Chương 93: Sinh sản trong ôn tuyền
Đây dù sao cũng là chuyện của hai người Mễ Lai Khắc, bọn họ cũng không tiện tùy ý nhúng tay, đối phương đều đã là người trưởng thành, sẽ biết đúng mực, mà việc bọn họ phải làm chính là yên lặng chờ đối phương, vào thời điểm đối phương cần, bọn họ sẽ giúp đỡ là đủ rồi. Pháp Lan và Lý Na nguyên bản cũng chạy ra ngoài cửa thấy thế thì dừng cước bộ, mọi người liếc mắt một cái, cảm thấy đều có chút lo lắng cùng bất đắc dĩ, bọn họ thật sự không thể giúp cái gì, vẫn là nên ở tại chỗ chờ xem.
Mà Mễ Lai Khắc không có trực tiếp mang Lục Văn Thụy về trong nhà, hắn gắt gao ôm bạn lữ với khuôn mặt tái nhợt chạy như bay đi về phía sau núi, cước bộ của hắn kiên định và vững vàng, tựa hồ mang theo quyết tâm nào đó.
Lục Văn Thụy thấy thế cũng không nói thêm cái gì, y chỉ rút sâu hơn vào trong lòng đối phương, đối với một người vừa mới mất máu quá nhiều như y mà nói, bên ngoài vẫn là rất lạnh, phía sau núi thì lại càng không phải nói.
Mễ Lai Khắc tiêu sái rất nhanh trên đường, hết rẽ trái rồi lại rẽ phải, rốt cục hắn ngừng lại trước một bụi gai, Lục Văn Thụy có chút tò mò nghiêng đầu nhìn lại, nơi này tựa hồ chính mình chưa có tới qua, đây là địa phương nào? Ở phía sau núi có chỗ này sao?
Ngay tại thời điểm Lục Văn Thụy nghi hoặc, Mễ Lai Khắc lập tức đẩy ra bụi gai, tiếp theo cúi người chui vào, phía trong nguyên lai là một cái sơn động, thật đúng là thiết kế thực xảo diệu đâu, Lục Văn Thụy dùng vẻ mặt tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, trong nháy mắt y tựa hồ đã quên đau đớn trên người mình.
Mễ Lai Khắc lại đi vào sâu bên trong, lúc này trong không khí toát lên rất nhiều hơi nước, hơn nữa độ ấm chung quanh tựa hồ cũng cao lên, Lục Văn Thụy thăm dò nhìn lại, nguyên lai trong sơn động này là một cái ôn tuyền, thật sự là một địa phương tốt làm cho người ta ngoài ý muốn a!
Ngay khi Lục Văn Thụy còn đang đánh giá chung quanh, Mễ Lai Khắc đã cởi bỏ lớp chăn da thú, thuận thế nhẹ nhàng đem y bỏ vào bên trong nước suối ấm áp, tiếp theo chính hắn cũng đi theo vào, vì không cho đối phương quá mức cố sức, hắn trực tiếp dựa vào vách đá của ôn tuyền, đem Lục Văn Thụy bao vào trong lòng mình.
Mễ Lai Khắc yêu say đắm hôn hai má đối phương, *thân thủ nhẹ nhàng phủ phủ đối phương kia dĩ nhiên phi thường cứng rắn mang thai*, cảm giác đối phương hơi hơi co rúm lại một chút, hắn rất lo lắng nhíu nhíu mày, cúi người nói bên tai đối phương:
”Thụy, nơi này thế nào? Nơi này là mấy ngày hôm trước ta ngoài ý muốn phát hiện, nguyên bản là muốn hôm nay mang ngươi đến, hiện tại…… Ta cảm thấy nơi này tốt hơn so với dục dũng một ít, ít nhất là không gian khá lớn đi! Còn phương pháp ngươi nói là mượn thủy lực là như thế nào? Ta cần giúp ngươi gì không?”
