Chương 72: 008
Tống Dụ hít một hơi sâu, dù sao cũng không còn thẳng tính như hồi còn bé, cậu đè xuống lửa giận cùng sự hoảng loạn trong nội tâm, gần như là nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng nhả ra hai chữ: “Buông ra.”
Tạ Tuy nghe vậy, cười khẽ một tiếng, lui về sau một bước, ngón tay nhấn một cái trên tường, bật đèn.
Hắn rời đi, mang theo cảm giác ngột ngạt làm cho Tống Dụ hít thở không thông kia.
Bầu không khí ám muội nãy giờ ngưng đọng lại bắt đầu lưu động.
Trong phòng sáng sủa, Tạ Tuy đứng thẳng người, thanh lãnh, ưu nhã, thu hồi vẻ ham muốn cùng nét tản mạn, nói: “Xin lỗi, là tôi hiểu lầm.”
Tống Dụ bị hắn chọc tức tới bật cười, nghiến răng, “Cậu đối với ai cũng tùy tiện như vậy sao?”
Đôi con ngươi đen láy của Tạ Tuy bình tĩnh nhìn cậu một chốc, cười khẽ, bỗng nhiên chuyển đề tài nói: “Muốn uống chút gì không?”
Tống Dụ uống cái cc, tức cũng no rồi. Cậu mặt lạnh, trực tiếp mở miệng từ chối: “Không cần, thời gian không còn sớm, tôi nên đi về.”
Tạ Tuy đột nhiên nói: “Tống Dụ.” Tầm mắt đối diện với cậu, nói: “Ở lại tán gẫu gì đó đi.”
Lời nói của Tống Dụ ngừng lại trong cổ họng. Cậu ngẩng đầu lên, đôi con ngươi màu trà tràn đầy kinh ngạc.
Tạ Tuy dừng một chút, lại thêm một câu, nhàn nhạt bảo: “Trừ cậu ra, hiện tại tôi cũng không tìm được một người có thể nói chuyện.”
Giọng điệu qua loa hời hợt, nhưng có nét cô đơn khó thể nhận ra.
Tống Dụ sửng sốt.
Đúng vậy, cho dù biểu hiện của hắn nhẹ như mây gió, nhưng tình cảnh của người nam nhân trước mắt cậu đây cũng không lạc quan. Hắn đang ở đáy nhân sinh, người thân coi hắn như là rắn rết bọ cạp, một mình cô độc trong thành phố này, quanh thân tất cả đều là ác ý.
Lại nghĩ tới hành động lúc nãy của hắn – hời hợt mà phóng đãng như vậy, có phải hắn đối với ai cũng giống nhau?
Tống Dụ trong lòng nghẹn lại, kìm nén sự tức giận, cảm thấy quả thực cũng muốn đàng hoàng tâm sự.
“Cái gì cũng được.” Xem như là trả lời câu hỏi ‘Uống gì không’ của hắn lúc nãy.
Cậu cởi áo khoác âu phục, khoác trên cánh tay, đi vào nhà.
Nửa đêm, thành phố A mưa rơi xối xả. Mưa rất lớn, từ ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy màn mưa mênh mông, làm cả thành phố phồn hoa trở nên mù mịt.
Tiếp nhận ly nước bốc hơi nóng, Tống Dụ nhíu mày lại, hỏi hắn: “Cậu có hứng thú đến Tống thị làm việc hay không. Tôi có thể liên hệ bố tôi, cho cậu một chức vị ở tổng bộ, ở nước ngoài, vừa vặn có thể tránh mặt Tạ gia.”
Tạ Tuy chỉ khẽ mỉm cười, “Cảm ơn, nhưng không cần phiền toái đâu.”
Trong lòng Tống Dụ bỗng có ngọn lửa vô danh: “Thế cậu đừng tùy tiện như hôm nay được không, dì Hứa cũng không muốn nhìn thấy cậu sa đọa như vậy.” Cậu nhớ lại những lời đồn đại bậy bạ kia, khó tin mà hỏi: “Cậu sẽ không cho rằng tôi tới tìm cậu là dự định bao dưỡng cậu chứ?”
Tạ Tuy nghiêng đầu, cười: “Hừm, cậu muốn à?”
Tống Dụ như chặt đinh chém sắt: “Không muốn!”
