Chương 9-2
Sáng sớm ngày hôm sau, Âu Dương Duệ ngay lập tức rời khỏi nhà mình, tối qua Hàn Khải vẫn chưa biết được địa chỉ cụ thể nơi cậu sẽ đến, anh mang theo vài phần tức giận mời Âu Dương Cần đến văn phòng của mình, lạnh lùng nói: “Chúng tôi luôn duy trì mối hợp tác khá tốt đẹp với bên cảnh sát quốc tế, anh định làm gì tiếp theo, tôi sẽ cố hết sức hỗ trợ.”
“Anh không cần phải biến mối quan hệ giữa hai bên thành cộng sự, anh nghĩ chỉ cần như vậy tôi sẽ nói địa chỉ nơi Tiểu Duệ đang ở cho anh biết chắc?” Giọng nói của Âu Dương Cần so với Hàn Khải còn lạnh lùng hơn, ngồi cũng không ngồi, anh ta khoanh hai tay đứng trước bàn làm việc: “Người biết càng ít, em ấy sẽ càng an toàn.”
“Anh không tin tôi?” Hàn Khải hỏi lại.
“Những việc liên quan đến em trai của tôi, tôi sẽ không tin bất kỳ ai.” Âu Dương Cần chỉ vào đầu mình: “Trước mắt biết Tiểu Duệ ở đâu chỉ có một mình tôi, trừ khi chính em ấy gọi điện báo cho anh, nhưng mà, tôi không nghĩ việc đó sẽ xảy ra.”
Hàn Khải nhìn Âu Dương Cần, từ khí chất cao cao tại thượng trên người anh ta, anh biết đó là một người khó nắm bắt, điều này làm cho anh cảm thấy không mấy thoải mái.
“Mặt khác, tôi muốn nhắc anh, lo giải quyết cho xong công việc của bản thân rồi đi chõ mõm vào việc của người khác cũng không muôn.”
Hít sâu một hơi, đầu óc Hàn Khải nhanh chóng suy nghĩ, anh ta nói vậy là có ý gì?
Âu Dương Cần không tính chơi trò đố chữ với Hàn Khải, trực tiếp ném một kẹp hồ sơ lên bàn anh: “Tôi ở đây nên đang thuận tiện xử lý một tên sát thủ, tôi có lý do để tin tưởng rằng gã đến đây là vì các anh. Để em trai của tôi không liên lụy vào vụ này, tạm thời em ấy nên biến mất một thời an mới an toàn. Đây là những số liệu trong phạm vi mà tôi có thể tiết lộ cho các anh.”
Hàn Khải đưa tay mở kẹp tài liệu ra, ảnh chụp ở ngay trang đầu tiên khiến anh có một cảm giác rất quen thuộc, lật đến trang thứ hai anh đã nhận ra, đây đúng là tên sát thủ [Thổ Lang] đã cắn cổ tay tự sát trong phòng tạm giam, anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Âu Dương Cần, anh ta nói rất nhẹ nhàng bâng quơ: “Sát thủ kia là một tên bắn tỉa, gã có súng chuyên dụng.”
Cho dù có trì độn đến đâu Hàn Khải cũng biết mình cần nói: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn tôi, mục tiêu của chúng là em trai của tôi, cũng là tổ viên của tổ chuyên án đặc biệt các anh, tổ chức lính đánh thuê tuy rằng có kết cấu rời rạc, nhưng một khi đụng chạm đén tình cảm hay lợi ích của nhóm, thì ngay lập tức mối quan hệ kia sẽ trở nên vô cùng bền chặt, một khi đã thấy máu, sẽ lập tức tiến hành trả thù một cách điên cuồng, không ch.ết không ngừng.”
Âu Dương Cần hơi hơi cúi đầu, nhìn ánh mắt của Hàn Khải: “Tôi hy vọng anh đừng tập trung truy tìm địa chỉ nơi Tiểu Duệ ở nữa, nếu em ấy còn sống, với thân phận cảnh sát này anh nhất định sẽ tìm thấy, nhưng sau khi anh biết, cũng đồng nghĩa với việc bọn chúng sẽ biết.”
Hàn Khải cười khổ: “Nhưng để em ấy một mình…”
“Em trai của tôi sống một mình sẽ không xảy ra việc gì, em ấy không yếu đuối như anh tưởng.” Âu Dương Cần lãnh đạm nói: “Đợi sau khi mọi việc chấm dứt, tôi sẽ tự mình đón em ấy trở về.”
Nói xong anh ta cứ vậy rời đi, Hàn Khải bực mình ngồi xuống ghế nhìn chằm chằm kẹp hồ sơ đang mở kia, thái độ của Âu Dương Cần làm anh rất phản cảm, nhưng dù sao đó cũng là anh trai của Âu Dương Duệ, hơn nữa việc liên quan đến sự an toàn của cậu nhóc, anh không thể phạm chút sai lầm nào.
Nhưng mà tiểu hỗn đản, em thật sự cứ vậy không thèm chào một tiếng đã đi rồi sao?
“Thạch Đầu, anh có cảm thấy gần đây tâm tình của đội trưởng có gì đó sai sai không?” Vào thời gian nghỉ ngơi, Đồng Hiểu Điềm đến gần hỏi Thạch Lỗi.
“Ah?” Thạch Đầu im lặng nhìn cô một cái.