Lục Văn Thụy nghe vậy hơi hơi ngẩng đầu lên, hiện tại toàn thân y đang ngâm ở bên trong ôn tuyền, cảm giác lỗ chân lông trên toàn thân đều mở rộng, rất là sảng khoái, thậm chí cơn đau trong bụng tựa hồ cũng thoáng an ổn xuống, điều này làm cho y rất cao hứng, y nhịn không được hai mắt phát nói với Mễ Lai Khắc:
”Đại Thước, nơi này thật sự là quá tốt, ngươi như thế nào tìm được? trước kia ta làm sao không nhìn thấy chứ? Ân, biện pháp mà ta nói, kỳ thật ta cũng nhớ mang máng, chúng ta cùng nhau thử xem đi! Ngươi chỉ cần hảo hảo giúp đỡ ta là được, việc này phải tự chính ta làm mới được!”
Mễ Lai Khắc nghe xong gật gật đầu, vươn hai tay vững vàng vịnh hai bên thắt lưng đối phương, Lục Văn Thụy thấy thế cũng rất phối hợp hơi hơi mở ra hai chân, bắt đầu hít sâu, thuận tiện điều chỉnh thời gian dùng sức thích hợp nhất.
Trong sơn động thật im lặng, trừ bỏ tiếng hít thở nhẹ nhàng thiển thiển của hai người bọn họ cơ hồ không còn âm thanh nào khác, bọn họ cứ im lặng như vậy, một người yên lặng nỗ lực, một người thì vẫn như cũ phối hợp duy trì đối phương. Rốt cục sau một giờ, một vật nhỏ màu trắng từ bên dưới trượt đi ra. [Y-H: Oa. Sinh rồi]
Mễ Lai Khắc nhanh tay bắt được đoàn trắng trắng kia, tránh cho đối phương bị nước suối làm ngạt ch.ết, mà lúc này nước chung quanh ao đã nhiễm một tầng màu hồng nhạt, Lục Văn Thụy có chút thoát lực thở hào hển, y cảm giác khí lực toàn thân tựa hồ đều bị vật nhỏ kia mang đi, hiện tại y thầm nghĩ phải nghỉ ngơi một chút. Nhưng hạ phúc lại truyền đến cảm giác trương trướng đã nhắc nhở y, trong bụng mình còn có một bảo bảo vẫn chưa được sinh ra đâu! Vì thế y lại cắn chặt răng, chuẩn bị tiếp tục cố gắng một phen, đáng tiếc thân thể y thật sự không còn chút khí lực nào, y có chút sốt ruột nhìn cái bụng rất lớn của mình, thật sự không muốn đoạt đi cơ hội tiếp tục sinh tồn của bảo bảo.
Hiện tại rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Lục Văn Thụy có chút phiền não sửng sốt một chút, mà lúc này Mễ Lai Khắc đơn giản tẩy trừ một chút cho vật nhỏ mới sinh ra, đó rõ ràng là một bạch mao lão hổ nho nhỏ, lúc này vật nhỏ chỉ lớn cở bàn tay Mễ Lai Khắc, đôi mắt nhắm chặt, tựa hồ đang ngủ thật sự ngọt ngào. Mễ Lai Khắc thấy thế liền mang vật nhỏ để vào bên trong một tấm da thú, tiếp theo đưa tay đỡ Lục Văn Thụy đang lung lay sắp đổ, hắn nhìn cái bụng còn cao cao của đối phương, nhịn không được nhíu mày thật mạnh, hắn biết hôm nay ép buộc lâu như vậy, Thụy đã không còn khí lực. Nếu vì sinh ra bảo bảo mà làm cho Thụy bị thương tổn, hắn nhất định buông tha đứa nhỏ này. Mặc dù ở thú nhân thế giới, bảo bảo đều là thực trân quý, nhưng đối với hắn mà nói, ai cũng đều không trọng yếu bằng Thụy, nếu để cho hắn chọn giữa đứa nhỏ và Thụy thì hắn căn bản không cần do dự, hắn nhất định sẽ lựa chọn Thụy.
