- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
Một chàng mù cực kỳ tuấn tú, một chàng mù sáng tác lời nhạc nổi tiếng, một chàng mù xuất thân giàu có.
Nếu nói đây là cùng một người, có thể khiến cho người khác tò mò hay không?
Tang Vô Yên đối với anh vô cùng hứng thú.
Từng bước đi theo nhưng khi biết được thân phận anh thì hết sức kinh ngạc, vô tri vô giác đi theo anh, yêu thương anh, hôn trộm anh. Cô vừa mắng anh lạnh lùng, ích kỷ, tính tình kì quái, vừa hận chính mình trầm luân yêu anh.
Thời gian ba năm trôi qua như nước chảy dưới chân cầu, anh vẫn yên lặng ở tại chỗ thủy chung chờ cô trở lại. Anh nói : “Lạc nhau ở đâu, anh nhất định sẽ ở chỗ đó đợi em quay lại”.
Khoảng khắc kia, cô mới biết được, có lẽ, đúng là anh không hoàn mỹ, cô mới càng thương anh.