Chương 77: Cuộc sống chính thức ở chung [ nhất ]
Kỳ thật ở chỗ này, liên hoan chính là mọi người cùng nhau ngồi xuống, hưởng thụ bầu không khí hòa thân hữu ái, về phần cụ thể muốn ăn cái gì, kỳ thật bọn họ cũng không quan tâm nhiều, hơn nữa bữa tối lần này là từ đầu bếp Lục Văn Thụy, cho nên Mễ Lai Khắc bọn họ đối với bữa tối hôm nay là hoàn toàn yên tâm cùng chờ mong.
Lục Văn Thụy nghĩ, hôm nay nói như thế nào cũng là bữa cơm thứ hai y cùng ăn với Tạp Lạc Tư và Khoa Lan, cho nên chính mình cũng muốn hảo hảo biểu hiện một chút, xem như lưu lại một ấn tượng tốt với “Cha mẹ chồng” tương lai, đương nhiên đáy lòng y là không quá nguyện ý thừa nhận chính mình là “Con dâu” của người ta, tuy rằng đây là sự thật.
Chuẩn bị bữa tối có vẻ mau, có “Đại tẩu” Pháp Lan cùng hảo hữu Lý Na hỗ trợ, cho nên chỉ trong 1 giờ tất cả nguyên liệu nấu ăn đều được xử lý xong, các loại thịt loại cùng rau dưa đều được đặt chỉnh tề ở trên bàn.
Lục Văn Thụy động thủ đem gừng, hành cùng gia vị khác đều xử lý tốt, sau đó bắt đầu đổ dầu vào chảo / nồi, đợi cho dầu thật nóng, lúc này mới lấy các loại thịt ở một bên đem chúng nó lục tục bỏ vào, sau đó đi đảo qua một lần, nấu trong chốt lát, sau đó lại bỏ thêm chút muối, hoa tiêu, đường mía cùng gia vị, tiếp theo xào vài cái, lúc này mới đem chúng nó cho vào mấy cái dĩa ở bên bàn. Sau đó, y rất nhanh đem nồi rửa sơ qua, bắt đầu đổ dầu vào một lần nữa, sau khi dầu nóng, đem một ít rau dại, nấm cùng măng xào chung với thịt vừa rồi, khi thấy màu sắc không sai biệt lắm, liền lấy hàng, gừng cùng gia vị linh tinh vải lên một ít, cứ như thế lặp lại vài lần, rốt cục tám món rau xào đều đã lục tục lên đĩa, được đặt ở chiếc bàn một bên. Tám món ăn này xem như có cả chay lẫn mặn,sắc hương vị đều đủ, trong đó có 6 món ăn mặn, thức ăn chay chỉ có hai, dù sao thú nhân cùng giống cái ở đây đều thích ăn thịt, bình thường thức ăn chay đều là để thay đổi khẩu vị, muốn bọn họ lấy món chay làm món chính, phỏng chừng sẽ làm mọi người mất đi hứng thú. Bởi vì nguyên nhân này, Lục Văn Thụy cũng chỉ có thể để thêm vào bên trong các món ăn mặn một ít thực vật, hy vọng như vậy sẽ làm mùi vị của đồ ăn sẽ phong phú hơn một ít.
Nhìn thấy tám món ăn đều làm tốt, Pháp Lan cùng Lý Na bắt đầu giúp đỡ bày đồ ăn lên bàn. Mễ Lai Khắc bọn họ nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, đều nhịn không được hấp hấp cái mũi. Tám món ăn vừa lúc làm thành một vòng tròn: Hành lá xào khoai sọ, rau trộn mã xỉ kiển, nấm xào thịt thỏ, thịt bò sốt nước tương, khoai tây hầm thịt, chân gà nhúng tái hành, măng xào thịt, và *diêm tô gà liễu*, nhìn vào làm cho ngón trỏ của người ta động đậy.
Lục Văn Thụy nhìn thấy động tác vội vàng của mấy người Lý Na, cũng chỉ mỉm cười, tiếp tục chuẩn bị thêm mấy món ăn chính hôm nay. Kỳ thật kế tiếp cũng chỉ còn lại một món, canh cá dưa chua và trứng chim chiên. Dưa chua này là trước đó yêm chế cho Lý Na còn dư ra, ăn vào có vị tốt lắm, hiện tại bị y lấy làm “canh cá dưa chua”. (^_^).
Hai món đồ ăn này tốn thời gian hơn so với mấy món trước, nhưng do y dùng nội lực để làm cho nên cũng hoàn thành rất nhanh, đem trứng chim ra khỏi nồi, canh tiếp tục để trên bếp, y lại bắt đầu gấp rút làm món chính.