Đợi cho Lục Văn Thụy phục hồi tinh thần lại thì nhìn thấy ánh mắt có chút quyết tuyệt của Đại Thước, y biết đối phương là quyết định không cần bảo bảo chậm chạp không chịu đi ra này, nhưng y luyến tiếc, đây đều là đứa nhỏ của hai người, là kết tinh tình yêu của y và Đại Thước, là cốt nhục huyết thống của bọn họ, cũng là sinh mệnh kéo dài của bọn họ, điều này làm sao y nhẫn tâm bỏ qua được? Vì thế Lục Văn Thụy cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại, nhìn bạch mao lão hổ nho nhỏ đang nằm yên bên trong tấm da thú, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, có lẽ……
Còn không có suy nghĩ xong, Lục Văn Thụy liền thối lui thân thể của chính mình, bắt đầu duỗi tứ chi, lập tức biến thành thú hình, chỉ thấy lúc này, phần bụng của bạch mao sư tử uy phong lẫm lẫm kia đang hơi hơi nhô ra, chính là nhỏ hơn một chút so với hình người, có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, y vẫn duy trì tư thế quỳ nằm úp sấp, học theo bộ dáng của động vật khi sinh sản, bắt đầu dùng sức toàn thân, tiếp theo biến thành thú hình để gia tăng lực lượng này, một tiếng rống làm hăng hái tinh thần nhằm đẩy vật nhỏ trong bụng ra ngoài cơ thể, chỉ nghe “Bùm”,”Bùm” hai tiếng vang lên, Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc có chút ngây người nhìn hai luồng vật nhỏ không ngừng giãy dụa trong nước, không rõ như thế nào sẽ có hai cái? Không phải song bào thai sao? Hiện tại như thế nào là ba cái đâu? [Y-H: cái này là siêu khuyến mãi..haha]
Một người một thú liền ngu ngốc ngây dại như vậy, thẳng đến hai vật nhỏ kiên nhẫn không được mà khóc lớn lên, bây giờ bọn họ mới phục hồi tinh thần lại, Mễ Lai Khắc một tay mò một cái, cẩn thận dùng nước suối rữa sơ qua hai vật nhỏ một lần.
Đây cũng là hai vật nhỏ màu trắng, chỉ thấy vật nhỏ bên trái đang dùng tiểu móng vuốt cọ cọ Mễ Lai Khắc là một bạch mao sư tử, mà tay phải của hắn đang cầm vật nhỏ có chút giống lão hổ, cũng có chút như là sư tử, trong khoảng thời gian ngắn, Mễ Lai Khắc cũng không biết bảo bảo này rốt cuộc là cái gì?
Chỉ có bạch mao sư tử đang nằm úp sấp một bên hơi hơi trở mình xem thường, được, người khác có thể sinh một bảo bảo cũng đã rất ngạc nhiên rồi, chính mình một lúc là sinh ra ba bảo bảo, trong đó thế nhưng còn có một đầu hỗn huyết hổ sư, đây là không phải có chút quá mức? Chẳng lẽ này cũng là phúc lợi khi xuyên qua? Thật đúng là phúc lợi cường hãn a! (^_^). Nói như vậy chính mình là sinh ra ba thú nhân bảo bảo, một là bạch mao sư tử giống như mình, một là bạch mao lão hổ giống Mễ Lai Khắc, còn có một bạch mao hổ sư vừa giống mình vừa giống Mễ Lai Khắc, như vậy trừ bỏ là một giống cái bảo bảo thì “Giống” hai người bọn họ đều đã đầy đủ hết, thật đúng là phương tiện!
Lục Văn Thụy đang cảm khái như vậy liền nhìn thấy bạch quang chợt lóe trên người tiểu bạch mao sư tử trong tay Mễ Lai Khắc, lập tức một trận âm thanh “Oa oa” đặc hữu của trẻ con truyền đến, y nâng mi nhìn lại, nguyên bản là một tiểu sư tử giờ đã không thấy bóng dáng, hiện tại chỉ có một oa oa phấn nộn đang khóc trong bàn tay Mễ Lai Khắc.
Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc liếc mắt nhìn nhau một cái, nguyên lai bọn họ một cái cũng đều không có bỏ xót, đây không phải là một bảo bảo có được ẩn hình thú văn sao? Di truyền thật là rất cường đại, ngay cả thể chất đặc thù của mình đều cũng được di truyền đầy đủ xuống dưới, như vậy y có hai thú nhân bảo bảo cùng một có thể xem như là giống cái cũng có thể xem như thú nhân bảo bảo.
