Chương 41: Trừng phạt ngọt ngào
Lục Văn Thụy thoáng quay lại đối diện với ánh mắt màu thâm lam của Mễ Lai Khắc, cảm giác bên trong tựa hồ mang theo ngọn lửa ẩn ẩn, giống như cuốn hắn vào trong đó, cùng nhau thiêu đốt sôi trào.
Ngay lúc hắn còn sững sờ, đột nhiên trước mắt tối sầm, tiếp theo liền cảm giác trên môi nóng lên, kinh ngạc nên hắn định mở miệng nói, ai ngờ lại bị một đầu lưỡi phục kích đã lâu lập tức xâm nhập vào bên trong. Đầu lưỡi cả hai bắt đầu dây dưa cao thấp, hô hấp tựa hồ có chút khó khăn, cảm giác toàn thân tê dại, đầu cũng trở nên mờ mịt.
Ngay tại một khắc hắn thất thần, cảm giác lực đạo của đối phương càng thêm lớn, kéo theo đầu lưỡi của hắn bắt đầu không ngừng khởi vũ bên trong khoang miệng. Hắn theo bản năng muốn thoát đi đầu lưỡi gắt gao quấn quít của đối phương, không nghĩ tới hắn vừa thoáng động, liền rước lấy thế công càng thêm mãnh liệt của đối phương. Không muốn mình bị vây vào thế yếu, Lục Văn Thụy chủ động câu thượng đầu lưỡi đối phương. Hai người bắt đầu chính diện giao phong, không ngừng truy đuổi cùng dây dưa với nhau, không khí trở nên càng ngày càng nóng, hai người đều có chút kìm lòng không nổi, nhịn không được liền ma sát vào nhau, Mễ Lai Khắc đưa tay tiến vào bên trong áo đối phương, bắt đầu chậm rãi vuốt ve da thịt trắng mịn của đối phương.
Tuy rằng cũng có chút động tình, nhưng khi cảm giác được trên người đột nhiên chợt lạnh tiếp theo lại là nóng lên, Lục Văn Thụy chợt thanh tỉnh lại, đem bàn tay càn quấy của Mễ Lai Khắc bên trong áo kéo ra, tiếp theo hắn nhẹ nhàng đẩy ngực đối phương, hơi hơi nghiêng đầu, đem miệng mình dời khỏi môi đối phương, một sợi chỉ bạc thuận thế liên lụy ra, chậm rãi gãy đôi giữa không trung, ẩn ẩn mang theo vài phần ái muội.
Mà sau khi bị đẩy ra, Mễ Lai Khắc cũng hồi thần, thấy Lục Văn Thụy còn mang theo hai má hồng hồng, hai mắt màu lam tím ngập nước, còn có đôi môi sưng đỏ thủy nhuận, cảm giác được hỏa nóng trong người mới vất vả áp chế được giờ lại muốn bốc lên. Hắn nhắm mắt, hít sâu một hơi, làm cho ý nghĩ của hắn có thể thanh tỉnh một ít.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều trầm mặc xuống, đều tự cúi đầu, điều tiết hô hấp dồn dập của bản thân. Tiếp theo bọn họ không hẹn mà cùng ngẩng đầu, nhìn đối phương vẫn có chút mặt đỏ tai hồng, nhịn không được nhìn nhau cười. Đến tận giờ, sau khi Đại Thước đồng học thành công chiếm được tiện nghi, hai người đối với việc giải thích về “Đại Thước” cũng tùy ý gác lại ở một bên.
Cười xong sa, hai người lại bắt đầu làm việc tiếp. Khi bầu trời dần dần tối đen, mãi cho đến khi ngay cả ánh trăng cũng nhô lên, Mễ Lai Khắc rốt cục thu phục được hai cái tảng đá tròn, tuy rằng không thật mượt mà, nhưng vẫn có thể nhìn ra chúng đều có độ cong theo yêu cầu.
Tiếp theo hai người đã đem chúng nó hợp lại, đợi cho hai vòng tròn khớp vào nhau, Lục Văn Thụy lại tìm đến một cái rất dài rất thô thạch làng[ Yumiryu: ta nghĩ “thạch làng” là trụ đá ở giữa. cối đá gồm phần dưới, phần trên, trụ để xoay, và tay cầm/càng để cho người/thú xay], đem đặt ở mặt trên cối đá đã được cố định tốt, cuối cùng thì đem thanh gỗ đã được mài thực bóng loáng gắn vào bên phải khối đá tròn ở trên. Một cái cối đá giản dị liền đại công cáo thành.
