Chương 40: Mang về thứ tốt

Nguyên lai tại đỉnh núi phụ cận có một mảnh đất lớn đầy mía. Đây thật sự xem như thu hoạch ngoài ý muốn của hôm nay.  Mía là một thứ tốt. Cái này ăn ngon [Y-H: mình vô cùng thích nha (^_^)], lại có thể làm thành đường mía. Về sau hắn lại có thêm một loại gia vị.  Cho dù là làm bánh bột ngô thì cũng có thể dùng đường để thay đổi khẩu vị.  Ít nhất hắn có thể làm bánh bột ngô nhân thịt và bánh bột ngô ngọt. Đây chính là tiến bộ không nhỏ!


Lục Văn Thụy  vui tươi hớn hở chạy về đám mía. Phía sau y là Tạp Lạc Tư  đang có chút nghi hoặc. Mấy thứ đó đều là loại cây có chút kỳ quái.  Trên cây lại không có quả. Hơn nữa thân thì thực cứng, cũng không có thể dùng làm củi đun. Hắn như thế nào cũng nhìn không ra mấy thứ này tại sao có thể làm cho Lục Văn Thụy cao hứng như vậy? Bất quá nếu biểu hiện của y là cao hứng như vậy, thuyết minh mấy thứ đó là đồ tốt. Có thể là do hắn cùng các tộc nhân trong bộ lạc trước nay chưa biết chính xác phương pháp sử dụng chúng mà thôi.


Hắn đối với Lục Văn Thụy  rất tin tưởng, bởi vì y luôn mang đến cho người khác kinh hỉ. Hơn nữa trong lòng hắn cũng thực nghi hoặc, một giống cái vị thành niên sớm đã rời đi bộ lạc, lại sống một mình tại Hắc Chiểu  rừng rậm nhiều năm, vì cái gì có thể thức nhiều loại thảo dược, rau dưa cùng lương thực mà  mọi người cũng không nhận thức như vậy đâu? Bất quá trước mắt hình như y  không có ý định  nói. Quên đi, đợi cho đến khi y muốn nói, có lẽ sẽ nói cho Mễ Lai Khắc, đến lúc đó hắn có thể hỏi mình tiểu nhi tử nhà mình một chút là được.


Hạ quyết tâm, Tạp Lạc Tư tiến lên hỏi Lục Văn Thụy  có cần hắn hỗ trợ hay không, bởi vì nhìn thấy một mảnh cây cối xanh rì, đều rất dài, hơn nữa bọn chúng đều thực cứng, có lẽ tự mình Lục Văn Thụy  xử lý cũng không thuận tiện mấy.


Lục Văn Thụy  gật đầu, sau đó cảm tạ đối phương. Tiếp theo chỉ một nủa mía ở bên trái giao cho Tạp Lạc Tư. Hắn nói thêm rằng chỉ cần lưu lại gốc mía thì tốt rồi. Còn phía bên phải thì hắn tự ra tay.


Tạp Lạc Tư gật đầu, buông ba lô, đi ra phía trước lập tức biến thành thú hình. Chỉ thấy một kim hoàng sắc lão hổ xuất hiện,  hình thể cực đại, một thân da lông đều lóe kim quang, giữa trán  lão hổ là một chữ “Vương” màu  kim hoàng rất dễ nhìn thấy.  Nguyên lai đây là hoàng kim lão hổ vương, quả nhiên không giống bình thường, so với thú hình của Ngải Tư Đặc càng thêm uy phong lẫm lẫm, hơn nữa trên người y còn  ẩn ẩn lộ ra chút khí chất vương giả.


available on google playdownload on app store


Lúc này Tạp Lạc Tư thấy Thụy ngây ngốc khi lần đầu tiên thấy thú hình của mình thì có chút áp lực. Hắn nhanh chóng lách người qua, vươn móng vuốt đến “Lả tả” vài cái, lập tức một khối đất đầy mía bên trái đều ngã xuống.


Lục Văn Thụy  nhìn thấy thực lực của đối phương cường hãn như vậy, trong lòng rất bội phục. Nếu người trên địa cầu đều có thể chất cường hãn như vậy thì  rất nhiều sản phẩm dùng trong nông nghiệp sẽ bán không được đi.


