Chương 17
Chỉ khi về tới nhà, đối diện với căn phòng tối đen, Hướng Hạo mới đờ đẫn, ngơ ngác nhớ ra hiện giờ hắn chỉ sống một mình, không còn Hướng Hàm vẫn ngày ngày đợi hắn như xưa.
***
Bước vào tháng Chín cuối mùa nóng, thời tiết ở Xương Châu mới bớt nóng hơn một chút. Trong sân, hai cây hoa mộc[ ] nở những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt ở đầu cành, thoang thoảng hương thơm.
Đây đã là mùa thu thứ hai Hướng Hàm đi đảo Hồng Kông.
Từ Nam Thị, Hướng Hạo bay về Giang Thành, lại từ Giang Thành trở lại Xương Châu, ngủ liền một mạch đến tận 6 giờ chiều, đói sắp ch.ết mới lục ra một hộp mì ăn liền, lấy nước sôi đổ vào.
Hướng Hạo sợ trong phòng quá ngột ngạt, hơn nữa trên bàn còn có một lớp bụi thật dày liền ôm bát ngồi dưới tán cây ăn. Hai ông bà ra ngoài đi dạo, nói hắn giống hệt như đầu gấu một khu, Hướng Hạo cười hì hì vui vẻ.
Sau khi Hướng Hàm đi đảo Hồng Kông, Hướng Hạo liền nhập hội làm cùng Tần Xuyên. Mới đầu, Tần Xuyên không ngay lập tức giao cho hắn đảm nhiệm việc quan trọng, mà để hắn đi theo một giám đốc của hạng mục chạy qua chạy lại hai đầu Giang Thành với Xương Châu, sau đó mới từ từ cho hắn quản lý vài công chuyện kinh doanh. Đầu óc Hướng Hạo nhanh nhạy, làm việc chắc chắn đáng tin, mới một năm thôi mà việc kinh doanh ở Xương Châu đã được Hướng Hạo làm ngon nghẻ đâu ra đấy.
Một năm nay, Hướng Hạo chạy đôn chạy đáo, phơi nắng đen đi rất nhiều, tham gia vào không biết bao nhiêu trận rượu bia lớn nhỏ, tửu lượng cũng được nâng cao đáng kể, sau khi uống rượu cũng không còn hành động rồ dại gì nữa. Chỉ là đôi lúc khi hắn ngồi trên xe về nhà, bất chợt vẫn nảy sinh ảo giác dường như trong nhà đang có ai đợi hắn trở về. Chỉ khi về tới nhà, đối diện với căn phòng tối đen, Hướng Hạo mới đờ đẫn, ngơ ngác nhớ ra hiện giờ hắn chỉ sống một mình, không còn Hướng Hàm vẫn ngày ngày đợi hắn như xưa.
Hắn đói bụng đến nỗi cảm tưởng ăn cả con bò cũng được, lùa mì ăn lấy ăn để, vài ba lần thì đã thấy đáy, đang bưng bát để cố vớt mấy sợi mì còn sót lại, bỗng thấy một bóng người đang che khuất ánh sáng trên đầu mình, cản hết ánh mặt trời xung quanh hắn.
Hướng Hạo vừa ngẩng đầu lên, thì ngỡ như mình đang nằm mơ.
Hướng Hàm đứng đó, tóc cắt ngắn ngủn, vẫn đẹp trai như thế, nhưng sự ngây thơ khờ dại trong mắt cậu đã hoàn toàn mất đi, chỉ còn lại sự sáng suốt tinh tường, không chớp mắt đăm đăm nhìn hắn, chân thật bằng xương bằng thịt đứng trước mặt hắn.
Hướng Hạo luống cuống tay chân đứng lên, suýt nữa thì ngã ngửa về đằng sau. Khó khăn lắm hắn mới đứng vững, hoàn toàn đánh mất khí thế mạnh mẽ của một doanh nhân lõi đời, y như một cậu nhóc ngốc nghếch học trung học, khó khăn nói “Về, về rồi đấy à, vào nhà ngồi không?”