Lục Văn Thụy đầu tiên là tiến lên xoay vài vòng, phát hiện cối đá chuyển động rất quy tắc, vì thế hắn hưng phấn ôm chầm Mễ Lai Khắc. Sau đó thừa dịp đối phương còn đang thất thần, hắn dùng hết sức chạy vào phòng bếp, lấy ra một ít tiểu mạch từ trong cái sọt, lấy thêm một cái bát trúc trên bếp lò, đem mấy thứ này đến gần cối đá. Hắn khẩn cấp muốn thử xem cối đá này có thể sử dụng bình thường được hay không.
Mễ Lai Khắc đứng một bên nhìn Lục Văn Thụy đang bận rộn chạy tới lui mà sủng nịch cười, trong lòng nghĩ, chỉ cần có thể làm cho Thụy cao hứng thì tốt rồi, hắn không có gì phải so đo.
Tiếp theo hắn tiến lên học theo bộ dáng vừa rồi của Lục Văn Thụy, nắm tay quay, bắt đầu chuyển động cối đá. Lục Văn Thụy ở một bên thấy thế cũng rất cao hứng nên để thêm vào ít tiểu mạch. Hai người một xoay một thêm vật liệu, phối hợp rất ăn ý, tựa như đã cùng nhau làm rất nhiều lần.
Nhìn Mễ Lai Khắc ở một bên cố gắng phụ giúp quay cối đá, trong lòng Lục Văn Thụy rất là ngọt ngào, giống như bất luận hắn làm chuyện gì, người thứ nhất luôn duy trì hắn vẫn chính là Đại Thước, loại cảm giác này thực thỏa mãn cũng thực hạnh phúc.
Tiếp theo hắn lại nghĩ, trong thời cổ đại người ta chỉ dùng con lừa để quay cối đá, giờ thì bên cạnh đang là một bạch mao lão hổ. Xem ra so với cổ nhân thì thật là quá xa xỉ. Trong đầu hắn tưởng tượng đến bộ dáng của một cự hổ màu trắng xoay cối đá, liền nhịn không được ở trong lòng cười trộm một chút. Đương nhiên hắn sẽ không biểu hiện ra ngoài mặt. Hắn cũng không muốn vui quá hóa buồn.
Đại khái là nhờ Mễ Lai Khắc xuất lực, chỉ chốc lát trong bát trúc liền chứa một chén lớn tiểu mạch phấn. Lục Văn Thụy tiến lên nhìn kỹ, cảm giác chúng cũng rất nhỏ nị, nếu không được còn có thể xay thêm một lần, xem ra cối đá này coi như là thành công đi. Hắn nhịn không được lộ ra nụ cười, đối với Mễ Lai Khắc nói:
”Đại Thước, chúng ta thành công nga, về sau chờ mọi người đều trồng được tiểu mạch cùng cây ngô, mọi người sẽ có thể ăn được thức ăn ngon. Hơn nữa nếu bảo tồn thích đáng, vào mùa đông, mọi người cũng có thể lưu trữ tiểu bột mì để làm các loại bánh bột ngô, điểm tâm, hoành thánh, mọi người sẽ không tiếp tục chịu đói.”
Nghe trong giọng nói của đối phương có chút vui vẻ, Mễ Lai Khắc cũng rất là cao hứng, nhịn không được đem Lục Văn Thụy kéo vào trong lòng mình, tiếp theo nhẹ nhàng nói bên tai y:
”Thụy đương nhiên là lợi hại nhất, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ giúp cho các tộc nhân trong bộ lạc sẽ không còn chịu đói vào mùa đôn, ngươi nhất định có thể làm được.” Nói xong hắn còn không quên gật gật đầu khẳng định.
Nghe ngữ khí khẳng định của Đại Thước, nhìn nhìn lại động tác đáng yêu của đối phương, Lục Văn Thụy cảm giác trong lòng hắn tràn đầy. Đối với việc Đại Thước cho tới nay đều yên lặng duy trì cùng trả giá, hắn đều nhìn thấy hết.