Khẽ thở dài, hắn quay đầu, do dự một lát, vẫn lấy ra trúc đao.  Tiếp theo hắn đem nội lực rót vào trong đó. Nâng lên tay phải vung vài cái vào đám mía, tiếp theo chợt nghe thấy tiếng “Oành oành oành” của vật nặng ngã xuống đất. Một đám mía bên phải đều ngã gục. [Y-H: cha con thô bạo  như nhau]


Tạp Lạc Tư lần đầu tiên tận mắt kiến thức được thân thủ của Lục Văn Thụy. Thật là rất lợi hại. Tuy rằng y không thể biến thành thú hình như thú nhân,  nhưng lực lượng cùng kỹ xảo của y đều phi thường xuất sắc.  Trách không được có thể đánh ngã tiểu tử Tư Nặc.


Hai người đem mía đều cột vào cùng nhau, sau đó Tạp Lạc Tư dùng thú hình mang chúng nó trên lưng. Lục Văn Thụy  đem mấy thứ còn lại bỏ vào trong ba lô. Hắn vừa định đem ba lô đeo vào trên lưng, không nghĩ tới một bóng đen chợt lóe trước mắt, ba lô trong tay đã bị Tạp Lạc Tư phao đến trên lưng y. Tiếp theo đối phương đối với Lục Văn Thụy  phất phất tay, nga, không đúng, là móng vuốt, ý bảo rằng y đi trước.


Lục Văn Thụy  cũng liền gật đầu, quyết định đi theo phía sau đối phương. Dù sao tất cả mọi thứ đều ở trên lưng y, hắn thì một thân thoải mái cho nên nếu vận khởi khinh công thì chắc sẽ không khó đuổi theo kịp.


Tạp Lạc Tư huy động hai cánh, chân sau đẩy một cái, toàn bộ thân thể liền bay lên trời. Hắn lại đối với Lục Văn Thụy  gật đầu một cái, tiếp theo bay về hướng bộ lạc. Mà Lục Văn Thụy  lúc này sử dụng Càn khôn đại na di, lập tức liền chạy đi mấy trượng, chặt chẽ bám theo Tạp Lạc Tư. Ở phía trước,  Tạp Lạc Tư cảm giác được Lục Văn Thụy  phía sau có thể theo kịp mình nên quyết định gia tăng tốc độ.


Sau một lúc lâu, hai người trở về tới bộ lạc. Tạp Lạc Tư hạ xuống trước viện trong nhà của Lục Văn Thụy. Lúc này   Lục Văn Thụy  cũng vừa chạy tới. Đợi cho Tạp Lạc Tư đem mấy thứ trên lưng  đều buông xuống sau đó  biến trở về hình người. Không nghĩ tới ngày lúc này,hắn nhìn thấy được một cảnh tượng.


Hắn thấy Mễ Lai Khắc kéo một cái ghế dựa, ngồi ở trước cửa nhà của Lục Văn Thụy.   Xem tư thế này, ra vẻ y đã đợi thật lâu.  Tạp Lạc Tư quay đầu đối diện với ánh mắt nghi hoặc con mình, tiếp theo chợt nghe đối phương hỏi:


”Phụ thân, ngươi như thế nào ở cùng một chỗ với Thụy vậy? hai người hôm nay đi ra ngoài sao? Đi cả ngày à? Như thế nào không kêu ta cùng đi vậy?”


Mễ Lai Khắc đã đợi thật lâu. Hôm nay xuất ngoại săn thú, hắn không thấy Lục Văn Thụy tới vì thế hắn đi đến nhà Lục Văn Thụy  để tìm y. Không nghĩ tới cũng không có gặp đối phương. Hắn nghĩ có lẽ Thụy đã xuất môn, có thể là đi rừng rậm đi.


Tiếp theo hắn liền cùng các thú nhân đi rừng rậm săn thú. Ai ngờ đợi cho lúc đến rừng rậm, hắn cố tình tìm toàn bộ khu rừng nhưng vẫn không thấy người. Tiếp theo hắn liền rầu rĩ đánh lung tung mấy con mồi trở về.


Khi hắn mang theo con mồi lần thứ hai tới nhà Lục Văn Thụy thì phát hiện đối phương vẫn không có trở về. Hoa quả hắn mang đến đặt trên bàn cũng không thấy Thụy dùng qua. Mễ Lai Khắc nghĩ nghĩ những nơi mà y có thể đi. Sau đó hắn đi đến rừng cây gần bộ lạc, kết quả vẫn không có tìm được người.


