Chương 94: Thụy thụy lại xuất tình trạng

Cả ngày bị ép buộc như vậy, kỳ thật thể lực của Lục Văn Thụy  đã cạn kiệt, lúc này, sau khi thuận lợi sinh ra các bảo bảo, cảm xúc của y liền thả lỏng, sau đó lập tức mất đi ý thức. Mễ Lai Khắc thấy thế rất nóng lòng, hắn kêu to vài tiếng bên tai đối phương nhưng đối phương vẫn không có phản ứng, lúc này đành phải dùng tay vỗ nhẹ vài cái trên mặt đối phương, đáng tiếc đối phương vẫn không tỉnh lại, hắn có chút hoang mang lo sợ sửng sốt một lát, sau đó lo lắng nói với Khoa Lan :


”Phụ thân, mau nhìn xem Thụy  đi, y bị làm sao vậy? không phải y đã thuận lợi sanh ra bảo bảo sao? y là không có gì vấn đề đi? y vừa rồi còn rất tốt mà, như thế nào đột nhiên lại ngất đi chứ?”


Khoa Lan  nghe vậy vội vàng tiến lên kiểm tr.a một chút cho đối phương, sau một lát, hắn đột nhiên mỉm cười, có chút bất đắc dĩ nói với Mễ Lai Khắc:


”Thụy  chính là bởi vì hư thoát quá độ, còn có mất máu quá nhiều mới bị đột nhiên ngất xỉu đi, cũng không có vấn đề gì, chỉ cần hảo hảo tu dưỡng một trận thì tốt rồi. Ngươi làm chi đột nhiên gào to, hại ta hoảng sợ, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì đâu? Ai, đứa nhỏ này thật là, đều đã làm phụ thân rồi, vậy mà cũng  không thể ổn trọng một ít sao?”


Mễ Lai Khắc nghe xong, có chút ngượng ngùng đỏ bừng mặt, hắn bởi vì rất sốt ruột mới có thể như vậy, như thế rất tốt, còn bị phụ thân nhà mình cười nhạo, hoàn hảo hiện tại Thụy  đã hôn mê bất tỉnh, bằng không chính mình thật sự bị mất mặt?!


Nghĩ vậy nên Mễ Lai Khắc  theo bản năng nhìn Lục Văn Thụy  trong lòng mình, thấy được đối phương vẫn hôn mê như cũ lúc này mới cảm thấy  may mắn thở ra một hơi. Mấy người Tạp Lạc Tư thấy thế đều nhịn không được mà nở nụ cười, Mễ Lai Khắc này thật là rất ngốc!


available on google playdownload on app store


Tuy nhiên, hiện tại tối trọng yếu vẫn là làm cho Thụy  đi về trước nghỉ ngơi đi, cho nên nhóm người Tạp Lạc Tư cũng chỉ nở nụ cười một lát sau đó để đối phương rời đi. Xét thấy hiện tại thân thể của Lục Văn Thụy  hoàn toàn suy yếu, hơn nữa y lại hôn mê, mà Mễ Lai Khắc rõ ràng cũng không có kinh nghiệm trong phương diện này, cho nên Khoa Lan  cùng Pháp Lan liền ôm ba bảo bảo về nhà bọn họ, chuẩn bị giúp đỡ chiếu cố bảo bảo cùng Lục Văn Thụy. Mà Lý Na  cũng bởi vì áy náy việc trước đó nên cũng đòi đi theo, Phí Tư vốn muốn kề cận phụ thân nhà mình thì cũng bị hắn ném cho Tư Nặc, cứ như vậy bọn họ một hàng năm người trong đó còn ôm theo ba cái bọc nhỏ ly khai, Tạp Lạc Tư, Ngải Tư Đặc hòa Tư Nặc  bị bỏ lại tại chỗ đều bất đắc dĩ nhìn nhau liếc mắt một cái, không nghĩ tới chính mình cứ như vậy mà bị bạn lữ nhà mình từ bỏ!(^_^). Xem ra trong cảm nhận của đối phương, địa vị của bọn họ cũng không bằng ba tiểu tử mới sinh ra kia đâu, ai! ba người bọn họ rất ăn ý trong lòng thở dài một hơi, chỉ có Phí Tư bị phụ thân nhà mình vô tình từ bỏ vẫn mang theo vẻ mặt nghi hoặc nhìn bóng dáng Lý Na  rời đi, có chút tò mò hỏi:


”Phụ thân muốn đi đâu a? Vì cái gì chúng ta không cùng đi? Phụ thân!”