Trong lúc cảm động, hắn lẳng lặng tựa vào trong lòng Mễ Lai Khắc, nghe tiếng tim đập vững vàng của đối phương, nhịn không được cũng choàng tay ôm quanh hông đối phương, hai người thân thể sát vào nhau đến không còn kẽ hở, dưới ánh trăng sáng tỏ, có vẻ rất phù hợp.
Bởi vì buổi tối hôm trước đều bận rộn chuyện cối đá, hơn nữa cả ngày hôm qua đều lắc lư ở rừng cây cùng ngọn núi phía sau, cho nên Lục Văn Thụy cũng thật mệt, vậy nên hôm nay hăn thức dậy muộn một chút. Nhìn hoa quả trên bàn, biết là Mễ Lai Khắc đã tới, phỏng chừng là đối phương thấy hắn đang ngủ say, cho nên không có đánh thức hắn đi. Thật đúng là một người thực tri kỷ.
Ngồi xuống ở trên giường, Lục Văn Thụy bắt đầu khoanh chân vận khí, đem chân khí trong cơ thể đi một vòng khắp các kỳ kinh bát mạch, hắn thở ra một hơi, cảm giác toàn bộ thân thể đều thoải mái, mỏi mệt bủn rủn đều trở thành hư không. Hắn hơi hơi nheo hai mắt lại, thỏa mãn cười cười, quả nhiên võ công là thứ tốt!
Sau khi rửa mặt, Lục Văn Thụy vừa ăn điểm tâm vừa nghĩ hiện tại cối đá đã chuẩn bị tốt, vậy hắn có thể bắt đầu làm đường mía. Dù sao mía có thể bảo tồn trong thời gian dài, nhưng cần phải mau chóng đem chúng nó xử lý mới tốt. Có lẽ vào mấy ngày tới, lúc các tộc tiến hành trao đổi thì hắn có thể dùng nó để đổi thêm được nhiều đồ vật một chút.
Nghĩ như vậy, sau khi nếm qua điểm tâm, Lục Văn Thụy bắt đầu làm việc. Đầu tiên là bào hết da mía từ gốc đến ngọn. Tiếp theo đem chúng nó khảm [ chặt] thành từng đoạn. Sau đó đem chúng nó nhất nhất bỏ vào trong lỗ thủng phía trên, kéo tay quay, khởi động cối đá.
Sau một lúc lâu, giống như hắn dự lieu, từ cối chảy ra một ít nước mía, bất quá bên trong vẫn có trộn lẫn rất nhiều bột phấn, nghĩ nghĩ, Lục Văn Thụy tiếp tục cố gắng, tranh thủ xay ra một thùng nước mía, tiếp theo lại dùng vải bố loại bỏ một chút, bỏ vào trong nồi chậm rãi ngao chế, nhìn xem đường mía làm ra có chất lượng như thế nào rồi mới tiếp tục làm thêm.
Nghĩ xong, hắn lấy thêm một ít mía, chuẩn bị tiếp tục trình tự: bào da — thiết đoạn — xay lấy nước. Đang lúc hắn bắt đầu hành động, đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến vài tiếng bước chân quen thuộc, sau một lát quả nhiên liền vang lên tiếng đập cửa, Lục Văn Thụy buông mía xuống, đi ra mở cửa.
Đợi cho ra đến cửa, ngẩng đầu nhìn, ngoài cửa rõ ràng chính là huynh đệ Mễ Lai Khắc, Pháp Lan, Lý Na cùng Tư Nặc. Không nghĩ tới hôm nay bọn họ tới sớm như vậy, Lục Văn Thụy mở miệng hỏi:
”Như thế nào hôm nay các ngươi đều đến sớm như vậy? Ta không có chuẩn bị bữa sáng cho các ngươi nga?”
Nghe được hắn trêu chọc, Ngải Tư Đặc cười trả lời:
”Là ngày hôm qua Mễ Lai Khắc trở về nói hôm qua ngươi làm ra một cái tên là cối đá gì đó, lại còn muốn làm ra đường mía gì đó, vừa lúc ấy chúng ta đều ở đó, mọi người đều rất ngạc nhiên về cái cối đá cùng đường mía. Tất cả đều muốn biết rốt cuộc nó là cái gì. Cho nên chúng ta đến xem, thuận tiện hỏi ngươi có cần chúng ta hỗ trợ hay không?”