Sau đó Mễ Lai Khắc lại chạy tới tiệm may của Lý Na,   tiếp theo lại đi tìm Pháp Lan cùng phụ thân [cha] của  mình, thậm chí hắn đều hỏi qua Tư Nặc, kết quả là hôm nay mọi người đều không có nhìn thấy Lục Văn Thụy. Đại Thước đồng học không cam lòng nên cố tình tìm thêm  một vòng trong bộ lạc.  Kết quả vẫn không thấy người. Cuối cùng hắn không còn cách nào nên chỉ có thể chờ ở trong nhà Lục Văn Thụy .


Hiện tại nghĩ lại chắc lúc hắn đi rừng cây thì hai người hẳn là đã đi đến ngọn núi phía sau. Ba người vừa lúc sai thời gian. Bất quá trước đó phụ thân có nói với cha là tới tìm Thụy nhưng không có nói là họ sẽ đi ra ngoài. Tại sao phụ thân của hắn không nghĩ đến việc kêu hắn cùng đi chứ? Như thế nào phụ thân của hắn nhìn thấy con mình theo đuổi giống cái mà không chịu giúp một tay chứ? (^_^).


Mễ Lai Khắc trong lòng nhịn không được oán niệm. Nhưng có vẻ hai người còn lại không có chú ý tới chuyện này. Bọn họ đều bận bịu sửa sang lại mấy thứ gì đó. Tiếp theo thì Lục Văn Thụy  giới thiệu cho Tạp Lạc Tư nghe về mấy thứ như là chủng loại thực vật, sinh trưởng tập tính, cách chế biến thức ăn  cùng phương pháp gieo trồng. Hai người bọn họ một giảng một lắng nghe, không khí rất hài hòa làm cho Mễ Lai Khắc cảm thấy hắn là dư thừa.Hắn không cam lòng nên tiêu sái tiến lên, tùy tay cầm lấy một cây rau dại,  hỏi Lục Văn Thụy :


“Thụy, đây là cái gì vậy? Không phải cỏ dại sao? Chẳng lẽ nó cũng có thể ăn sao?”


Nói xong còn dùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn đối phương. Lục Văn Thụy  trước nay đều không chống đỡ nổi ánh mắt của Đại Thước, cho nên hắn vừa mới giải thích cho  Tạp Lạc Tư xong lập tức quay đầu giảng giải cho Mễ Lai Khắc nghe về khỏa thực vật trong tay đối phương.


Tạp Lạc Tư nhìn ánh mắt ai oán mà Mễ Lai Khắc dùng để liếc hắn, suy nghĩ rằng việc cần hỏi thì hắn cũng hỏi xong rồi, vì thế liền lấy một phần thực vật ở chỗ Lục Văn Thụy sau đó bước đi. Vì tiểu nhi tử nhà mình, xem ra hắn cần phải thức thời một chút, bằng không tiểu tử này có thể ở trong lòng sẽ ngầm mắng hắn lắm.


Nhìn bóng dáng tiêu sái của phụ thân nhà mình, Mễ Lai Khắc rốt cục lộ ra một nụ cười thật to, sau đó liền kề cận Lục Văn Thụy  hỏi cái này hỏi cái kia, thỉnh thoảng thừa dịp ngón tay hai người tiếp xúc liền thuận thế sờ soạn trên tay đối phương một phen. Lục Văn Thụy  thấy như thế cũng chỉ cười cười bỏ mặc đối phương. Dù sao hôm nay việc hắn đi ra ngoài mà không báo trước là hắn không đúng, cho nên hiện tại mới nhân nhượng đối phương một chút?


