Chương 1-1: Tiết tử
Tiết tử:
Thứ hai, tám giờ rưỡi sáng, ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời quang đãng, cánh cửa cục cảnh sát khu Bắc rộng mở, một chiếc xe mô tô hiệu Halley thuần đen, trông có vẻ rất mạnh mẽ,phóng vút đến mang theo những tiếng vang ầm trời.
Chiếc xe đang muốn rẽ vào bãi đỗ thì bỗng dưng xuất hiện một viên cảnh sát giao thông với vẻ mặt như sắp lâm phải đại địch giơ tay ngăn lại: “Dừng xe!”
“Ah!” một cú đạp thật mạnh lên phanh khiến xe dừng lại, đầu máy cùng lốp xe ma sát với lòng đường tạo nên những thanh âm chói tai, cậu đưa tay tháo chiếc mũ bảo hiểm màu đen trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng, sáng sủa, cười hì hì nói: “Người một nhà cả mà đại ca!”.
Viên cảnh sát dường như đã nhận ra cậu nên tâm tình thả lỏng, nở nụ cười, nhưng rất nhanh anh ta lại trưng ra bộ mặt nghiêm khắc, giả vờ lạnh lùng nói: “Mới nãy, tôi còn thắc mắc không biết tên khùng nào vừa sáng sớm đã phóng xe như điên đến cục cảnh sát, không ngờ là tiểu tử nhà cậu, như thế nào, lại đổi xe mới nữa hả?”
“Không phải, đây là xe của bạn em đó, chỉ mượn dùng đỡ một ngày thôi, chạy đã ghiền vô cùng!”. Anh chàng đẹp trai giả vờ móc túi quần: “Em có đầy đủ giấy chứng nhận nha, không phải xe sơn lại đâu đấy (xe sơn lại = xem ăn cắp rồi đi sơn lại để đánh lừa cảnh sát rồi đem bán), không tin anh cứ việc kiểm tr.a đi, em đến phòng giao thông uống cà phê chờ anh”.
“Thôi đi, nếu tôi thật sự bắt giam cậu, tổ trưởng bên cậu còn không tới đây xơi tái tôi sao”. Viên cảnh sát vỗ nhẹ lên tay lái, dặn dò: “Cậu cẩn thận một chút, nhớ chú ý an toàn!”
“Đàn anh yên tâm, em là cảnh sát mà, tuyệt đối không phạm luật đâu!” Anh chàng đẹp trai cúi chào, sau đó rồ máy một phát, chiếc Halley nhanh chóng bay vào bãi đỗ xe với một tốc độ kinh người khiến viên cảnh sát phải giật lùi hai bước, cười mắng: “Nhóc thối, cả ngày không học được cái gì tốt!”
Âu Dương Duệ, 23 tuổi, là viên chỉ huy trẻ tuổi nhất ở khu Bắc, gia nhập ngành cảnh sát được hai năm rưỡi, nhậm chức tại tổ chuyên án đặc biệt.