Từ khi có thóc cùng bột mì, rất nhiều giống cái ở trong bộ lạc liền yêu thích bánh bột ngô cùng vị cơm, sau đó bọn họ được Lục Văn Thụy dạy làm các loại mì phở và cơm, việc này thật sự khiến cho nhu cầu về “thóc” ở trong bộ tăng vọt, khiến cho rất nhiều thú nhân trong một thời gian rất dài đều chỉ có thể buồn bực đối với cơm hoặc là mì, so với mì đủ loại màu sắc cùng hình dạng, bọn họ vẫn là thích thịt hơn.
Lo lắng thực khách hôm nay có Mễ Lai Khắc, Ngải Tư Đặc, Tạp Lạc Tư cùng Tư Nặc là bốn thú nhân,cùng với Lý Na bọn họ và cả chính mình là bốn giống cái, cho nên Lục Văn Thụy liền động thủ làm một lượng lớn bánh bột ngô rau dại thịt, một ít bánh hoa quả, còn có một ít cơm chiên thịt cùng một ít cơm trắng.
Sau khi làm xong mười món ăn cùng một canh, Lục Văn Thụy tắt lửa, lúc này mới đến hỗ trợ Lý Na cùng bày bàn ăn. Y nhìn biểu tình của mọi người là muốn ăn lại không có thể ăn, nhịn không được trong lòng cười ha ha, (^_^) chính mình bận cả buổi, để cho bọn họ thèm một trận cũng đáng.
Đợi cho tất cả mọi người đều ngồi xuống quanh cái bàn, đầu tiên, Lục Văn Thụy bưng lên mấy cái chén trống bằng trúc, mở miệng nói:
”Hôm nay là ngày đầu tiên Mễ Lai Khắc dọn đến, với tư cách là nguyên chủ nhân của căn nhà này, ta hoan nghênh hắn gia nhập, chúng ta cùng nhau cụng ly!”
Dứt lời, y đem cái chén của mình cụng nhẹ vào chén của Mễ Lai Khắc, tiếp theo đưa chén lên môi, cúi đầu uống một ngụm nước trái cây bên trong. Mễ Lai Khắc bọn họ thấy thế sửng sốt một chút, sau một lát, bọn họ mới phản ứng lại, tất cả học bộ dáng của y, giơ lên cái chén, vừa nói “Cụng ly” vừa chạm vào cái chén của người bên cạnh, lập tức không khí liền trở nên sôi nổi.
Sau đó, mọi người một bên uống nước trái cây, một bên bắt đầu hưởng dụng bữa tối rất là phong phú, đương nhiên bọn họ chẳng quan tâm gì đến cái lễ nghi “ăn không nói, uống không nói” cả, đối bọn họ mà nói, vừa ăn vừa uống mới là vương đạo.
Mà làm nhân vật chính hôm nay là Mễ Lai Khắc cùng Lục Văn Thụy, bọn họ lại có vẻ thảm, hai người bọn họ vừa ăn cơm, vừa bị nhóm Tư Nặc trêu chọc, bất quá hai này này đều không phải chịu thiệt lâu, hai người liếc nhau, lập tức liên thủ chèn ép đối phương trở lại. Xem mặt mày Tư Nặc đột nhiên có chút uể oải, hai người bọn họ đang chuẩn bị triển khai nụ cười thắng lợi, không nghĩ tới bọn họ liền đụng phải Lý Na, dưới ánh mắt ái muội cùng lời chừng mực khá lớn của hắn, hai nhân vật chuẩn bị ở chung liền bại trận, sau một trận mặt đỏ tới mang tai, *cuối cùng bọn họ rốt cục tao ngộ rồi ở chung sau lần đầu “Hoạt thiết lô”.* Bất quá nói cách khác, mọi người chỉ cố gây cười mà thôi, cũng không có quá mức tích cực, cho nên nháy mắt, mọi người lại bắt đầu kiếm chuyện khác để nói.
Tạp lạc tư cùng Khoa Lan vẫn mỉm cười nhìn chăm chú vào sáu người bọn họ, kỳ thật cũng chỉ có Khoa Lan là vẻ mặt mỉm cười, tộc trưởng mặt than chỉ là hơi hơi gợi lên khóe miệng mà thôi, bất quá trong ánh mắt bọn họ đều mang theo chút ôn hòa cùng sủng nịch. Hai người nhìn thấy nhóm Mễ Lai Khắc có thể hòa hợp ở chung như vậy, cảm giác thức ăn trong miệng mình càng trở nên ngon miệng hơn.