Tạ Tuy chậm rãi nói: “Ồ.”
Tuy rằng bị sự hiểu lầm kia làm cho rất phiền muộn, nhưng xuất phát từ một loại tâm tình phức tạp nào đó, cậu vẫn sẽ thỉnh thoảng đi tìm Tạ Tuy. Kỳ thực, bọn họ sau khi tạm biệt nhau hồi bé, đã cách rất nhiều năm mới gặp lại lần đầu, cũng không tính là ấm áp lãng mạn gì, thậm chí thời điểm ấy Tạ Tuy lạnh lùng như một người xa lạ. Tống Dụ cũng cảm thấy hai người hoàn toàn không cùng chung một thế giới, không cần thiết phải có giao thiệp. Nhưng cậu cũng không biết, tại sao mà sự tình lại phát triển đến một bước này rồi.
Lúc đầu cậu về nước tham gia hôn lễ của Tống Uyển Oánh xong định sẽ lập tức rời đi, nhưng cậu lại vì Tạ Tuy lưu lại.
Cha mẹ chiều theo ý cậu, đồng ý, còn sợ cậu nhàm chán nên để cậu làm giám đốc trên danh nghĩa của một công ty con thuộc Tống thị ở quốc nội. Quyết sách của công ty cậu chỉ cần ký tên.
Trong đoạn thời gian ở thành phố A ấy, cậu cũng không hiểu nổi Tạ Tuy muốn làm gì, cũng không đi tìm việc làm, mỗi ngày thanh tâm quả dục, nhàn rỗi, thậm chí còn nuôi mèo.
Nuôi mèo?! Cậu có muốn trồng thêm mấy chậu cây luôn không! Cậu có miếng ý thức gì về việc mình đang ở đáy nhân sinh không?
Rốt cuộc có một ngày, Tống Dụ không thể nhịn được nữa: “Cậu lấy tiền đâu ra mà trả tiền nhà?”
Ngón tay thon dài của Tạ Tuy đang trêu chọc bé mèo, nghe lời cậu nói, bỗng nhiên bật cười, đôi mắt giống như có thâm ý: “Đúng nha, hình như là sắp bị đuổi ra ngoài rồi, làm sao đây?”
Tống Dụ: “……” Làm sao đây, cậu cảm giác bản thân vì tình nghĩa trúc mã kia, thật sự đã làm đủ rồi!
Tạ Tuy dời vào khu biệt thự Trường Đinh, ở trong nhà cậu.
Ngày qua ngày kỳ thực cũng không có gì khác nhau cả, chỉ là cậu phải liều mạng giấu anh trai mình.
Anh cậu đối với Tạ Tuy có cảm giác thù địch khó hiểu, giống như đối mặt với mãnh thú. Tống Dụ tuy rằng không hiểu, nhưng cũng không dám chọc giận anh.
Nhưng mà mỗi lần Tống Húc gọi điện thoại tới, Tạ Tuy ở bên cạnh đều sẽ tạo ra chút âm thanh, cũng không biết là vô tình hay cố ý.
Lỗ tai Tống Húc vô cùng thính: “Trong nhà của em có người?”
Tống Dụ trái tim quắn quéo cả lại: “Á? Có ạ, không đâu, nhất định là anh nghe lầm.”
Tống Húc ngờ vực: “Là anh nghe lầm?”
Tống Dụ chắc chắn: “Nhất định luôn.”
Sau khi cúp điện thoại, Tống Dụ cắn răng, trực tiếp trừng một cái. Tạ Tuy ôm mèo nằm trên ghế sofa cười với cậu, cặp mắt đào hoa cong cong, vẻ thanh lãnh dưới đáy mắt tan đi, đẹp tới không tưởng tượng nổi.
Thời điểm cuối quý, Tống Dụ bận rộn, từ công ty bận về tới nhà.
Có một lần, không biết có phải là vì thời tiết quá lạnh hay không, cậu bị cảm, cả người mơ mơ màng màng ngủ ở thư phòng.
Bị Tạ Tuy đẩy một cái, ý thức mới thanh tỉnh.
Nửa mê nửa tỉnh, đầu rất đau, con mắt cũng không mở ra được, cậu lẩm bẩm: “Mấy giờ rồi?”