Hướng Hàm cùng hắn vào phòng, hắn bảo Hướng Hàm ngồi xuống, Hướng Hàm đang chuẩn bị ngồi hắn lại bảo Hướng Hàm đừng ngồi, tìm khăn giấy lau ghế cho cậu, rồi chính mình lại chẳng chút nề hà ngồi ngay xuống đối diện. Chưa kịp ngồi ấm chỗ hắn đã lại nhổm dậy, rót cho Hướng Hàm cốc nước.
Chiếc cốc của Hướng Hàm đã được hắn cẩn thận cất đi, Hướng Hạo sợ Hướng Hàm không thích dùng đồ trước đây, lục tung đồ đạc tìm ra được một chiếc cốc giấy. Trong lúc rót nước hắn hoảng hốt cho rằng đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng, người chờ hắn lấy nước đi ra vốn dĩ chẳng phải là Hướng Hàm.
Vẫn may khi hắn thành thành thật thật lấy nước xong, Hướng Hàm vẫn đang ngồi yên trên ghế, mặt không biểu cảm đón lấy cốc nước hắn đưa cho.
Hướng Hàm đã trở về, hắn tự nói với mình. Hắn đã cho cậu cơ hội, nhưng cậu đã trở lại, giống như từ trên trời rơi xuống, thậm chí chẳng có ai báo trước với hắn một tiếng. Song, Hướng Hàm đang sờ sờ chân thật ngồi trước mặt hắn, ngay cả lông tơ nhỏ xíu trên mặt hắn cũng nhìn rõ tới từng sợi, như thể hắn chỉ cần vươn tay ra là có thể ôm cậu chặt khít vào lòng.
Hắn còn có thể ôm cậu sao? Cậu còn yêu hắn sao?
Có lẽ… cậu đã sớm chẳng còn yêu hắn nữa. Dẫu sao hắn vừa ích kỷ, lại vừa khốn kiếp, mà cậu lại tốt như vậy, e rằng lúc sáng suốt rồi thì đã thấy rõ bộ mặt thật của hắn, chẳng qua cậu đến đây để cảm ơn sự chăm sóc của hắn mà thôi. Từ trước tới nay, Hướng Hàm chưa bao giờ mang ơn, nợ nần bất kỳ ai.
Hướng Hạo đứng ngồi không yên.
Hướng Hàm cầm chiếc cốc giấy, hơi thất thần, mặt lạnh như tiền. Hai người ngồi mặt đối mặt, chìm trong bầu không khí gượng gạo lúng túng.
Hướng Hạo hắng giọng, ánh mắt Hướng Hàm chuyển từ cốc nước sang nhìn hắn một cái. Dường như cuối cùng Hướng Hạo cũng tìm lại được một chút tự tin, hắn cẩn cẩn dực dực hỏi “Mọi chuyện đều tốt chứ?”
Hướng Hàm vẫn đang cầm cốc, khẽ khàng gật đầu, uống một hớp nước, để chiếc cốc lại trên bàn, cười cười với hắn. Không hiểu sao, trong nụ cười kia lại ẩn chứa sự chua chát cay đắng, Hướng Hàm chưa từng cười với hắn như vậy.
Hướng Hạo ngẩn cả người.
Hướng Hàm vừa cười vừa nhìn mặt bàn trào phúng “Anh đừng căng thẳng, tôi uống xong nước rồi sẽ đi ngay, sẽ không phiền đến anh.”
Ngay lập tức, Hướng Hạo cứng đờ người, sững sờ nhìn cậu, khều khào nói “Em nói gì cơ?”
“Tôi nói tôi sẽ không phiền đến anh”, Hướng Hàm thờ ơ lặp lại “Ngay lập tức đi luôn.”
“Ai nói em làm phiền anh?!” Hướng Hạo giận dữ.
“Không phải à?” tiếng nói của Hướng Hàm đột nhiên nhỏ hẳn, đôi mắt phủ kín màn nước, “Chẳng phải anh không cần tôi sao?”