Mấy người còn lại đều gật đầu, nhìn vẻ mặt bọn họ đều là chân thành, Lục Văn Thụy nhịn không được mỉm cười, nói tiếp:
”Các ngươi tới vừa lúc, đây chính là cối đá, bên kia chính là mía, dùng để làm thành đường mía. Nếu các ngươi có thể hỗ trợ, chúng ta sẽ có thể rất nhanh làm ra đường mía, đây là một loại gia vị giống như muối”. [Y-H: mình nghĩ là bạn ấy nói tác dụng của nó như muối chứ ko phải mặn như muối]
Mọi người nghe nói đường mía này là một loại gia vị giống như muối, trong lòng đều rất là kinh ngạc, dù sao muối là thực trân quý. Trên toàn bộ Lạc Vân đại lục, chỉ có bộ lạc Hải tộc mới có thể làm ra muối, cho nên hàng năm bọn họ đều dùng rất nhiều thứ đi đến Hải tộc bộ lạc để trao đổi muối. Nếu bộ lạc bọn họ cũng có thể làm ra một loại không thua gì muối, thật là một sự kiện tốt đẹp cỡ nào. Nghĩ đến đây, năm người đều nhịn không được hưng phấn lên.
Nhìn biểu tình của bọn họ, Lục Văn Thụy nghĩ, xem ra bọn họ đều rất có tinh thần tập thể. Bọn họ thực yêu bộ lạc chính mình lớn lên, nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy có chút hâm mộ, có lẽ về sau hắn cũng sẽ thích bộ lạc này đi.
Nghĩ xong, Lục Văn Thụy mà bắt đầu phân công, Tư Nặc phụ trách bào da mía, nhiệm vụ của Ngải Tư Đặc là đem chúng nó đều khảm thành một đoạn một đoạn, mà Mễ Lai Khắc vẫn là tiếp tục công tác ngày hôm qua — quay cối.
Về phần Pháp Lan cùng Lý Na, bọn họ đều rất tự giác, lúc Lục Văn Thụy vừa đem công tác bố trí cho Tư Nặc cùng Ngải Tư Đặc, hai người liền đều đi tới bên người bọn họ. Lý Na sửa sang lại da mía được Tư Nặc bào xong, đem chúng nó xếp đến cùng nhau, dù sao mấy thứ này còn có thể dùng để nhóm lửa.
Pháp Lan mang theo vẻ mặt có chút lo lắng đi đến bên cạnh Ngải Tư Đặc, lấy mấy đoạn mía mà đối phương chặt ra đều bỏ vào mộc dũng bên cạnh, động tác thực lưu loát, Ngải Tư Đặc thấy thế cũng chỉ đối với hắn nở ra nụ cười ôn hòa.
Lục Văn Thụy ở một bên nhìn, trong lòng rất cao hứng, nhìn động tác của bốn người bọn họ thật đúng là “Nam nam phối hợp, làm việc không phiền lụy”[ mình nghĩ chắc là: phối hợp ăn ý] . Xem ra Pháp Lan cũng đang cố gắng chủ động đây, hy vọng y có thể thành công cưa đỗ được Ngải Tư Đặc. Đương nhiên chính hắn cũng không thể rảnh rỗi, hắn đi vào bên cạnh cối đá, bỏ thêm mía vào. Khi để hết mía rồi thì hắn đi đến chỗ Pháp Lan lấy thêm một ít lại. Mễ Lai Khắc ngay một bên phối hợp với tốc độ của hắn, phụ giúp cối đá, kỳ thật hắn cũng không biết, chính hắn cùng Mễ Lai Khắc phối hợp cũng rất ăn ý.
Mọi người cứ như vậy bận rộn, trải qua một buổi sáng phối hợp công tác, sáu người rốt cục đem toàn bộ mía tiêu diệt hết, cuối cùng có được năm thùng nước mía lớn.