“Tám giờ.” Ngón tay thon dài, lạnh lẽo đặt lên trán cậu. Bên tai là tiếng nói thanh lãnh của Tạ Tuy, đầy bất đắc dĩ: “Mệt tới như vậy?”
Cổ họng Tống Dụ rất khô, cáu kỉnh như một đứa trẻ: “Không đi bệnh viện.”
Tạ Tuy nói: “Ừ, không đi.”
Tống Dụ bị sốt tới hồ đồ, nhưng vẫn đầy trách nhiệm: “Tôi còn một tờ báo cáo chưa xem xong.”
Tạ Tuy nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của cậu: “Tôi giúp cậu xem.”
Nụ hôn kia quá mức ôn nhu, cho nên ngày hôm sau cậu tỉnh dậy vẫn còn có ấn tượng. Ngủ dậy, cơn sốt gần như không còn, nhưng cậu vừa nhớ tới thì cả khuôn mặt đều nóng không chịu được.
Cậu vội vã ra ngoài, đến công ty, lúc họp cũng không lấy lại được tinh thần. Đến tận lúc cậu định bắt đầu làm việc, mở máy tính ra mới phát hiện tối hôm qua Tạ Tuy đã làm xong hết công việc của cậu. Email trả lời từng cái một, thậm chí báo cáo của từng bộ ngành cũng sửa sang lại giúp cậu, những điều quan trọng được chỉ ra rõ ràng, trực tiếp dứt khoát, bớt đi một đống việc.
Thư ký bị hiệu suất công tác tối hôm qua của cậu làm cho khiếp sợ, nhưng vẫn báo cáo hành trình một ngày cho cậu: “Tống tổng, buổi tối có một bữa tiệc từ thiện.”
Tống Dụ: “Từ chối.”
Thư ký gật đầu: “Vâng, vậy tôi liền đi sắp xếp.”
Hết sức trực tiếp. Dù sao Tống đổng bên kia đã nhắn nhủ bọn họ phi thường rõ ràng, đối với vị thái tử gia này, đương nhiên là chuyện gì cũng nghe theo.
Tống tổng cho dù có phá hoại cái công ty này, coi chừng cũng chẳng ai trách cứ một lời, huống hồ gì ngài ấy còn có trách nhiệm như vậy.
Tống Dụ ngồi ở trong phòng làm việc ngây ngốc, bắt đầu hồi tưởng tình cảm của mình đối với Tạ Tuy, càng nghĩ càng mê man, càng nghĩ càng kinh sợ.
Bên ngoài, trời tối om om, mùa mưa, chỉ chốc lát sau quả nhiên mưa to đã đổ xuống.
Tống Dụ phiền không chịu được, muốn tránh mặt Tạ Tuy, quyết định về nhà cũ của Tống gia một đêm. Kết quả, cậu vừa ra tới cửa đã thấy Tạ Tuy che dù, đứng bên cạnh xe chờ cậu.
Hắn đứng chỗ đó như một bức tranh, thanh dật, xa xôi, tay áo xắn lên, lộ ra cổ tay trắng trẻo, đeo đồng hồ đắt tiền, hình như còn cụp mắt xuống nhìn thời gian.
Khuôn mặt này đã nhiều lần xuất hiện trên tạp chí tài chính và kinh tế, người trong công ty không một ai xa lạ.
Mọi người sợ choáng váng, lúc xuống lầu suýt chút nữa ngã chổng vó.
Bước chân Tống Dụ dừng lại, vừa mới nghĩ muốn tránh mặt hắn.
Đột nhiên một chiếc xe đen chạy tới, bánh xe bắn nước tung tóe. Sau khi dừng lại, cửa xe lập tức mở ra, một người mặc tây trang đen, thần sắc dữ tợn bước xuống. Tần Mạch.
“Tạ Tuy!” Nặng nề đóng cửa xe, vị tứ thiếu gia Tần gia ôn hòa hữu lễ hiện tại như một kẻ điên, mắt đỏ ngầu, bước tới trước, “Con mẹ nó, em có biết tôi đã tìm em bao lâu rồi không.”
Tầm mắt Tạ Tuy dời lên trên mặt gã, tựa như cười mà không cười, giọng điệu tản mạn: “Tìm tôi?”
Chán sống rồi ư.