Vì thế sau khi hai người thảo luận xong về mấy loại thực vật,  Lục Văn Thụy  để cho Mễ Lai Khắc ở lại ăn cơm chiều. Kỳ thật cũng không phải hắn muốn giữ y lại, mà là gần đây Đại Thước đồng học cọ cơm riết thành nghiện, mỗi ngày vào bữa tối sẽ đúng giờ đến báo danh, rất là kiên trì! Cho nên sau rất nhiều lần phản đối không có hiệu quả, hắn học cách bỏ  mặc, chỉ là nhiều hơn một người cùng ăn cơm mà thôi, chuyện này cũng không có gì to tác. Cho nên hiện tại Lục Văn Thụy đã có thói quen vào buổi tối mỗi ngày đếu nấu hai phần ăn. Đương nhiên có lúc bọn Lý Na  cũng sẽ lại cọ cơm. Theo như lời bọn họ nói thì hắn làm đồ ăn rất ngon. Dù sao thì một mình hắn cũng phải làm cơm chiều, cho nên làm nhiều chút cho thêm mấy người cũng là thuận tiện. Lúc bọn họ nói như vậy, ngữ khí nghe giống như điều đó là đương nhiên. Nhưng Lục Văn Thụy  không hề cảm thấy chút phản cảm nào, bởi vì là bọn họ thật sự coi hắn là người thân cận nên mới không kiêng nể như vậy. Mỗi khi nhớ tới việc đó, trong lòng hắn rất ấm áp. Hiện tại hắn có rất nhiều người thân xung quanh quan tâm hắn, như là Khoa Lan thúc thúc, như là ca ca Ngải Tư Đặc bình thường luôn che chở cho hắn, lại có Pháp Lan, Lý Na  cùng Tư Nặc, còn có ……Đại Thước! Lục Văn Thụy  rõ ràng cảm giác được hắn ở tại thú nhân thế giới này cũng có chút vướng bận, điều này làm cho hắn thực vui mừng. Mà hết thảy những thứ này đều là do Đại Thước mang đến gây cho hắn.  Nếu lúc trước hắn  không  gặp được đối phương,  có lẽ hiện tại hắn  còn sống  một mình trong   Hắc Chiểu  rừng rậm.


Nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy  nhịn không được quay đầu nhìn Mễ Lai Khắc đang chăm chú ăn cơm ở  đối diện.  Nhìn bộ dáng híp  hai mắt lại há mồm to ăn  đồ ăn của đối phương, hắn cảm giác  trong lòng thực thỏa mãn. Có lẽ về sau cùng Đại Thước  ăn cơm, săn thú, cuộc sống như thế tựa hồ cũng  không tệ. [ á á]


Ở trong đầu tưởng tượng mấy hình ảnh đó, hắn nhịn không được cúi đầu bật cười. Nghe được thanh âm vui vẻ của Thuỵ,  Mễ Lai Khắc nghi hoặc ngẩng đầu lên, không hiểu tại sao đang ăn cơm mà Thụy đều có thể cười rộ lên.


Tựa hồ  chú ý tới tầm mắt của Đại Thước, Lục Văn Thụy  cúi đầu  tiếp tục ăn cơm chiều. Mễ Lai Khắc nhìn nửa ngày cũng không biết nguyên nhân nên đành  buông tha cho. Dù sao nếu Thụy  muốn nói, y sẽ   tự nhiên  nói. Nếu  đối phương  không muốn nói ra thì hắn   cũng  sẽ không cưỡng cầu.


Chỉ một lát sau, hai người chậm rì rì ăn  cơm  xong.   Mễ Lai Khắc đi  rửa bát còn  Lục Văn Thụy  đem mấy thứ trong  ba lô  sửa sang lại một chút.


Đợi cho Mễ Lai Khắc rửa  xong rồi, hai người cùng nhau đem  rau dưa thực vật mới mang về đến trồng  trong viện, tiếp theo tưới chút nước  là xong việc. Mấy việc này  thật ra không  dùng nhiều sức, bất quá công việc kế tiếp  có vẻ hơi phiền toái một chút. Lục Văn Thụy  liếc nhìn Mễ Lai Khắc   một cái, nghĩ rằng có thể nhờ đối phương hỗ trợ một chút.


Đại Thước đồng học ở một bên vẫn luôn  chú ý  tới Lục Văn Thuỵ nên  đương nhiên hắn rất nhanh nắm bắt được ánh mắt của y.  Tiếp theo hắn liền cảm giác phía sau lưng chợt lạnh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn đối phương,   phát hiện  trên mặt Thuỵ lại mang theo biểu tình  tựa tiếu phi tiếu. Vì thế với trực giác phi thường linh mẫn của dã thú, Mễ Lai Khắc không đợi  đối phương lên tiếng, liền  mở miệng nói:


“Thụy, ngươi có  gì cần ta hỗ trợ thì nói đi, dù sao  hiện tại ta cũng không có việc  gì quan trọng!”


