Chương 55: Mẹ nhìn thái độ của anh ta kìa Uo cud di truong . ivię in ta kia Đường Mẫn nói: “Con phẫu thuật cứ phẫu thuật, để Tân Lâm ở bên ngoài xem là được. Vả lại, nửa đêm nửa hôm thế này mà con ra ngoài một mình thì mẹ cũng khô
Lâm Nguyệt Dao nhíu mày khó chịu.
“Vâng".
Thấy Tần Lâm đã mặc xong quần áo, Lâm Nguyệt Dao lạnh lùng hừ một tiếng.
“Anh nhanh đấy nhỉ". Thái độ của anh ta lúc trước cứ cà lơ phất phơ, không có chí tiến thủ, nhưng bây giờ vừa nghe nói muốn đi bệnh viện thì lại trở nên rất tích cực.
Thấy Lâm Nguyệt Dao cũng đã thay đồ, Tần Lâm hơi bực bội.
“Em định đi đâu?" Lâm Nguyệt Dao nói: “Có phẫu thuật gấp, đến bệnh viện Nhân Dân".
Tần Lâm gật đầu: “Ừ, vậy đi chung đi".
Nói rồi, anh mở cửa đi ra ngoài.
1/ 23:33 Chương 55: Mẹ nhìn thái độ của anh ta kìa Lâm Nguyệt Dao chau mày: “Mẹ, mẹ nhìn thái độ của anh ta kìa. Rõ ràng là con đưa anh ta đến gặp mặt người khác mà nói như kiểu là anh ta đưa con đi vậy. Có cần lố vậy không? Thế thì đến lúc nhận chức sẽ đắc tội cấp trên mất thôi".
Đường Mẫn trợn mắt: “Thôi, con đi nhanh đi!" Lâm Nguyệt Dao thật sự không ưa nổi Tân Lâm một điểm nào. Nếu không phải họ hàng thì cô ấy đã chẳng buồn quan tâm đến anh.
Đi xuống tầng, hai người lên xe của Lâm Nguyệt Dao. Sau khi khởi động xe, Lâm Nguyệt Dao nói.
“Lần này đến bệnh viện chắc em sẽ rất bận, vì thần y muốn đến chỗ chúng em làm phẫu thuật. Anh cứ ngồi im đừng đi lung tung, khi nào phẫu thuật xong em sẽ giúp anh hỏi chuyện công việc".
Tần Lâm hỏi: "Em có biết là thần y nào không?" Lâm Nguyệt Dao nói: “Em biết chứ, chính là người đã cứu được Chúc Tam Đao lần trước ấy. Ngoài người đó ra thì cái Đông Hải này có ai có thể cứu được bố của chủ tịch Mạnh chứ?" Bố của chủ tịch Mạnh bị ung thư phổi giai đoạn cuối, không thuốc nào cứu nổi.
Ông cụ tuổi tác đã cao nên bác sĩ không dám phẫu thuật. Một khi động đến thì tỉ lệ tử vong trên bàn mổ sẽ cực kỳ lớn.
2/ 23:33 Chương 55: Mẹ nhìn thái độ của anh ta kìa Mạnh Văn Cương có thế lực lớn mạnh tại Đông Hải, nên không ai dám đắc tội, vì vậy đều muốn chối bỏ trách nhiệm.
Tình trạng này tương đương với tình trạng của ông cụ Chúc Tam Đao lúc ở trong phòng phẫu thuật.
Người dám dấn thân vào nguy hiểm lúc này thì chỉ có vị thần y trước kia thôi.
Lâm Nguyệt Dao thở dài.
"Đáng tiếc, cấp bậc của em quá thấp. nếu có thể tận mắt nhìn thấy phong thái chữa bệnh của thần y thì hay quá".
Tần Lâm không ngờ Lâm Nguyệt Dạo này lại có hứng thú với y thuật như thế.
“Em muốn nhìn thấy vị thần y kia lắm à? Nói không chừng đến khi nhìn thấy em lại chẳng cảm nhận được sự siêu phàm nào đâu".
Lâm Nguyệt Dao lạnh lùng lườm Tần Lâm, rồi lại “hừ" một cái, không thèm đáp lời anh nữa.
Người như Tần Lâm thì biết cái gì chứ? Một kẻ không học vấn không việc làm như vậy thì sao có thể tưởng tượng nội thành tựu của người khác chứ.
cùng một độ tuổi, một người thì như sao sáng trên bầu trời, một người thì như ếch ngồi đánh giếng, đúng là một trời một vực.
Không nói không rằng, hai người nhanh chóng 3/ 23:33 Chương 55: Mẹ nhìn thái độ của anh ta kìa đến bệnh viện.
"Anh ở ngoài sảnh chờ em, đừng đi linh tinh. Em vào thay đồ đã rồi sẽ đi ra, đừng có đi đâu đấy!" VNói rồi, Lâm Nguyệt Dao liền chạy như bay vào phòng thay đồ.
Tần Lâm đương nhiên là không đứng đó chờ nữa.
Hôm nay anh là nhân vật chính mà, phải đến phòng phẫu thuật chứ.
Đến cửa phòng phẫu thuật, anh nhìn thấy Mạnh Văn Cương.
“Tiểu sư huynh!" “Đã chuẩn bị xong phòng phẫu thuật rồi, mấy vị bác sĩ này đều là hỗ trợ của sư huynh đó, làm phiền sư huynh rồi".
Tần Lâm gật đầu: “Không phiền, chúng ta là đồng môn mà, có đáng gì đâu".
Chứng bệnh khó chữa trong mắt người khác chỉ là một việc cỏn con với Tần Lâm.
Anh nhìn quanh, đều là “người quen", anh đã gặp trong lúc chữa bệnh cho Chúc Tam Đao.
Nhất là Lưu Bất Phàm.
Lưu Bất Phàm thấy Tần Lâm thì sắc mặt trở nên lúng túng. Ông ta nhớ đến cảnh tượng bị Tần Lâm và mặt lần trước, thấy hơi khó xử, nhưng vẫn tiến lên nói.
4/ 23:33
- ----------------------