Tần Mạch tới gần hắn, toàn thân như đứng trên bờ vực hóa điên: “Em bây giờ theo tôi trở lại, tôi sẽ không để cho Tạ gia thương tổn em.”
Tạ Tuy mỉm cười, nhìn về phía sau gã ta, vẻ mặt châm biếm thu lại một chút.
Hắn chân dài bước tới trước một bước, đi lên bậc tam cấp, tán dù hơi nghiêng, cười nói: “Về nhà.”
Tống Dụ rất tự nhiên: “Ừ.”
Cậu hiện tại trong lòng bừng bừng một ngọn lửa.
Tần Mạch bị mưa xối ướt, vô cùng chật vật, thấy cảnh này, vẻ mặt như thể trái tim vừa bị tàn nhẫn bóp nghẹt. Môi gã trắng bệch, tầm mắt gắt gao nhìn Tống Dụ, hận không thể ăn cậu: “Tống, Dụ?!”
Nghĩ đến những lời đồn kia, khóe môi Tống Dụ trào phúng mà cong lên: “Chặn ở cửa công ty tôi, Tần thiếu gia có chuyện gì sao?”
Đôi mắt Tần Mạch đỏ đậm, lại nhìn qua Tạ Tuy, tức đến nỗi ăn nói không biết lựa lời: “Em biến mất mấy tháng nay là ở cùng một chỗ với Tống Dụ? Em không phải rất thanh cao, rất tài giỏi sao? Hiện tại cũng lưu lạc tới mức hèn hạ như vậy, bị người ta bao dưỡng?”
Tạ Tuy còn chưa kịp nói, Tống Dụ đã bực mình vô cùng lên tiếng: “Anh có phải là đầu óc bị bệnh hay không? Ai bảo với anh là bao dưỡng?”
Hàm răng của Tần Mạch run rẩy.
Tống Dụ nói: “Không thấy bọn tôi yêu nhau à? Mau cút đi, mắt đã mù rồi, đầu óc còn bị úng nước sẽ không tốt.”
Tạ Tuy ở bên cạnh cười ra tiếng.
Tần Mạch lồng ngực tràn đầy giận dữ cùng tuyệt vọng, vẻ mặt ôn hòa bị xé nát, gã thống khổ nhìn về phía Tạ Tuy.
“Tại sao lại là nó! Tại sao lại là nó! Rõ ràng là tôi quen biết em trước! Tôi biết em hận tôi, trách tôi ban đầu phụ lòng em, tôi hiện tại đã biết mình sai rồi, tôi vì em thậm chí còn lật tung Vương gia! Tạ Tuy! Con mẹ nó, em rốt cuộc còn muốn tôi làm thế nào.”
Tống Dụ cảm thấy gã ta chính là một tên thiểu năng trí tuệ, quay đầu, vươn tay lên khoác lấy cổ Tạ Tuy, khiến hắn cúi người xuống.
Sau đó, giữa cơn mưa, cậu chủ động hôn lên đôi môi của hắn. Giữa răng môi đều là vị bạc hà trong veo.
Trời mưa to, hai người ôm hôn.
Toàn thân Tần Mạch như rơi vào hầm băng.
Tống Dụ kết thúc nụ hôn này. Cậu lập tức nghiêng đầu, nói với tên điên kia: “Nhìn thấy không, thấy rồi thì cút.”
Biểu tình của Tần Mạch thống khổ, tuyệt vọng đến cực điểm, như là suýt chút nữa không hô hấp được.
Tống Dụ đã kéo Tạ Tuy lên xe. Cậu trực tiếp đóng cửa lái xe, kìm nén một hơi, một mạch lái về nhà. Tống Dụ một lời không nói, Tạ Tuy cũng trầm mặc.
Đi vào trong thang máy, Tống Dụ mới muốn giải thích. Cậu dõi theo số tầng thay đổi, mắt nhìn thẳng: “Vừa nãy là tôi diễn cho hắn ta xem. Tôi không muốn hắn ta dây dưa với cậu nữa.”
Tạ Tuy: “Hả? Cậu diễn cái gì?”
Tống Dụ: “Là… diễn thành người yêu ấy.”
Tạ Tuy nghiêng đầu, trong đôi mắt ý cười nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Diễn? Chúng ta không phải vẫn luôn là người yêu sao?”
