữa động tác của y cũng rất nhanh. Sớm biết là như thế này, lúc nãy đã không để y làm loạn thế này, hiện tại tốt lắm, đều cần phải phân ra cái nào có thể dùng.


Xem ra không người nào là toàn vẹn, Tạp Lạc Tư tựa hồ là không sở trường đối với việc phân biệt thực vật.  Khoa Lan thúc thúc không phải là y sư sao. Nhà bọn họ hẳn là có rất nhiều thảo dược đi. Hiện tại xem ra ngay cả rau dưa cùng cỏ dại y đều phân không rõ ràng lắm, thế thì đối với nhiều loại thảo dược như vậy, y nhất định là không có cách đi. Hoàn hảo, bình thường thảo dược này cũng không cần y quan tâm, bằng không……Ha ha, nghĩ đến đây, Lục Văn Thụy  có chút cười trộm. Lần đầu tiên nhìn thấy tộc trưởng đại nhân mặt than  ngốc a. Rất hiếm nga.


Hình như là phát hiện ý cười chợt lóe trong mắt đối phương, Tạp Lạc Tư hơi hơi  đỏ mặt, dù sao thì hắn là bị tiểu bối chê cười mà, khuôn mặt già nua của hắn lộ ra một chút bối rối.


Nói là nét mặt già nua kỳ thật rất khoa trương, năm nay mới 60 tuổi,  hắn mới không già đâu, nhìn hắn và  Ngải Tư Đặc rất giống nhau, chỉ là nếu nhìn kỹ một chút thì hắn có vẻ thành thục hơn một ít mà thôi.(^_^)


Trong thế giới thú nhân này, bọn họ đều sống tới 500 tuổi, mà giống cái thì khoảng 450 tuổi. [Y-H: sống nhiều dữ] 20 tuổi xem như trưởng thành, sau đó 20 đến 30 tuổi, con người sẽ chậm rãi thành thục, đến 30 thì độ sai lệch hàng năm không nhiều lắm, gần như là đình chỉ biến hóa, vẫn duy trì bộ dáng lúc 30. Mà từ 30 tuổi mãi cho đến 300 tuổi đều là thời kì thanh niên,300 tuổi đến 400 tuổi là thời kì trung niên,400 tuổi về sau mới là thời kì lão niên.


Cho nên hiện tại Tạp Lạc Tư vẫn đang ở thời kì thanh niên, hơn nữa bởi vì trãi qua năm tháng, hắn nhìn so với thanh niên hai mươi ba mười tuổi thì trưởng thành hơn một chút, cho nên nếu gọi hắn có nét mặt già nua, căn bản chính là lời nói vô căn cứ.


Mà Lục Văn Thụy  nhìn một đám cỏ dại vô cùng thê thảm, cũng chỉ o thở dài một hơi, ngồi xuống lựa ra. Hắn cũng không dám để cho tộc trưởng đại nhân động thủ, bằng không thì không biết đến khi nào mới xong.


Tuy rằng có rất nhiều  cỏ dại nhưng vì nội lực của hắn thâm hậu, cho nên nhãn lực cũng rất phi phàm. Chỉ qua một lát công phu đã đem rau dại cùng cỏ dại phân ra.


Tạp Lạc Tư đứng một bên nhìn động tác thành thạo lưu loát của Lục Văn Thụy, trong lòng thật sự bội phục không thôi.  Như thế nào hắn làm thì hỏng bét, còn đối phương thì thoát một cái đã thu thập hảo toàn bộ bọn nó, tất cả đều được  phân loại đâu đấy. Thật sự làm cho người khác tức ch.ết!


Sau khi Lục Văn Thụy  đem tất cả nhồi vào trong ba lô, tiếp theo hắn liền kéo ba lô đi đến chỗ tấm da thú, đặt mông ngồi xuống, vừa rồi ngồi xổm xuống rồi đứng lên như vậy nên mệt ch.ết người đi.


Hắn ngoắc Tạp Lạc Tư lại ngồi xuống bên cạnh. Sau đó đem toàn bộ  rau dại, cái nấm, khoai lang cùng khoai sọ bên trong ba lô đều đổ ra ngoài. Mấy thứ vừa rồi tìm được đều không sai biệt lắm với những thứ trong Hắc Chiểu  rừng rậm trước đây, cũng không có phát hiện giống mới nào.


Tiếp theo hắn đem từng thứ phân loại ra rồi để một bên. Đem từng loại  cột thành một đoàn, sau đó đem hết đồ ăn cùng ống nước trong ba lô ra ngoài, cuối cùng đem mấy thứ mới tìm được bỏ hết vào bên trong.


Đem ba lô phóng tới một bên, hắn đi đến bờ sông rữa sạch tay. Tiếp theo trở lại ngồi trên da thú,  đem bánh bột ngô cùng thịt khô phân cho Tạp Lạc Tư một nửa, tiếp theo mở ống trúc đựng nước,  rót ra một cốc nước trái cây đưa cho Tạp Lạc Tư ở bên cạnh, chính hắn thì uống một nửa số nước còn lại bên trong.  Hoàn hảo, hôm nay mang theo hơi nhiều đồ ăn.


Tiếp nhận mấy thứ Lục Văn Thụy  đưa qua,  Tạp Lạc Tư đầu tiên là uống một ngụm nước trái cây, cảm giác rất là nhẹ nhàng khoan khoái, nhịn không được lại uống một ngụm. Tiếp theo hắn lấy ra một cái bánh bột ngô mà vàng tươi, cắn một ngụm, một cỗ mùi vị mà hắn chưa từng nếm qua tràn ngập trong khoang miệng, dùng sức cắn cái thứ hai, phát hiện bên trong hình như còn có chút thịt xen lẫn trong đó, hương vị đúng là thần kỳ hảo.