Nhìn mộc dũng [thùng gỗ] tràn đầy, mấy người đều cảm giác thực vui mừng, nhìn thời gian đã không còn sớm, Lục Văn Thụy đi phòng bếp làm chút cơm trưa đơn giản, sáu người ghé vào cùng nhau ăn, tiếp theo cũng rất tự giác bắt đầu công tác buổi chiều.
Trình tự làm việc vào buổi chiều là như vậy: Pháp Lan cùng Ngải Tư Đặc làm nhiệm vụ lọc nước mía. Đầu tiên hai người đem ra vài cái mộc dũng trống, tiếp theo đem chúng nó đặt ở bên cạnh năm mộc dũng đựng nước mía. Pháp Lan cầm một khối vải bố sạch sẽ, đem nó trãi phía trên mộc dũng trống, hai tay cố định hai bên thành mộc dũng, Ngải Tư Đặc đem mộc dũng có nước mía chậm rãi đỗ vào tấm vải bố trên mộc dũng trống.
Còn Tư Nặc cùng Lý Na ở một bên thì thay vải bố cùng xử lý cặn ở bên trong . Lúc này Lục Văn Thụy làm hai cái lò đơn giản ngay tại trong viện, mặt trên để hai cái nồi, tiếp theo hắn đem nước mía đã được lọc đổ vào trong đó, Mễ Lai Khắc ở một bên giúp đỡ nhóm lửa, hắn lấy một cái thìa gỗ dài quấy đều nước mía trong nồi.
Đợi cho bốn người Ngải Tư Đặc đều làm xong, bọn họ cũng gia nhập công tác nấu đường mía, Lý Na cùng Tư Nặc tiếp nhận một cái nồi cùng một bếp lò, mà Ngải Tư Đặc cùng Pháp Lan là đi vào trong trù phòng, dùng nồi ở đó để tiếp tục nấu.
Sáu người bọn họ khí thế ngất trời làm việc suốt một buổi chiều, thẳng đến khi ánh trăng lên thì đại công cáo thành, nhìn hai đại mộc dũng chứa đầy đường mía, tuy rằng chúng không phải rất mịn, bất quá vị ngọt vẫn là không sai, mấy người nhịn không được hưng phấn lên, đặc biệt là năm người Mễ Lai Khắc , trước đây bọn họ ngay cả đường là cái gì đều không biết đâu, hiện tại nhìn đến thứ thần kỳ như vậy sao có thể không nhảy nhót lên đâu.
Rốt cục thành công làm ra đường mía,trong lòng Lục Văn Thụy cũng thật cao hứng, hắn nhìn mấy người đầu đầy mồ hôi, nghĩ rằng bọn họ hôm nay đều đã vất vả, hắn cũng nên khao bọn họ một chút.
Vì thế hắn quyết định buổi tối hôm nay liền ăn lẩu đi, mấy người còn lại tuy rằng không biết lẩu là cái gì, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho tâm trạng tốt của bọn họ, dù sao thông qua kinh nghiệm cọ cơm trong khoảng thời gian này (^_^) , bọn họ đã biết chỉ cần là “Lục Văn Thụy xuất phẩm, tuyệt đối mỹ vị”.
Đương nhiên Lục Văn Thụy sẽ không cô phụ kỳ vọng của bọn họ, hắn đem một con gà rừng còn lại trong nhà xử lý tốt, tiếp theo lấy ra mấy khối thịt thịt sườn, cắt thành từng miếng sườn nhỏ, sau đó hắn lại xuất ra một ít gừng, dã thông cùng hoa tiêu, tỏi ngày hôm qua tìm được. Ngay trên hai cái lò nới đắp trong viện để lên hai cái nồi, một cái để gà rừng, một cái để thịt sườn , đương nhiên đồ gia vị cũng là tách riêng ra. Bởi vì không biết bọn họ có thể ăn cay được hay không, hắn để vào trong nồi gà rừng một ít gừng và muối. Trong nồi nấu sườn để thêm nhiều hoa tiêu hơn chút. Nhờ mấy người còn lại canh lửa, chính hắn lại đi phòng bếp làm thêm nguyên liệu nấu ăn.