Tống Dụ kinh ngạc mà nghiêng đầu, một luồng khí nóng bay lên trên não, đầu óc trống rỗng.
‘Ding’, thang máy đến tầng cao nhất.
Cậu gần như chạy trốn mà vọt ra ngoài.
… Là Tạ Tuy điên rồi, hay là bản thân cậu điên rồi.
Hẳn là chính cậu điên mất rồi đi.
Bầu không khí ám muội mỏng manh như một tờ giấy, nhưng cũng không ai xuyên thủng.
Mấy ngày nay những lần nói chuyện ở nhà, biểu hiện của Tạ Tuy cũng hết sức tự nhiên, dường như mười phần kiên nhẫn mà bao dung cậu.
Tống Dụ cả người đều ngẩn ngơ, vì thế còn cầu viện Tống Uyển Oánh đang hưởng tuần trăng mật, nửa thật nửa giả nói rõ ràng tình huống.
Tống Uyển Oánh cười không ngừng được: “Người đều ở chung nhà rồi, không phải là người yêu thì là gì? Đừng nghĩ nhiều vậy, tối nay vào phòng cô bé đó, làm quan hệ này càng vững chắc hơn đi.”
Tống Dụ: “… Thôi dẹp đi.”
Thời điểm công ty nghỉ phép, Tống Dụ cùng Tạ Tuy về thành phố C.
Kỳ thực, lúc cậu đề xuất việc này, cả trái tim của cậu đều lo sợ bất an. Cậu muốn càng hiểu rõ thêm Tạ Tuy, nhưng cũng biết rằng thời thiếu niên của Tạ Tuy không tốt đẹp, thành phố C có khả năng là một đoạn ký ức giống ác mộng của hắn.
Cậu thăm dò mà nhìn Tạ Tuy, lại chạm phải một đôi mắt đen nhánh mang ý cười.
Nam nhân đối diện cười nói: “Được.”
Tống Dụ mừng rỡ cong khóe môi.
Cậu dựa theo quỹ tích cuộc sống của Tạ Tuy, từ phố Liên Vân đến trường Nhất Trung, từng nơi đều xem qua. Trường Nhất Trung sửa cổng trường, bức tường vây bên ngoài cũng được quét sơn lại một lần nữa, che đi những hình vẽ graffiti.
Lớp học cũ của Tạ Tuy đã bị bỏ trống.
Chỉ là mỗi một địa điểm, hắn đều không có hồi ức gì đáng nhớ lại.
Tống Dụ có lúc đi qua sân thể dục, phảng phất như có thể nhìn thấy thiếu niên trầm mặc, quái gở, u ám mười năm trước kia.
Nhà bà ngoại của cậu ở ngay thành phố C.
Ngày mà cậu tới thăm, bà ngoại kích động tới viền mắt đều đỏ ửng, một hồi lâu sau mới tươi cười, run rẩy gạt nước mắt, kêu bọn họ đi vào.
Mùa hè thành phố C, ban ngày khô nóng, buổi tối mát mẻ.
Bà ngoại lớn tuổi, thích coi kịch, lúc bọn họ ăn cơm, trong TV bật ‘Tỏa Lân Nang’*, y y a a, tiếng hát uyển chuyển kéo dài.
*Tên tiếng Anh là The Jewelry Purse, là một bộ Kinh kịch, kể về chuyện từ một hành động tốt bụng nhỏ đã khiến hai người từ lạ mặt trở thành bạn thân suốt đời.
Tống Dụ ngồi trên ghế sofa, ngẩn người rất lâu, bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì đó, nghiêm túc ngồi dậy, nghiêng đầu nói: “Anh xem, khi đó nếu như lúc anh cùng dì Hứa chuyển tới thành phố C mà nói với em một tiếng, em hẳn cũng sẽ theo anh tới.”
Tạ Tuy chưa bao giờ thích làm giả thiết, chỉ khẽ cười phụ họa cậu: “Ừ.”
Tống Dụ bảo, “Sau đó, bên phía mẹ của em hẳn cũng sẽ đồng ý, dù sao bà ngoại cũng ở đây.”
Tạ Tuy: “Đúng vậy.”
Tống Dụ cũng bị suy nghĩ ấu trĩ của mình chọc cười, đùa giỡn mà nói tiếp: “Rồi em chuyển tới trường của anh, chuyển vào lớp anh, trở thành bạn cùng bàn của anh.”