Mấy người Tạp Lạc Tư nghe vậy đột nhiên cảm thấy bừng tỉnh, bọn họ lúc này mới nghĩ đến kỳ thật chính mình có thể cùng đi theo, như thế nào bọn họ lại ngu ngốc đứng ở tại chỗ đâu? Chẳng lẽ chỉ số thông minh của bọn họ còn không bằng một tiểu hài tử sao?[Y-H: bó tay với 3 ông]


Sau một trận rối rắm như thế, bọn họ liền ôm Phí Tư  đi về hướng nhà Lục Văn Thụy, nếu *sơn* [Y-H: mình nghĩ là thành ngữ nên ko dịch ra là Núi. Ko biết đó là chữ gì nữa] không theo ta, ta liền đi đến *sơn* thì tốt rồi!


Vì thế ba người bọn họ cộng thêm một tiểu nhân[trẻ nhỏ] khí phách hiên ngang hướng về phía trước xuất phát, thế trận kia không giống như là đi bái phỏng ai đó, mà giống như là đi gây sự!


Mà lúc này mấy người Mễ Lai Khắc đã về đến nhà, Mễ Lai Khắc nhìn ba vật nhỏ nhà mình được phụ thân cùng Pháp Lan chiếu cố, nên cũng có thể chuyên tâm chiếu cố bạn lữ nhà mình, dù sao ở trong lòng hắn, Thụy  vẫn là trọng yếu nhất, điều này mặc kệ là bây giờ hay là tương lai cũng sẽ không thay đổi.


Ba người Khoa Lan  cái thấy thế cũng rất hiểu rõ gật gật đầu, tiếp theo bắt đầu cùng nhau phân chia công việc. Khoa Lan  phụ trách hảo hảo tẩy trừ thân thể mấy bảo bảo một chút, mà Pháp Lan thì vào phòng bếp, chuẩn bị một ít thức ăn cho Lục Văn Thụy vốn đã bị té xỉu, phỏng chừng khi y tỉnh lại nhất định sẽ đói. Lý Na  nhìn thấy Khoa Lan  đều có việc phải làm, hắn cũng rất tự nhiên tiêu sái vào phòng bếp lấy ra vài cái chén lớn, tiếp theo đi đến trong viện, chuẩn bị vắt sữa dê cho ba tiểu tử kia, từ khi bọn họ sinh ra đến bây giờ đều không có ăn chút gì, một hồi tỉnh lại nhất định sẽ nháo.


Vì thế bốn người bọn họ cứ như vậy đều tự phân công cho mình, Mễ Lai Khắc ngồi ở bên giường, ôn nhu nhìn chăm chú vào Lục Văn Thụy vẫn mang sắc mặt có chút trắng bệch như trước, hắn cảm giác hôm nay trái tim của mình thật sự chịu đủ tàn phá, có vài lần hắn nghĩ đến mình phải mất đi đối phương, ngay lúc đó,  loại cảm giác mất mát cùng tuyệt vọng trầm trọng này tựa hồ hoàn toàn lưu lại trong đáy lòng của hắn, thật lâu không hề tiêu tan. Hắn vươn tay vỗ về lên khuôn mặt của đối phương, chỉ có chân thật cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, hắn mới có chút trấn định lại, không hề bị loại cảm giác tệ hại này dây dưa.


Mễ Lai Khắc  im lặng nhìn chăm chú vào Lục Văn Thụy vẫn cứ mê man như vậy, luôn không có dời đi tầm mắt, chỉ là trong mỗi lần chớp mắt thì hắn mới để cho thân ảnh của đối phương thoáng rời một lát, sau đó hắn lại sẽ tiếp tục bình tĩnh nhìn đối phương.