Đầu tiên hắn đem một khối thịt đều cắt thành thịt phiến [thịt cắt thành miếng mỏng hơn], còn lại một phần thì làm thịt băm, thêm muối vào rồi vo thành viên. Mấy thứ này dù là món ăn mặn, về phần thức ăn chay, bởi vì ngày hôm qua đi rừng cây cùng ngọn núi phía sau mang về không ít rau dại và nấm, cho nên hắn cũng lấy ra khoai sọ, khoai tây, cùng măng, đem chúng nó đều cắt thành phiến, lại rửa sạch chút nấm cùng rau dại, đem tất cả chúng nó đều đặt ở trên bàn. Tiếp theo hắn đem tỏi giã nhuyễn, lấy ra chút hoa tiêu nghiền nát, sau đó nhóm lửa, đổ một ít dầu/ mỡ vào trong nồi, sau đó để tỏi cùng hoa tiêu đã nghiền vào trong, tiếp theo để chút muối, đổ vào một ít nước. Tiếp theo đem chúng nó đặt ở trong một cái bát, cứ như vậy, tương ớt giản dị liền làm tốt lắm. Lấy ra tương thịt nướng ở một bên , hắn lại trở ra bên ngoài.
Mọi người mang ra cái bàn nhỏ, sau đó ngồi vây quanh bên cạnh hai cái nồi. Mắt thấy nước trong nồi đã sôi, mọi người lấy rau dưa thịt trên bàn đều bỏ vào trong nồi. Sau khi thử qua tương ớt, Lục Văn Thụy phát hiện Ngải Tư Đặc, Tư Nặc cùng Lý Na đều có thể ăn cay, cho nên ba người bọn họ vây quanh cái nồi nấu sườn mà ăn. Còn lại Mễ Lai Khắc, Pháp Lan cùng chính hắn là vây quanh cái nồi gà rừng, cộng thêm tương thịt nướng, tất cả ăn thực vui. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện,6 cá nhân làm thành một đoàn, không khí vừa náo nhiệt vừa ấm áp.
Nhìn hình ảnh hoà thuận vui vẻ này, Lục Văn Thụy lại nhịn không được cảm khái, trước kia khi ở trên địa cầu, hắn đều không có cùng với cha mẹ, ca ca ăn lẩu đâu. Một nhà 4 người cùng nhau vây quanh ăn cơm chiều đều chưa từng có.
Cảm xúc đột nhiên đến khiến động tác trong tay của hắn cũng chậm lại, năm người còn lại đều chú ý tới sự dị thường của hắn, vẫn là Mễ Lai Khắc hiểu hắn rõ nhất, biết hắn chắc nhớ tới cuộc sống một mình trước kia, vì thế hắn mở miệng nói:
”Thụy, ngươi làm sao vậy? Suy nghĩ cái gì đâu? Như thế nào mất hứng, có chuyện gì ngươi có thể nói cho ta biết, bởi vì mặc kệ như thế nào, ta đều vẫn bồi bên cạnh ngươi, được không? Thụy!”
Nghe được Mễ Lai Khắc ân cần thăm hỏi, Lục Văn Thụy cảm giác trong lòng cũng chậm chậm ấm lên, lại nhìn thấy những người khác cũng đều khẩn trương nhìn hắn, lục Văn Thuỵ nhịn không được liền lộ ra một nụ cười, ở trong này, hắn không cô đơn. Có lẽ hiện tại hắn nên quên hết mọi thứ trước kia, ở nơi này có nhiều người quan tâm hắn, nên hắn có thể cùng họ hảo hảo sống tốt đi. Tuy rằng không có cha mẹ bên người, nhưng còn có những bằng hữu này luôn quan tâm hắn , còn có …… Đại Thước, có lẽ hắn cũng có thể có được hạnh phúc đi!
Nhìn đối phương lộ ra nụ cười, mấy người còn lại đều yên tâm, Mễ Lai Khắc lặng lẽ cầm tay trái của Lục Văn Thụy, đem mấy ngón tay đan vào nhau, cảm giác tay đối phương đầu tiên là cứng đờ, tiếp theo liền cùng nắm chặt tay của hắn.
Lục Văn Thụy ngẩng đầu nhìn nụ cười trên mặt Mễ Lai Khắc, nhịn không được cũng nở nụ cười với đối phương. Nguyên lai có người quan tâm, có người làm bạn cảm giác lại ngọt ngào và ấm áp như vậy!