Mọi người liền như vậy vui chơi giải trí, cười cười nháo náo loạn hồi lâu, thẳng đến khi trăng lên cao, Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan mới cáo từ rời đi trước. Đợi cho sáu người bọn họ lại tiếp tục náo loạn nửa ngày, Lý Na cùng Tư Nặc nghĩ sáng mai còn phài đi đón bảo bảo trở về, thế này mới đứng dậy chuẩn bị rời đi. Ngải Tư Đặc cùng Pháp Lan thấy thế, cảm thấy thời gian quả thật đã khuya, vì thế sau khi Lý Na cùng Tư Nặc mở miệng, hai người bọn họ cũng đứng dậy chào Lục Văn Thụy và Mễ Lai Khắc, sau bốn người bọn họ liền như vậy một trước một sau đi ra ngoài cửa.
Sau khi Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc đem Ngải Tư Đặc bọn họ tống xuất môn, hai người tay nắm tay tựa vào nhau, yên lặng nhìn bóng dáng bốn người bọn họ dần dần rời đi, phát ngốc trong chốc lát. Đợi đến khi không nhìn thấy thân ảnh mấy người kia, lúc này bọn họ mới phục hồi tinh thần lại, sóng vai đi trở về phòng. Hai người nhìn một bàn chén bát hỗn độn, đều hơi hơi thở dài một hơi.[Y-H: mình ko thích tổ chức tiệc tại nhà là như thế này, phần dọn dẹp mệt muốn ch.ết]. Lục Văn Thụy qua lại vài lần, lúc này mới có thể đem toàn bộ nồi chén vào phòng bếp, Mễ Lai Khắc ở một bên vội vàng tẩy trừ cùng sửa sang lại. Bởi vì hôm nay chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cùng thức ăn đều rất nhiều, lượng công việc của hai người bọn họ cũng gia tăng, sau hơn nửa giờ liên tục cố gắng, hai người rốt cục thu phục xong mọi thứ. Lúc này trên người bọn họ đều đã có chút mồ hôi, Lục Văn Thụy căn cứ tín niệm “Mỗi ngày tắm rửa, thân thể hảo”, lại lấy ra cái nồi sạch, bắt đầu nấu nước cho hai người tắm, mà Mễ Lai Khắc thì phối hợp đem đại mộc dũng cùng các đồ vật cần thiết khi phao tắm đều chuẩn bị tốt.
Sau khi Lục Văn Thụy nấu xong nước, hai người không giữ quy tắc đổ vào bên trong mộc dũng ngã một lượng vừa phải nước ấm cùng nước lạnh. Trong chốc lát sau, nước đã vừa vặn, Lục Văn Thụy nhìn dục dũng đang bốc hơi ở trước mặt mình, liền chuẩn bị cởi quần áo, đột nhiên phát hiện một tia khác thường. Y ngẩng đầu nhìn về hướng Mễ Lai Khắc, thế này mới nhớ rằng từ hôm nay trở đi chính mình đã không phải sống một mình, và trong phòng ngủ của mình cũng nhiều thêm một “Bạn cùng phòng”, cho nên tay của y vốn đã đặt ở trên đai lưng liền bị cứng lại rồi. Trong nhất thời, y không biết là nên kêu đối phương đi ra ngoài, hay bảo hắn cùng nhau hưởng thụ “Uyên ương dục”. Cùng nhau tẩy hoặc là không cùng nhau tẩy, đây là một vấn đề.(^_^).
Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy vẫn đứng bất động, tay vẫn còn để trên dây lưng, nhịn không được nhẹ nhàng nở nụ cười, kỳ thật đáy lòng hắn là biết đối phương rối rắm, tuy rằng Thụy nhìn đã đáp ứng yêu cầu của hắn, hai người cũng đã hoàn thành nghi thức định khế, hơn nữa hôm nay hắn cũng thực thuận lợi dọn vào, bất quá phỏng chừng hiện tại Thụy mới rõ ràng cảm nhận được về sau sẽ cùng với chính mình ở chung đi.
Nghĩ như vậy, hắn liền cảm thấy Thụy kỳ thật rất đáng yêu, nhìn đối phương vẫn đứng im như cũ, trên mặt hắn vẫn duy trì nụ cười, đem đối phương ôm vào trong lòng, tiếp theo hơi hơi cúi đầu, đem miệng mình gần sát tai đối phương,
”Thụy, kỳ thật ta không ngại giúp ngươi tắm rửa, hoặc là ngươi nguyện ý cùng ta tắm rửa sao?”