Mà lúc này kỳ thật Lục Văn Thụy  cũng không có hoàn toàn mất đi ý thức, y cảm giác thân thể của mình đột nhiên nhẹ nhàng lên, y có chút nghi hoặc nhìn xuống phía dưới chỉ thấy Khoa Lan  cùng Lý Na đang  bận rộn lo cho mấy bảo bảo, Mễ Lai Khắc thì đang bồi bên người mình. Y nhìn chính mình tựa hồ đang ngủ an ổn trên giường thì có một cảm giác không thể nói rõ ràng, phải ly khai sao? Chẳng lẽ thời gian của y đã đến? Thời hạn cho chuyến đi đến thế giới khác lần này chỉ có bao nhiêu sao? hiện tại y phải rời đi Đại Thước và các bảo bảo mà y mới sinh sao? Vì cái gì phải như vậy? Để cho y vừa mới cảm giác được hạnh phúc thì lại làm cho y phải rời đi? Y thật vất vả mới có được một bạn lữ yêu mình như vậy, hiện tại bọn họ vừa mới có ba tiểu bảo bảo đáng yêu, y như thế nào có thể rời đi được? Y không cam lòng!


Lục Văn Thụy liền dùng lực vọt về phía thân thể của chính mình, đáng tiếc y  lập tức bị bắn ngược ra, sau khi thử vài lần như thế, đột nhiên y ngừng lại, y hoảng hốt cúi đầu nhìn thân thể của mình đã biến thành trong suốt, lại nhìn thân thể trên giường kia, cảm thấy có chút bi thương! Xem ra y thật không thể trở về, y không bao giờ có thể trở lại bên người Mễ Lai Khắc nữa, làm sao bây giờ đây? Y không muốn rời đi Đại Thước, y cũng luyến tiếc các bảo bảo mà chính mình thật vất vả mới sinh ra,  còn có các tộc nhân nơi này, thậm chí đến từng cọng cây ngọn cỏ nơi này đều làm cho y lưu luyến.


Đang lúc nội tâm Lục Văn Thụy rối rắm, đột nhiên y cảm giác trước mắt chợt tối đen, khi y khôi phục lại ý thức thì đã về tới địa cầu, lúc này y đang ngồi ở trước máy tính trong nhà trọ của mình, y có chút nghi hoặc nhìn thời gian trên máy tính, phát hiện y chỉ mới ly khai không bao lâu, chẳng lẽ những gì y  trải qua đều là cảnh trong mơ sao?


Lục Văn Thụy nhịn không được vỗ thật mạnh lên đùng mình, sau khi cảm thấy đau nhức thì y xác định chính mình thật sự đã trở lại, về phần tất cả những chuyện mình đã trải qua rốt cuộc có phải là thật hay không, y thật sự không thể nào biết được. Nhưng Lục Văn Thụy biết hết thảy mọi chuyện đều đến từ cửa hàng xổ số kia, vì thế y mở hòm thư của mình, bắt đầu tìm tòi bưu kiện đã từng được gởi đến kia, đáng tiếc dù y như thế nào thì cũng không thấy được  bưu kiện trúng thưởng đó, chuyện này làm y có chút ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ hết thảy đều là ảo giác của mình sao? Không có khả năng, y quả thật nhớ rõ chính mình đã mở bưu kiện kia, sau đó chính mình sẽ xuyên việt, y không cam lòng lại tìm mấy lần, nhưng vẫn không có kết quả, không còn cách nào khác, y đành phải buông tha cho bưu kiện, sau đó bắt đầu đi tìm tấm vé số kia, cái này chắc sẽ không giả đi?!


Vì thế Lục Văn Thụy rất hấp tấp tìm khắp mọi ngỏ ngách trong nhà,  vì thế vô tình y lại tìm được một vài món mà vài năm trước hắn không thấy, tuy nhiên  Lục Văn Thụy lại không tìm được tờ vé số kỳ lạ kia,  việc này thật sự là kì quái! Chẳng lẽ y thật sự nhớ lầm, không thể nào, y mới 22, không có khả năng mắc chứng si ngốc tuổi già ! Sau khi tìm một trận khắp nhà,  rơi vào đường cùng, y đành phải xuất môn, ít nhất y còn có thể đi đến chỗ cửa hàng xổ số nhìn xem, không có khả năng chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà bọn họ có thể biến mất hoặc là dọn đi chỗ khác được!