Sau một lát nghỉ ngơi, Lục Văn Thụy lại khôi phục hình người, y thở hổn hển nằm ngã xuống bên trong ôn tuyền, Mễ Lai Khắc thấy thế liền buông tiểu bảo bảo cùng tiểu hổ sư xuống, đem bạn lữ nhà mình vốn đã mệt muốn ch.ết rồi ôm vào trong lòng, hắn hôn nhẹ một cái vào chiếc trán đầy mồ hôi của đối phương. Tiếp theo vòng tay ôm lấy đối phương, nhẹ nhàng nói bên tai:
”Thụy, cám ơn ngươi! Có ngươi cùng các bảo bảo, ta cảm thấy chính mình thực hạnh phúc!”
Lục Văn Thụy nghe vậy thì dùng đầu của mình cọ cọ vào gáy của đối phương, có chút vô lực nói:
“Đại Thước, ta cũng cảm thấy thực hạnh phúc, hiện tại trong thế giới của ta có ngươi, cũng như có các bảo bảo của chúng ta, ta rõ ràng cảm nhận được huyết thống ràng buộc, điều này làm cho ta cảm thấy chính mình thật sự thuộc về thế giới này, hiện tại ta thực thỏa mãn. Cám ơn ngươi, Đại Thước, ngươi đã cho ta một gia đình đầy đủ như vậy!”
Mễ Lai Khắc nghe xong động tình hôn liên tục hai má đối phương, hai người ôn tồn một lát, sau đó mới sửa sang lại một chút, mang theo ba bảo bảo xuống núi.
Bởi vì thân thể Lục Văn Thụy hoàn thực yếu ớt cho nên khi xuống núi Đại Thước vẫn ôm Lục Văn Thụy như cũ, mà trong lòng đối phương lại ôm ba vật nhỏ màu trắng, vừa rồi tiểu bảo bảo có được ẩn hình thú văn lại biến thành thú hình, tựa hồ trạng thái của đối phương không quá ổn định, luôn không ngừng đổi tới đổi lui. (^_^). Lục Văn Thụy thấy thế cũng chỉ có thể ôm chặt bọn họ vào trong lòng mình, một nhà ngũ khẩu lúc này mới chậm rì rì đi xuống núi. Lúc này tâm tình bọn họ đều thoải mái rất nhiều, hoàn toàn không có bất an giống như khi lên núi trước đó.
Chờ dưới chân núi, nhóm người Tạp Lạc Tư nhìn thấy vẻ mặt Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc đều là thoải mái, biết vấn đề đã được giải quyết, mọi người liền nhẹ nhỏm cả người, Pháp Lan và Khoa Lan lại vội vàng tiến đến xem xét tình trạng thân thể của Lục Văn Thụy, cuối cùng hai người xác định đối phương chỉ là có chút mất máu quá độ cùng thoát lực mà thôi, chỉ cần tu dưỡng nhiều hơn trong một khoảng thời gian thì tốt rồi.
Lúc này mọi người đều hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, bọn họ hiện tại mới chú ý tới trong lòng đối phương đang ôm ba vật nhỏ màu trắng. Khoa Lan nhịn không được tiếp nhận một cái từ trong tay đối phương, thật đúng là càng xem càng đáng yêu. Mà Ngải Tư Đặc và Pháp Lan cũng đi đến ôm một cái trong số đó, Lục Văn Thụy nghĩ một bảo bảo cuối cùng sẽ bị Lý Na ôm đi, không nghĩ tới cũng là Tạp Lạc Tư mang vẻ mặt mỉm cười tiêu sái tiến đến, rất nhỏ cẩn thận ôm tiểu bảo bảo vào trong lòng mình. (^_^). Nhìn đối phương khó có được lộ ra khuôn mặt tươi cười, Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc nhìn nhau cười, bảo bảo có thể được mọi người hoan nghênh, bọn họ cũng thật cao hứng!