“Thì ra không phải chỉ mình anh cảm thấy thế nha.” Ngụy Bằng Vũ lén lút chạy lại: “Lại nói, vì sao dạo này anh không gọi được cho Âu Dương nhỉ?”
“Em cũng gọi nhiều lần cho cậu ấy, nhưng sau đó tổ trưởng có bảo cậu ấy bị anh trai đưa ra nước ngoài điều trị rồi.”
“Này, Hiểu Điềm, anh đang ghen!”
“Đừng quậy nữa.” Thạch Lỗi cúi đầu nói một câu khiến hai người im lặng: “Tháng trước, trong vụ giải cứu con tin ở nhà trẻ có người bắn lén đã điều tr.a ra là ai chưa?”
“Lập tức báo cáo.” Đồng Hiểu Điềm nhảy dựng lên nghiêm túc hành lễ: “Sau khi xem xét kết quả kiểm tr.a mẫu đạn em có một liên tưởng thần kỳ, không biết anh còn nhớ tập tư liệu mà tổ buôn lậu vừa chuyển tới hôm trước?…”
Ngoài cửa sổ mây đen giăng đầy trời, thỉnh thoảng còn xuất hiện những tia chớp cắt ngang làn mây, thời tiết vào tháng mười, vậy mà vẫn có sấm chớp và mây đen vần vũ, Hàn Khải từ trong mớ tài liệu chất đống trên bàn ngẩng đầu lên, đưa tay bật đèn lên, xoa bóp thái dương.
Âu Dương Duệ đã rời đi gần nửa tháng, mỗi ngày anh đều nghĩ không biết tiểu hỗn đản kia có ăn cơm ngon miệng không, cậu đang làm gì, cứ ru rú ở trong nhà có cô đơn không, thân thể có thoải mái không, anh từ lúc đó đến nay vẫn luôn nhớ đến đôi chân đã từng rất hoạt bát cứ nhảy lên nhảy xuống của cậu hiện tại chỉ có thể lẳng lặng đặt trên xe lăn, đưa tay sờ lên, tuy rằng vẫn ấm áp, nhưng chẳng biết tại sao, lại có cảm giác như đang chạm vào một vật ch.ết, không có… một chút sự sống nào.
Đến ngay cả anh cũng có cảm giác như thế, vậy người mỗi ngày đối diện với thân thể bán tàn phế của mình là Âu Dương Duệ sẽ ra sao?
Cậu nhóc kiêng cường, cậu nhóc trắng đen rõ ràng, cậu nhóc không bao giờ để tâm đến những việc nhỏ nhặt…
Nhưng là, cậu không phải thánh nhân, cậu cũng sẽ khó chịu.
Tại sao vào thời điểm khó khăn nhất, anh lại không thể ở bên cạnh cậu chứ?
“Tổ trưởng!” Một tổ viên đi đến báo cáo: “Lần này chúng ta đã chậm, hai tên kia chạy thoát.”
Hàn Khải dùng ánh mắt ý bảo cậu ta ngồi xuống báo cáo, trong lòng lại phiền muộn, từ khi Âu Dương Cần đem đến kẹp tài liệu kia đến trước mặt anh khiêu khích, anh liền có một dự cảm không tốt, giờ đây còn lại hai tên nghi phạm, mục tiêu của bọn họ hẳn là Âu Dương Duệ? Cậu từng là tổ viên tổ chuyên án đặc biệt, còn tự tay bắt Thổ Lang, trong lần hành động đó lại bị bom làm cho trọng thương, mà tên sát thủ kia lại bị Âu Dương Cần đánh gục, rất khó để không liên hệ đến Âu Dương Duệ…
Liên tưởng như thế khiến anh đổ mồ lạnh, luôn luôn tự cho mình là một người bình tĩnh, lý trí, gần đây anh liên tục gặp ác mộng, tất cả đều giống nhau, trong mơ anh thấy một họng súng tối om nhắm vào Âu Dương Duệ đang mờ mịt ngồi trên xe lăn, cố gắng lại gần… “Pằng!”
Anh giật mình tỉnh dậy.
Chỉ còn lại hai tên, giống nhau, lần này bọn họ đều tính toán được ăn cả ngã về không nên đều rất điên cuồng, Hàn Khải đã vận dụng những người có năng lực nhất, bày ra thiên la địa võng, mà bây giờ cũng đã gần tới thời điểm, miệng lưới càng ngày càng buộc chặt, lần này chỉ kém… Năm phút đồng hồ, những cảnh sát tham gia lần hành động này gần như là đuổi theo bọn chúng vào tòa cao ốc cho thuê, nước trà trên bàn vẫn còn nóng, một phần súng đạn được ném tại chỗ.
Nếu nhanh hơn chút nữa thì tốt rồi!
Nếu như có thể bắt hai tên đó về quy án, một phần nguy hiểm nhằm vào cậu nhóc có phải sẽ giảm bớt hay không? Cậu nhóc sẽ có thể trở về?
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh nhấc máy lên, vừa lên tiếng: “Alo”, liền nghe Âu Dương Cần cuống cuồng hét: “Hàn Khải! Nghe kỹ, địa chỉ chỗ Tiểu Duệ là 270 đường Dật Hải khu Nam đảo Ly Ma, chạy đến cuối đường, anh lập tức đi tìm em ấy, đưa em ấy đi ngay.”
“Đùng đùng…” Sấm rền vang trên bầu trời, mưa rốt cuộc cũng bắt đầu rơi thật to.