Tạ Tuy cười khẽ: “Cầu còn không được.”
Tống Dụ trêu ghẹo bảo: “Nhất định em sẽ đối với anh khi ấy cực kỳ tốt, bảo vệ anh khỏi những chuyện đau khổ, cùng những người xấu xa đó.”
Tạ Tuy cười rộ lên. Ánh đèn rơi xuống, vẻ ôn nhu lưu luyến trong đáy mắt.
Tống Dụ nói: “Sau đó, nói không chừng chúng ta năm cấp ba sẽ ở bên nhau rồi.”
“Ừ,” Không nhịn được nhu tình trong lòng nữa, Tạ Tuy nghiêng người hôn lên đôi môi của thanh niên, trong giọng nói mang theo ý cười: “Nhất kiến chung tình.”
Tống Dụ bị giật mình, dở khóc dở cười đẩy hắn ra, “Đừng quậy, bà ngoại em còn ở đây.”
Tạ Tuy khàn giọng cười nhẹ.
Ngoài cửa sổ, những ngôi sao rải rác điểm chấm trên màn đêm, giọng hát trong TV uyển chuyển, giống như xuyên thấu qua dòng nước thời gian, chậm rãi truyền đến. Từ tốn hát,
‘Anh ấy dạy tôi vứt bỏ nỗi hận, không bị khinh miệt, đổi mới bản thân, thay đổi cảm xúc, chìm đắm vào tình yêu, xoay người rời khỏi bể khổ, sớm ngày nhận ra lan nhân’.
*Lan nhân ở đây nghĩa bóng là một sự kết hợp tuyệt đẹp.
**Sớm ngày nhận ra lan nhân: Sớm nhận ra rằng hôn nhân là vô thường, ngay cả khi cuộc hôn nhân giữa người đàn ông và phụ nữ ban đầu rất đẹp, nhưng cuối cùng cũng dễ dàng kết thúc.
Ý nghĩa mở rộng là: Hiểu sự vô thường của thế giới sớm hơn.
Xoay người rời khỏi bể khổ, sớm ngày nhận ra lan nhân.
Tống Dụ cảm thấy lạnh cả người.
Như thể toàn thân chìm vào nước biển nơi sâu xa, đầu đau như búa bổ, thậm chí không thể hô hấp.
Nghẹt thở, băng lãnh, sự khổ sở cùng tiếc nuối khó có thể dùng lời để diễn tả, làm cho trái tim cậu vặn xoắn lại thành một khối. Đến cuối cùng, toàn bộ nội dung giấc mơ cậu đều quên không còn chút gì, chỉ có câu hát kia văng vẳng vang ở trong đầu.
Cả người cậu cực kỳ khó chịu.
Trong khoang miệng thậm chí có mùi máu tanh mơ hồ, rất nhạt, tràn ngập khắp xoang mũi.
Dòng suy nghĩ chậm chạp đình trệ, đại não như bị rót đầy bùn đen nặng nề.
Sau cùng, cậu bị âm thanh phức tạp gọi tỉnh.
“Kí chủ.”
Tống Dụ bừng tỉnh, mở mắt ra, ngồi dậy, từng hơi từng hơi mà thở dốc.
Mồ hôi ướt nhẹp mái tóc, cảm giác bi thương trong lòng như thế nào cũng không thể xua tan.
Trước giường cậu có một bóng người màu xanh lơ lửng phù phiếm, ‘Tống Dụ’ mặc đồng phục bệnh nhân màu xanh trắng, là 008 không biết đã biến mất bao lâu.
Tống Dụ bây giờ căn bản không đếm xỉa tới nó.
Cậu ôm đầu, liều mạng muốn nhớ lại nội dung giấc mơ, nhưng làm sao cũng không thể nhớ nổi.
008 thở dài, thần sắc cực kỳ phức tạp, tiến lên trước vươn tay ra chạm vào mi tâm của Tống Dụ một cái.
Ánh sáng màu lam rất nhạt.
Mùi máu trong cổ họng dần dần phai nhạt, sự bi thương cùng tiếc nuối trong lòng bị một sức mạnh khiến người an tâm nào đó trục xuất mất, trí óc cũng khôi phục lại sự thanh minh.