Nói xong Đại Thước còn không quên cười cười lấy lòng  Lục Văn Thụy.  Biểu tình kia làm cho Lục Văn Thụy  thực không nói được lời nào.   Tên kia đường đường là một  bạch mao lão hổ, như thế nào có thể chân chó [kiểu như: tỏ ra vô hại, dễ thương, nịnh nọt…] như vậy , bất quá cũng thực đáng yêu. Đại Thước, ngươi bày ra loại vẻ mặt này  là phạm quy nga! Lục Văn Thụy  ở trong lòng nghĩ, nhưng  trên tay vẫn  không nhịn được mà xoa nhẹ trên đầu  đối phương  vài cái. Xúc cảm  thật là tuyệt nga.


Lưu luyến dời tay khỏi tóc  đối phương, Lục Văn Thụy  ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói:
”Đại Thước, ta  muốn làm một cái cối đá,  ngươi có thể giúp ta không?”


Vừa rồi trong đầu Lục Văn Thụy  luôn  nghĩ đến đường mía. Nhưng từ mía mà làm thành đường thì cần một vài công cụ hỗ trợ. Cối đá chính là một thứ tất yết. Dù sao ở nơi này,  công cụ thật sự  không có đủ nên chỉ có thể chấp nhận một chút.


Nghe xong lời nói của Lục Văn Thụy,   Mễ Lai Khắc không khỏi thở ra một hơi.  Nguyên lai  là nhờ hắn  hỗ trợ mà thôi, hù ch.ết hắn,  còn tưởng  là chuyện gì quan trọng. Vì thế hắn nhẹ nhàng nói:


”Thụy, cối đá  là cái gì? Ta cho tới bây giờ đều không có nghe qua, ngươi có biết cách làm không?”


Nghe được câu hỏi của Đại Thước , Lục Văn Thụy  trước tiên ở trong lòng hồi tưởng một chút về quá trình  chế tác cối đá,  còn có nguyên liệu cần thiết.  Nếu hắn không  nhớ lầm thì cối đá chính là dùng hai khối đá cứng rắn hình tròn  tạo ra. Sau đó ở trên khối đá tròn bên dưới tạo ra một cái rảnh nhỏ. Khối đá phía trên  còn phải đục  ra một cái lỗ thủng dùng để bỏ nguyên liệu vào. Mà để cho khối đá phía trên cùng phía dưới có thể cố định khi xay thì cần một cái trục phía trong và một tay quay bằng gỗ. Hình dung đầy đủ về cối đá,  hắn liền nói  với Mễ Lai Khắc:


”Đại Thước, đầu tiên chúng ta  phài tìm hai khối  đá lớn. Một khối lớn một chút, một khối hơi nhỏ hơn một ít. Sau đó  lộng một vài mộc bổng,  ân, chỉ vài thứ như thế.”


Mễ Lai Khắc nghe xong mặc dù có chút nghi hoặc, dùng tảng đá cùng mộc bổng có thể làm thành sao? Nhưng  hắn vẫn  sảng khoái đáp ứng. Tiếp theo hai người liền xuất môn.


Tại phụ cận bộ lạc  tìm một vòng, cuối cùng là tìm được  hai khối đá rất lớn.  Bắt đầu thử thử một lần, độ cứng cũng không tệ lắm. Tiếp theo lại chặt chút  gỗ, sau đó hai người liền lại  trong viện, bắt đầu gia công.


Đối với việc đem hai khối  đá đi mài  thành vòng tròn,   Lục Văn Thụy  thực không phúc hậu đều giao   cho Đại Thước đồng học. Bản thân hắn thì ở một bên chế tác  mấy khúc  đầu gỗ.  Mấy cái này cũng cần mài kỹ  bằng không lúc  xay sẽ đâm vào tay. Như thế thì không tốt lắm.


Mễ Lai Khắc đối với loại đãi ngộ này  cũng không có nói cái gì. Hắn vốn muốn tự mình làm hết mọi việc, nhưng hiện tại đối phương  nguyện  chia sẻ một phần công việc với mình,  hắn đã  thật sự rất cao hứng. Có thể vì làm chút gì cho Thụy,  hắn đều cảm thấy  vui vẻ.


Cho nên nói  hai người này chính là Chu Du đánh Hoàng Cái. Một người nguyện đánh, một nguyện ý bị đánh. Nhưng nhìn theo khía cạnh khác thì miễn sao hai người vui vẻ, thân mật là được.