Cùng lúc đó, Lục Văn Thụy đột nhiên cảm giác mình bị vòng vào một cái ôm ấm áp, tiếp theo bên tai lại truyền đến tiếng nói có chút trầm thấp của Mễ Lai Khắc kia, hơi thở đối phương ấm áp, kia bờ môi mềm mại cơ hồ cũng sắp chạm vào vành tai y, tư thế này làm cho y có chút không biết theo ai.
Đợi cho y rốt cục nghe rõ lời nói của đối phương, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo y ở trong lòng bắt đầu chê cười chính mình một phen, không nghĩ tới là một người tiên tiến của thế kỷ, chính mình còn không lớn mật cùng phóng khai như một thú nhân ở thế giới này, chính mình thật đúng là thất bại.
Sau khi rối rắm nho nhỏ ở trong lòng giảm một chút, Lục Văn Thụy quyết đoán xoay người, nhìn thấy Mễ Lai Khắc có chút kinh ngạc, y hơi hơi nhíu nhíu lông mi, tiếp theo lại mỉm cười tà khí, tràn ngập dụ hỏi
“Đại Thước, không cần giúp ta tắm rửa, chúng ta cùng nhau tẩy đi?”
Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy trong lòng mình, tựa hồ trong nháy mắt, toàn thân đối phương đều tràn ngập mị hoặc, nhìn nụ cười trên gương mặt đối phương, hắn cảm giác tim mình tựa hồ đập rất nhanh.
Khi hắn nghe được đối phương chủ động mời, hắn hơi hơi sửng sốt một chút, bất quá cũng chỉ là vài giây ngắn ngủn mà thôi, hắn liền phản ứng lại, lập tức gật đầu đáp ứng, nếu Thụy đều biểu hiện chủ động như vậy, chính mình như thế nào có thể lạc hậu đâu?
Vì thế Mễ Lai Khắc thừa dịp đối phương còn chưa phản ứng lại, hoặc là đổi ý, liền thuận thế đem bàn ta của mình vốn đang khoát bên hông đối phương, hơi hơi nâng lên, tiếp theo dùng sức một cái, giải khai đai lưng của đối phương, sau đó tiếp tục dùng động tác ôn nhu mà cởi áo tháo thắt lưng cho đối phương.
Mà Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc chủ động cởi quần áo của mình ra như vậy, chỉ cười thêm sâu, tiếp theo rất là phối hợp mà cởi bỏ trói buộc trên người của đối phương.
Lại nói, hôm nay Đại Thước mặc chính là bộ y bào màu đen mà trước đó không lâu y làm cho hắn, giống với kiểu áo gió ở hiện đại, làm lộ rõ dáng người rất đẹp của đối phương, hiện tại Đại Thước rất giống một “Người văn minh”, hắn đã dần dần thoát khỏi cuốc sống “Da thú váy” trước đây.
Vì thế dưới sự phối hợp của hai người, cùng một trận âm thanh tất tất tốt tốt liên tục, hai bộ quần áo một đen một trắng đều bị vứt bỏ trên sàn nhà. Hai người lần đầu thẳng thắn thành khẩn, không có như dự đoán là sẽ cảm thấy ngượng ngùng cùng ngượng ngùng, trong mắt hai người lúc này chỉ có vừa lòng cùng thưởng thức lẫn nhau, hai người bọn họ tay nắm tay, cùng nhau nhấc chân bước vào dục dũng.
Đợi cho thật sự ngồi vào trong nước, hai người mới phát hiện kỳ thật mộc dũng lớn này đối với hai cơ thể cao hơn 1m90 như bọn họ, thậm chí một người có thể cao đến 2m, thì dục dũng này tựa hồ cũng không phải rất lớn, hoặc là đối với hai người bọn họ mà nói, dục dũng này thật sự có chút nhỏ.
Tại một cái mộc dũng không đủ lớn như vậy, hai người bọn họ đều cảm giác có chút chật chội. Tình huống hiện tại là thân thể hai người tướng thiếp, tứ chi dính nhau, cơ hồ không có không gian dư thừa để hoạt động, điều này thật là không có phương tiện.
Sau một hai lần đụng chạm đối phương, Lục Văn Thụy thở dài một hơi, tiếp theo linh hoạt xoay người một cái, chủ động ngồi ở trên đùi đối phương, đem toàn bộ lưng mình dựa vào trong ngực đối phương, cứ như vậy, bên trong dục dũng lập tức liền nhiều ra một phần ba không gian, bọn họ rốt cục có thể tận lực hoạt động tay chân, tiến hành một ít công tác tắm rửa.