Tống Dụ chậm rãi thả tay xuống, trong đôi mắt nhạt màu từ từ không còn thống khổ nữa. Cậu tỉnh táo lại, ngẩng đầu, câu đầu tiên hỏi ra là: “Tôi vừa mơ tới điều gì?”
008 rụt người lại, ấp úng: “Không có gì. Một cơn ác mộng, tôi giúp anh loại bỏ những cảm xúc tiêu cực đó thôi.”
Tầm mắt Tống Dụ lạnh lẽo tới cực điểm.
008 lại cắn răng, nói: “Anh nhìn tôi cũng vô dụng thôi, là do chính anh tỉnh lại liền quên mất. Tôi cũng đâu thể giúp anh nhớ lại được.”
Tống Dụ chăm chú nhìn nó thật lâu. Những giấc mơ từ trước đến giờ không ngừng lặp đi lặp lại, thời khắc này rốt cuộc đã sắp đến lúc toàn bộ được đưa ra ánh sáng.
Cậu cũng lười phí lời, bình tĩnh nói: “Cậu trở lại cũng vừa vặn, tôi vẫn muốn hỏi cậu.”
Biểu tình 008 lập tức cứng ngắc.
Tống Dụ trực tiếp thẳng thắn nói: “Tôi kỳ thực, chính là Tống Dụ đi.”
Trên nét mặt tái nhợt, suy yếu của 008 trong nháy mắt vụt qua vẻ kinh hoảng, nhưng rất nhanh đã nở một nụ cười: “Cái gì vậy, tôi mới là Tống Dụ.”
Tâm tình Tống Dụ cực kì tệ, cười nhạo: “Hàng giả, bớt làm bộ.”
008 cuống lên: “Ký chủ, anh tại sao lại có ý nghĩ này? Anh chẳng lẽ không nhớ Tống Lan rồi? Người nhà của anh kiếp trước, những ký ức đó anh đều quên? Còn nữa, rõ ràng là anh đọc một quyển sách rồi mới xuyên vào, đây là thế giới trong sách đó. Anh làm sao có khả năng chính là Tống Dụ.”
Tống Dụ: “Thôi. Khả năng diễn xuất của cậu thật sự tệ.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Tống Dụ theo dõi nó: “Nếu cậu không nói cho tôi biết chân tướng, tôi ngay bây giờ sẽ ngả bài với Tạ Tuy.”
008 nghe được hai chữ ‘Tạ Tuy’ liền tức giận, ánh sáng xanh quanh thân nó cũng lóe lóe hai lần.
“Bây giờ ngả bài hay không thì khác nhau chỗ nào! Trong khoảng thời gian tôi rời đi, anh đã làm những việc gì! Nhân vật chính khẳng định biết rõ anh là Tống Dụ, là Tống Dụ của thành phố A! Tôi bảo anh đừng tiếp cận Tạ Tuy, đều là vì tốt cho anh, thế mà anh lại làm gì!”
Tống Dụ nhíu mày: “Vì… tốt cho tôi?” Đầu óc không bị khùng chứ.
008 tức giận thiếu nữa xoay vòng.
“Ây, anh như thế nào! Như thế nào mà đi đến một bước này! Được rồi,” Nó cúi đầu ủ rũ, nói với Tống Dụ: “Anh cho rằng tôi tại sao lại rời đi lâu như vậy? Còn không phải là do anh làm ra bao chuyện tốt à. Phía bên Chủ thần cũng không biết phải kết thúc mọi chuyện làm sao, anh đến thành phố C, tình tiết cốt truyện hoàn toàn bị cải biến. Rất nhiều chuyện phát triển không thể kiềm chế. Hiện tại chỉ có thể ngựa ch.ết chữa như ngựa sống.”
Tống Dụ giật khóe môi dưới: “Nói tiếng người.”
008 gần như dùng vẻ mặt khẩn cầu, vừa sụp đổ vừa bất đắc dĩ: “Chỉ cần anh đừng ở chung một chỗ với Tạ Tuy là được.”
Tống Dụ: “……” 008 trở về một chuyến quả thực càng thêm ngu.
