Chương 7
.....
- Linh vẫn chờ vy... Linh chỉ muốn nói chuyện với vy thôi.. Xíu thôi cũng được không mất nhiều thời gian của vy đâu...- Linh nói
- được rồi... Vy xuống mở cửa... Linh vs vy lên lầu nói chuyện
Mẹ ở dưới lầu vọng tiếng lên:
- vy ơi... Có ai ở ngoài cửa kìa con... Bạn con hả? Ra mở cửa cho người ta đi... Đừng để người ta chờ nãy giờ chứ
- Dạ mẹ....- nhỏ trả lời
Nhỏ chạy xuống... Đứng trước cửa... Thở một cái thật sâu...
Cạch
- Linh vào đi- nhỏ lên tiếng
- ừa vy
- Dạ con chào hai bác ạ...
- ừ con... Con là bạn Vy hả? Sao chờ nãy giờ không bấm chuông... Bác tưởng con chờ bạn nào vào nữa nên bác chưa mở cửa- mẹ vy nhỏ nhẹ
- vâng ạ... - nó nói vâng vì cũng không biết trả lời mẹ Vy như thế nào cả
- thôi... Hai đứa lên phòng đi... Uống cafe nhé con- mẹ nhỏ hỏi
- dạ sao cũng được ạ...- Linh trả lời
- Thôi... Hai đứa lên phòng nói chuyện đi- cha nhỏ lên tiếng
- Dạ- nhỏ và Linh cùng đồng thanh đáp
PHÒNG NHỎ
- Linh ngồi xuống đây nè-nhỏ mở miệng- Rồi... Linh có chuyện gì nói đi... Vy nghe
- ừ thì...- Linh ngập ngừng- Linh... Linh muốn hỏi vì sao Vy không trả lời tin nhắn của Linh thôi
- À... Chuyện đó...
- Sao vy?
Cốc... Cốc... Cốc
- Mẹ vào nhé hai đứa...- mẹ nhie từ ngoài cửa nói vào
- Dạ... Mẹ vào đi ạ- Nhỏ trả lời lễ phép
- Đây cafe của hai đứa đây... Mẹ xuống lầu hai đứa nói chuyện nhé
- Dạ
.....Cạch...
-Linh không nói chuyện của hai đứa mình nữa... Linh muốn kể Vy nghe một câu chuyện... Vy muốn nghe không?- Linh đổi chủ đề
- ừ... Linh kể đi... Vy nghe
Sau đó, Linh đã kể cuộc đời của một cô gái sống trong cảnh bị mọi người xung quanh ghẻ lạnh... Có người còn chửi là" đồ bệnh hoạn... Đồ bê đê.... Đồ bóng" những lúc đó người con gái đó rất đau khổ... Đó là lí do vì sao cô không dám tiếp xúc với mọi người... Mọi việc cô làm không có ai quan tâm... Cô cảm thấy bị lạc ở đây... Cô quyết định rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn của mình... Cô đi vào sài gòn làm việc và học tập... Nơi đây người ta cũng không kì thị như ở quê nên cô cảm thấy rất thoải mái... Đôi lúc nhớ quê nhà... Linh cũng kể rằng cô ta từng trải qua một mối tình... Đó là mối tình đầu của cô... Đây là cô gái sống ở quê với cô... Tình cảm từ một phía ít ai thấu được... Đơn phương người ta mà... Cô không dám thổ lộ... Vì cô sợ cô ấy cũng sẽ xa lánh mình như mọi người.... Một lần... Cô quyết định tỏ tình... Cô mong rằng phép màu sẽ xảy ra với cô... Nhưng như cô đã từng nghĩ... Cô gái ấy không đồng ý... Cô từ chối thẳng mặt và còn nói rằng:
" xin lỗi nhé... Tôi không thể yêu một người cùng giới... Tôi ghét những người như thế lắm cô biết không... Tôi ghét... Gia đình tôi ghét... Hàng xóm tôi ghét... Ai ai cũng ghét... Vậy nên... Tôi không thể chấp nhận một người bệnh hoạn như cô được"
Cô ch.ết lặng sau những lời noia của cô gái ấy... Mỗi từ "ghét" mà cô ấy nói ra như xé tim cô ra từng mảnh nhỏ... Đau lòng nhất là từ" bệnh hoạn" mà cô không muốn nghe... Chính cô ấy người đã luôn quan tâm, an ủi cô mỗi khi người ta nói đã thốt lên... Hay cô gái ấy chỉ là đùa giỡn tình cảm của cô... Cô khóc... Khóc rất nhiều... Cô chưa từng nghĩ sẽ trải qua chuyện tình nữa nhưng sau khi gặp một cô gái khác... Thường xuyên nhắn tin với cô... Cô lại cảm nhận được trái tim của mình đã được sưởi ấm trở lại... Và Linh nói thêm:
" và người Linh kể cho Vy nghe nãy giờ đó chính là Linh... Một con người mang thân hình con gái nhưng tâm hồn con trai.... Và người đã đến bên đời Linh và sưởi ấm trái tim Linh đó chính Vy... Vy ạ...!!!"
Nhỏ im lặng không nói gì... Nhỏ cảm thấy đồng cảm với Linh và có chút cảm động... Nhỏ nói:
.....
ĐỂ BIẾT NHỎ SẼ TRẢ LỜI LINH NHƯ THẾ NÀO CHÚNG TA ĐỢI XEM CHƯƠNG 8 NHÉ.... CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ CỐ GĂNGS ĐỌC CỦA MÌNH Ạ