Lúc Mễ Lai Khắc hãy còn đang ngọt ngào mài tảng đá, Lục Văn Thụy  một bên cầm trong tay mộc bổng đã cắt thành  lớn nhỏ thích hợp, một bên thầm nghĩ đến hạt thóc, tiểu mạch cùng cây ngô mới  mang về ngày hôm nay. Nghĩ đến sau khi làm xong cối đá, hắn có thể có  bột ngô, tiểu mạch phấn. Sau đó hắn  có thể dùng để làm mì , làm bánh bao, làm…… Nghĩ đến đó hắn liền nhịn không được cười ra tiếng.  Đương nhiên  tối trọng yếu vẫn là hôm nay tìm được hạt thóc. Về sau hắn có thể thật sự ăn được Đại Thước [ gạo]. Ngẫm lại liền vui vẻ, đã  10 năm rồi hắn  không có ăn đến.


Mễ Lai Khắc ở một bên đương nhiên là nghe được  tiếng đối phương cười. Giờ phút này Đại Thước đồng học phi thường tò mò. Rốt cuộc là chuyện gì  làm cho Thụy nở nụ cười đến hai lần trong ngày hôm nay?   Nhìn đối phương cười đến cao hứng như vậy nhất định là sự tình tốt, không bằng hắn  hỏi một chút?. Sau khi hạ quyết tâm, Mễ Lai Khắc liền hỏi Lục Văn Thụy vẫn đang cười ha ha  như cũ:


”Thụy, ta thấy  ngươi hôm nay hình như rất  vui vẻ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì tốt, ngươi có thể nói  cho ta nghe  một chút được không?”
Thình lình bị Mễ Lai Khắc hỏi như vậy, Lục Văn Thụy  không lưỡng lự trả lời:


”Ta suy nghĩ về Đại Thước a, về sau còn có Đại Thước , thiệt nhiều thiệt nhiều Đại Thước nga!”


Vừa nói  hắn vừa  cười như cũ. Ai biểu đã để cho hắn chờ suốt  10 năm, hôm nay mới tìm được hạt thóc chứ. cho nên hắn nhịn không được mà rất cao hứng, đương nhiên cũng  đã quên  lúc trước hắn đã dùng Đại Thước làm tên để đặt cho ai đó.


Quả nhiên, Mễ Lai Khắc nghe xong câu trả lời của  hắn thì nhíu mày. Tiếp theo hắn buông  tảng đá trong tay, lặng lẽ đến gần Lục Văn Thụy, tiếp tục hỏi:
”Nga, có thiệt nhiều Đại Thước , như vậy ngươi tính dùng  Đại Thước đó để  làm cái gì?”


Tuy rằng không biết Đại Thước rốt cuộc là cái gì, nhưng  hắn cũng không khó nghe ra cái này tựa hồ là một loại này nọ đi. Xem ra lúc trước Thụy đặt cho hắn tên  “Đại Thước”  cũng không phải đơn thuần cảm thấy tên này gọi có vẻ thân thiết mà thôi. Xem ra hôm nay hắn  có thể biết được  đáp án.


Mà lúc này, Lục Văn Thụy  còn đắm chìm trong  vui sướng nên  không có nghe ra trong  lời nói của đối phương ẩn ẩn  ý tứ nguy hiểm. Hắn tiếp tục cao hứng phấn chấn nói:


”Đại Thước  là tốt  a, có thể dùng để nấu  thành cơm thơm ngào ngạt, ngao thành nhu nhu mễ chúc [cháo], còn có thể làm thành bún,  ăn ngon lắm, ha ha!”


Mà giờ phút này,  Mễ Lai Khắc  đã  đứng ở  phía sau y. Nghe được mấy lời này liền nguy hiểm nhíu nhíu  lông mi. Tiếp theo liền áp sát vào cổ đối phương, đem miệng để sát vào  bên tai y, trầm thấp nói:


”Thứ tốt? Nguyên lai ta ở trong lòng của ngươi vẫn đều là thứ tốt sao? Nguyên lai ngươi gọi  ta là Đại Thước là do vẫn nghĩ muốn ăn ta sao?  Ân?”


Lúc này,  Lục Văn Thụy  rốt cục phản ứng lại.  Đáng tiếc thời gian đã là tối muộn, mà bản thân hắn  đã  bị đối phương gắt gao ôm vào trong lòng, hơn nữa nghe Đại Thước kéo dài chữ “Ân”, hắn liền cảm giác trong lòng có chút lộp bộp. Hỏng rồi, xem ra là chuyện xấu ,  vừa rồi hắn quá sơ xuất.






Truyện liên quan