008: “Là một yêu cầu nho nhỏ như vậy, coi như tôi van anh. Chủ thần cùng tôi đều tuyệt vọng rồi. Lão đại, ký chủ, ba ba, anh hết học kỳ này liền chuyển trường đi thôi. Tạ Tuy hiện tại cũng không phải một đứa trẻ đáng thương, những gì anh có thể giúp hắn cũng đều giúp rồi. Thành phố C thật sự không có gì đáng để lưu luyến.”
Tống Dụ cau mày: “Cái quỷ gì.”
008: “Lão đại, kiên trì thêm một chút nữa, chỉ chút nữa thôi, nếu như không phải điều kiện không cho phép, Chủ thần còn muốn hiện tại trực tiếp khiến anh rời đi.”
Tống Dụ sững sờ, có đi hay không? Cậu thậm chí có phần theo bản năng muốn chống cự lại vấn đề này.
008: “Kết thúc học kỳ! Kết thúc học kỳ này! Tôi van anh trong khoảng thời gian này đừng ở chung một chỗ với Tạ Tuy, đừng thích hắn!”
Tống Dụ nhìn khuôn mặt giống mình như đúc này, trầm mặc hồi lâu, hỏi ra điểm nghi vấn trong lòng.
“Cậu vì sao phải không ngừng nhấn mạnh điều ấy?”
008 sắp khóc tới nơi.
“Ây da, nói chung anh nghe lời tôi là được rồi, tôi đây thật sự là để tốt cho anh.”
Ánh sáng xanh quanh thân hệ thống chiếu lên mặt Tống Dụ. Da dẻ cậu trắng tới trong suốt, vẻ bệnh tật mệt mỏi. Cậu nhàn nhạt nói: “Cậu nói cho tôi biết chân tướng, tôi sẽ đáp ứng cậu.”
008 như thể bị đạp đuôi mèo, rít gào: “Không có khả năng!”
Tống Dụ cũng không sợ: “Ồ, ngày mai tôi đi tỏ tình với Tạ Tuy.”
“!!!”
“……”
008 đã tức đến muốn tự kỉ, “Dù gì đến lúc đó hối hận cũng là anh!”
Nói xong, nó không tiếp tục quản Tống Dụ, một luồng khí chui vào đầu của cậu.
Tống Dụ sững sờ, gọi hai tiếng, nhưng 008 ch.ết sống không chịu đi ra. Cậu bị một giấc mộng không rõ đầu đuôi khiến cho trong lòng loạn xạ xà ngầu, lại bị cái hệ thống ngu xuẩn gần ch.ết này làm cho yên tĩnh lại.
Cậu nghĩ, cậu quả nhiên chính là Tống Dụ.
Thế trong mộng là sao, cảm giác có điểm sai lệch so với ‘Sự khống chế ôn nhu’…
Đời trước của cậu? Trong mộng, bản thân cậu kiếp trước hình như là một người bệnh tật triền miên.
“008.”
Tống Dụ nhẹ nói: “Tôi thay đổi suy nghĩ, cậu nói cho tôi biết tôi mắc bệnh gì, tôi sẽ đáp ứng cậu.”
Ánh sáng lam động đậy. 008 dường như là bị thuyết phục, ở trong đầu cậu thở dài.
Tối hôm nay, nó không biết đã thở dài bao nhiêu lần.
008 nói: “Anh hiện tại không bệnh, có bệnh cũng là bệnh thần kinh!”
Ba chữ ‘bệnh thần kinh’ nói ra nghiến răng nghiến lợi, không biết là có bao nhiêu oán hận.
“Tôi nói tôi là Tống Dụ, không phải hàng giả, anh vốn là phải mắc bệnh nan y trên người tôi. Chuyện chỉ có nhiêu đó, năm năm sau anh tùy tiện cùng Tạ Tuy nói mấy câu, liền có thể trở về hiện thực. Cũng sẽ không bị anh biến thành như vầy.”
Giọng nó rì rầm: “Còn nữa, tôi không phải hàng giả.”
Nhưng vẫn không phủ định suy đoán của Tống Dụ.
Tống Dụ sững sờ: “Bệnh nan y…”
008 nói: “Chủ thần cùng tôi đều rất hối hận, đặc biệt hối hận. Tức ch.ết tôi rồi, tại sao hắn ta lại chấp niệm mạnh như vậy, rõ ràng anh cũng… ây da, phiền ch.ết rồi.”
008 kịp thời im miệng, tiếp tục tự bế ở trong đầu cậu.