Hướng Hạo nhìn cậu thật sâu, ánh mắt ấy khiến cho Hướng Hàm đột nhiên như bị rút hết không khí, mất hết sức lực, thậm chí còn hơi sợ hãi muốn bỏ chạy. Hai người trầm lặng nhìn nhau trong chốc lát, Hướng Hạo đột ngột rướn người qua sát chỗ cậu, đỡ lấy cần cổ yếu ớt.
Răng hai người đánh cộp vào nhau, ý thức Hướng Hàm tê dại, run rẩy, ngây ngốc mở miệng ra, bị Hướng Hạo ʍút̼ lấy đầu lưỡi, nếm hương vị mà hắn đã sắp quên mất.
Hướng Hạo trút hết nỗi nhớ nhung, khát khao trong nụ hôn, hắn hôn chẳng có quy cách gì, hai người im lặng hôn môi, sau cùng thở dốc nhìn đối phương. Cũng chẳng biết ai di chuyển trước, bốn cánh môi lại kề khít lại với nhau, lần này khác với lần vừa rồi, hai người quấn quýt, say mê hôn nhau đắm đuối, Hướng Hạo ôm Hướng Hàm, để cậu ngồi trên đùi mình, vừa ôm vừa hôn cậu.
Trời tối dần, tối dần, Hướng Hàm chôn mặt trong ngực Hướng Hạo chìm trong ánh hoàng hôn, tai Hướng Hàm đỏ rần, cần cổ trắng nõn giờ cũng đỏ rực, tóc cọ cọ tại ngực Hướng Hạo. Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt cũng phiếm đỏ, khe khẽ hỏi hắn xác thực “Vì sao anh lại hôn tôi?”
Lòng Hướng Hạo như một chai soda bị đổ tung tóe, lăn tăn sủi bọt, thấm ướt trái tim hắn. Hắn không trả lời, nghiêm túc cẩn trọng hôn lên môi Hướng Hàm một lần nữa.
Cả hai cũng chẳng nói gì thêm, yên lặng ôm chặt lấy nhau, quý trọng những giây phút ấm áp bình yên đã từng mất đi giờ mới có lại được.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, có tiếng vang lên ở cửa nhà, lỗ tai Hướng Hàm động đậy, cậu đẩy Hướng Hạo ra, từ trên đùi hắn đứng xuống. Hướng Hạo ngẩn ra một lúc, dở khóc dở cười cũng đứng lên theo, nghe thấy ở trong sân, Hướng Hàm ngọt ngào gọi ông ơi bà ơi.
Hướng Hàm đang đứng dưới tán cây, nói chuyện cùng hai ông bà. Hướng Hạo dựa vào cửa nhà gọi cậu “Hướng Hàm, đã muộn rồi, em nên về đi thôi!”
Cụ bà tưởng Hướng Hàm muốn về thật, hỏi cậu còn muốn đi đâu nữa. Hướng Hàm quay đầu giận dữ trừng Hướng Hạo một cái, làm cho Hướng Hạo ôm tay cười rũ rượi.
Cho đến lúc hai ông bà về phòng mình nghỉ ngơi, Hướng Hàm thật sự làm bộ y như thật tạm biệt Hướng Hạo. Hướng Hạo cố tình chơi xấu không giữ cậu lại, chỉ nói muốn tiễn cậu về.
Tiễn Hướng Hàm đến thẳng khúc rẽ, Hướng Hàm bảo hắn không cần đi tiếp, vừa đi thêm vài bước thì quay người lại trách hắn sao lại không hỏi số điện thoại của mình.
Hướng Hạo dịu dàng nhìn cậu, đột nhiên kéo tay Hướng Hàm, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, nói “Hàm Hàm, em đừng đi nữa, chiếc gối của em rất nhớ em, em không muốn nhìn nó sao?”
Hướng Hàm quay đầu đi giả bộ băn khoăn dữ lắm, gió đêm thổi bay những sợi tóc mỏng manh của cậu, cậu cười với Hướng Hạo, trả lời “Vậy cũng được.”
*Chú thích:*
*[ ]. Hoa mộc:*
*Hết chương 17*
*– Hoàn chính văn –*