Hai người là một trước một sau gắn chặt vào nhau, Mễ Lai Khắc cảm giác được da thịt nhẵn nhụi của đối phương lúc này chính là chặt chẽ dán vào trên người mình, da thịt màu tiểu mạch cùng trắng nõn tương giao vào nhau, khăng khít thân mật như vậy, vô tình tràn ngập một loại cảm giác dụ hoặc.[Y-H: Đại Thước, anh là ko làm gì nữa là cho anh vô hospital à]
Hắn nghiêng đầu nhìn Lục Văn Thụy ngồi ở trước người mình, đối phương tựa hồ không có chút xấu hổ, hắn nhìn đối phương nâng lên cánh tay trắng nõn và cân xứng, nhẹ nhàng tát một ít nước lên trên người, vẽ loạn……
Kỳ thật động tác của đối phương thật là bình thường, nhưng Mễ Lai Khắc lại cảm giác trong người mình thật nóng, càng nhìn nhất cử nhất động lơ đãng của đối phương, hắn càng ngày càng khó chịu, dần dần làm máu trong toàn thân đều sôi trào lên, loại cảm giác này làm cho hắn rất khó nhịn, tiếp theo hắn cảm giác yết hầu mình tựa hồ bắt đầu trở nên khô khốc. Nhưng hắn biết cái hiện tại mình cần tuyệt đối không phải là nước, mà là một ít gì đó, hoặc là nói hắn cần chính là một người, một người làm cho hắn tâm động, cũng là người vô ý khơi mào ngọn lửa trong cơ thể hắn, mà người kia tất nhiên chính là Lục Văn Thụy, đang ngồi ở trước mặt hắn.
Tâm tùy ý động, hắn bắt đầu dùng thân thể của mình nhẹ nhàng ma sát da thịt của đối phương, động tác của hắn rất nhẹ, Lục Văn Thụy ngồi ở trước người hắn tựa hồ không có phát giác, nên vẫn như cũ bận việc của mình.
Mễ Lai Khắc thấy thế, tiếp tục động tác, hắn chậm rãi đem đầu mình dựa vào bả vai đối phương, tiếp theo hơi hơi nghiêng đầu, đem môi chạm vào cổ đối phương, chạm rồi lại chạm, cảm giác thân thể đối phương khẽ run lên. Trong nháy mắt tiếp theo, thân thể trong lòng hắn liền ly khai, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Văn Thụy đang đối diện với mình, ánh mắt rất là chuyên chú, nhưng không có nói chuyện.
Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc ở đối diện, lúc này ánh mắt đối phương thực nóng bỏng, một đôi mắt vốn màu thâm lam cơ hồ biến thành mặc lam, nhìn sâu không thấy đáy, làm cho người ta không thể khống chế mà muốn say mê vào trong đó, y cảm thụ được độ nóng trên người đối phương truyền đến, đột nhiên mỉm cười, tiếp theo yên lặng nhắm lại hai mắt, đem chính mình dựa vào trong lòng đối phương.(^_^)
Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy thực dịu ngoan tựa vào trong lòng mình, đáy lòng hơi hơi chấn động, hắn rõ ràng cảm nhận được biểu hiện của đối phương là hoàn toàn tín nhiệm mình, thậm chí có thể nói là thuận theo, điều này khiến hắn không thể khống chế được chính mình.
Hắn nhẹ nhàng đặt lên trán đối phương một nụ hôn, tiếp theo ra tay lung tung rửa sạch cho hai người một chút, sau đó ôm lấy Lục Văn Thụy vẫn nhắm hai mắt như cũ, bước nhanh đến bên giường, hắn cuối thấp thân thể, cứ ôm nhau như vậy mà ngã vào trong chiếc chăn da thú.
Sau khi Lục Văn Thụy cảm giác được mình đã nằm ở trên giường, cũng mở mắt, một đôi mắt màu lam tím chống lại ánh mắt màu thâm lam của đối phương, trong khoảng cách gần như vậy, bọn họ có thể rõ ràng nhìn ra trong mắt của đối phương đều mang theo lửa nóng cùng khát vọng, khi hai tầm mắt đan vào nhau, thân thể hai người bắt đầu dây dưa, ôm lẫn nhau, động tác bọn họ cũng không điêu luyện, chỉ là thuận theo tự nhiên.
Trên giường, hai người cứ như vậy cho nhau triền miên, trong phòng trừ bỏ âm thanh hô hấp dồn dập cùng tiếng thở dốc của bọn họ thì chỉ có một bãi đồ vật linh linh cùng một cái mộc dũng lớn, lúc này nước bên trong vẫn bốc đầy hơi như trước, thuyết minh thời gian hai người rời đi không phải thật lâu, bất quá đêm này tựa hồ còn rất dài, rất dài.