Sauk hi ăn xong một cái bánh bột ngô, Tạp Lạc Tư hơi hơi nheo mắt lại.  Tiếp tục ăn cái bánh bột ngô thứ hai. Hương vị thật sự hảo. Tiếp theo hắn lại lấy ra thịt khô, cắn một ngụm nếm thử. Không có cứng rắng cùng mùi vị mà hắn tưởng tượng,  ngược lại thịt rất nhẵn nhụi mềm mại trộn lẫn  một ít mùi thơm ngát của hoa quả.  Cảm giác hương vị thực đặc biệt, làm cho người ta khi ăn thì sẽ không muốn  dừng lại.


Vì thế Tạp Lạc Tư liền cầm vừa lúc thịt khô và bánh bột ngô. Một ngụm thịt khô thêm một ngụm bánh bột ngô, thỉnh thoảng còn uống thượng một ngụm nước trái cây, ân, quá thỏa mãn! (^_^) Không nghĩ tới trù nghệ của Thụy tốt như vậy, trách không được hai đứa con nhà mình đều thích đến nhà y cọ cơm. Nguyên lai là như vậy. Hắn trước kia không hề biết, đây  chính là lần đầu tiên hắn ăn đồ của Thụy làm, nếu sớm biết đồ ăn ngon như thế, không chừng hắn đã mang nét mặt già nua theo mấy đứa con cùng đi cọ cơm.


Lục Văn Thụy  ở một bên thấy vẻ mặt thoả mãn của đối phương, cũng không nhịn được mà mỉm cười. Nguyên lai ba người nhà bọn họ khi  ăn được món ngon thì đều có biểu tình này a. Có lẽ là bởi vì thú hình của bọn họ liên quan đến họ nhà mèo nên khi thấy ánh mắt bọn họ nheo lại như vậy thì làm cho người ta một loại cảm giác thực đáng yêu, làm cho người ta rất muốn lấy tay nhu nhu đầu của y, bất quá người này cũng không phải là Mễ Lai Khắc, mà là tộc trưởng đại nhân mặt than, hắn không dám tùy ý khiêu chiến. [Y-H: may mà con phân biệt được giữa chồng và bố chồng (^_^)]


Sau một lúc lâu, hai người giải quyết hết toàn bộ thức ăn liền chuẩn bị hướng về chỗ sâu trong rừng cây tiếp tục xuất phát. Dù sao hôm nay còn sớm, nếu đã đến đây, liền cố gắng tìm nhiều chút trở về đi. Nói không chừng còn có thể thu hoạch ngoài ý muốn.


Vì thế sau khi Lục Văn Thụy  thu thập xong da thú, liền đem ba lô đeo trên lưng, sau đó bắt đầu tiếp tục chạy đi. Không nghĩ tới chiếc ba lô ở trên lưng lại bị một bàn tay màu tiểu mạch giành cầm trước.  Lúc này hắn thấy Tạp Lạc Tư gật gật đầu với hắn, tiếp theo hắn một tay xách cái sọt đi đến phía trước.  Xem ra đối phương là muốn giúp hắn mang đây. Mặt than mặt biểu đạt thiện ý  làm cho người ta xúc động muốn nói cám ơn, nhưng vì mang một bộ mặt lạnh nên khiến cho người ta dù muốn nói cũng không nói ra được.


Đi về phía trước khoảng nửa giờ,  Lục Văn Thụy  đột nhiên nhìn thấy trong số cây cối tựa hồ có một loại thực vật hắn biết.  Vừa rồi mới nhìn thoáng qua, ra vẻ là….. Hoa tiêu? Đến gần một tí, này hồng hồng chắc cũng là hoa tiêu đi. Hắn kinh hỉ nhổ  một gốc gây hoa tiêu nhỏ, chuẩn bị mang về di trong viện nhà mình trồng. Về sau khi hắn nấu nướng lại có thể thêm loại hương liệu này, hương vị nhất định rất tốt.


Tiếp theo hắn tiếp tục về phía trước, chỉ chốc lát lại phát hiện một ít tỏi bên cạnh một mãng nấm.  Thứ này có thể ăn trực tiếp, lại có thể dùng để làm gia vị, nghe nói còn có thể làm thuốc. Thật sự là thu hoạch không tệ. Vẫn  như cũ, hắn đem chúng nó đều đào ra, dùng dây đều cột lại cùng một chỗ. Tiếp theo tiếp tục hướng vào phía trong thẳng tiến.


Không nghĩ tới sau khi đi qua một mảnh cây ăn quả lớn, hắn lại tìm được hạt thóc, tiểu mạch cùng cây ngô. Tuy rằng là chút lúa, nhưng mặc kệ như thế nào, hắn rốt cục có thể ăn cơm. Thật sự là quá tốt. Xem ra rừng rậm đúng là bảo khố thiên, những lời này thật không sai a. Đợi cho hai người đi đến ngọn núi phụ cận,  Lục Văn Thụy  ngây ngẩn cả người, hắn quả thực không thể tin được hai mắt của mình. Rốt cuộc hắn đang nhìn thấy cái gì đây?


—–
Chương này dài quá. Tác giả có xu hướng viết càng ngày càng dài. 






Truyện liên quan