Kỳ thật hiện tại trong lòng Lục Văn Thụy cũng có chút không xác định, dù sao trải qua những chuyện vừa rồi, y đều có chút nghi hoặc, chính mình rốt cuộc có thanh tỉnh hay không vì cái gì những chuyện phát sinh trong hiện tại  đều không giống với trước khi y xuyên qua đâu? Chẳng lẽ y cũng không trở về, mà là trực tiếp xuyên thủng đến một thế giới song song tương tự khác?


Lục Văn Thụy  cảm giác bản thân có chút hỗn loạn, với tâm trạng không ổn định, y rốt cục đi tới trước cửa hàng xổ số kia, y có chút mờ mịt ngẩng đầu, vừa nhìn lên thì cả người đều choáng váng!


Làm gì có cửa hàng xổ số nào, chỉ có một quán mì sợi củ nát, y có chút nghi hoặc nhìn trái nhìn phải, chung quanh cửa hàng vẫn giống như như trong trí nhớ của y, chỉ có cái quán này là hoàn toàn thay đổi, nếu y không nhớ lầm thì nơi này nguyên lai là một tiệm bán hoa, sau mới biến thành cửa hàng xổ số ***. Như thế nào hiện tại biến thành quán mì sợi?!


Tiếp theo Lục Văn Thụy  lại đến trường học gần đó, không biết vì cái gì khi  y nhìn thấy vườn trường vốn từng rất quen thuộc thì lại cảm giác có chút không thích hợp, đang lúc y suy nghĩ rốt cuộc không đúng ở chỗ nào thì đột nhiên di động vang lên, y theo phản xạ có điều kiện lấy điện thoại di động ra, chấp nhận cuộc gọi. Chỉ nghe đến một tiếng nói rất là trầm thấp truyền đến,


”Văn Thụy, ngươi hôm nay có rảnh không? Chúng ta có một số việc muốn thương lượng cùng với ngươi, ngươi lại đây một chuyến đi!”


Lục Văn Thụy  sửng sốt một lát mới phản ứng lại, đây là thanh âm của lão ba nhà mình, y vội vàng đáp ứng, lúc này đối phương mới tắt máy, y yên lặng nhìn chăm chú vào di động của mình, đây quả thật là thanh âm của lão ba vạn năm không thấy bóng người của mình.


Như vậy nơi này rốt cuộc có phải là thế giới trước kia hay không? Xem ra nếu muốn cởi bỏ nghi hoặc này thì y nên về nhà một chuyến, hảo hảo xác nhận một chút, nếu có khả năng thì Lục Văn Thụy vẫn muốn trở lại thế giới thú nhân tràn ngập ấm áp cùng hạnh phúc kia, bởi vì nơi đó có Đại Thước cùng các bảo bảo, như thế là đủ rồi! [Y-H: như vậy là hạnh phúc quá rồi còn gì, ai mà ko muốn thế chứ ]Chỉ cần có thể xác định đây chính là thế giới trước kia, như vậy thông qua một ít cách cùng thủ đoạn, chỉ cần cửa hàng xổ số kia thật sự từng tồn tại qua, vây thì y nắm chắc có thể tìm ra nó, nếu như thế, y sẽ có thể đi trở về![Y-H: chúc em may mắn]


Nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy nụ cười đầu tiên từ trở về, y  nhìn nhìn ánh trăng trên bầu trời cao cao, nhíu mày, thần sắc đã không mờ mịt như lúc đầu, lúc này y lại là một Lục Văn Thụy bình tĩnh và trầm ổn.


Y đơn giản sửa sang lại một chút quần áo trên người, lúc này mới chậm rì rì đi về ngôi nhà mà lâu rồi mình khống trở lại, *hy vọng hắn việc này phi hư!*






Truyện liên quan