Chương 20: Mọi chuyện dường như mờ ám
Sáng ra anh đã dậy rất sớm để mà chuẩn bị đồ ăn cho cô. Anh muốn bù lại tối qua, bù lại sự chờ đợi của cô để anh lại thấy nụ cười ấy… Nghĩ tới hạnh phúc nhỏ bé trong tầm tay của anh mà không khỏi hạnh phúc. Anh chưa từng có cảm giác này bao giờ, cô là người đầu tiên mà cũng là người duy nhất tạo ra, chỉ cho anh biết cái gì gọi là hạnh phúc… Sống trên đời gần 20 năm trời, cái vòng tiền bạc danh vọng đã cuốn cuộc sống con người đi quá xa rồi.
Hôm nay thời tiết thật trong lành và bình yên… Như chính lòng anh bây giờ vậy…
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi. Ngon lành như trong tranh… Bữa sáng tình yêu Vì sao vậy… Đơn giản mà cô gái nào cũng muốn sự lang mạn này, mì xào mà trên mặt lại có chữ “Sorry” cùng hình trái tim xinh đẹp nữa chứ. Một đĩa hai dĩa ăn, đủ hiểu yêu đến thế nào chứ? Gương mặt anh sáng ngời, trìu mến nhìn bàn ăn không khác gì hoàng tử trong truyện tranh bước ra cả. Gương mặt góc cạnh nhưng cũng không kém phần mềm mại, một tay chống cằm nhìn thành quả… Theo chiều nắng chiếu thì nụ cười càng thêm phần mãn nhãn…
- Linh. Dậy ăn sáng đi em…
- Linh
- Linh
Anh gọi tới ba câu cùng tiếng gõ cửa gấp gáp mà đáp lại chỉ là cửa gỗ lặng thinh. Anh ra sức phá cửa xông vào nhưng thành quả công cốc, cô không hề có trong phòng… Vậy cô đi đâu mới được? Anh thật đáng ch.ết mà, sao lại sơ suất như vậy cơ chứ. Vào lúc ranh giới bình thường và điên mỏng như sợi tơ thì tiếng nói mềm mại đã cứu sống anh.
- Thiên.
Anh quay lại thấy cô ngay sau mình mỉm cười rạng rỡ thì như đứa bé chạy lại ôm cô thật chặt, chặt tới mức bây giờ có ngàn người chạy lại kéo anh ra khỏi cô cũng không thể được. Nhận ra sự bất thường của anh, Linh vỗ nhẹ làm dịu anh rồi hỏi
- Sao? Hạ Thiên… Anh sao vậy?
- Linh, đừng giận anh… Đừng giận mà bỏ mặc anh, có được hay không? Linh… Anh thực sự không sống nổi mà không có em.
- Được rồi… Anh khôi phục bình thường cho em. Anh không được như vậy nữa. Đứng thẳng cho em. Anh sắp làm em ch.ết thì có. Cho em thở nhanh lên… Come on babe.
Anh nhanh chóng khôi phục thần thái, chỉ cô mới làm anh mất hết hình tượng, với anh khi đứng trước mặt cô thì khỏi cần nhắc hai chữ đó bởi nó đâu là gì… có ăn được không cơ chứ
- Em ra ngoài mua chút đồ mà anh đã loạn hết cả lên. Anh làm gì mờ ám sao?
- Đâu có gì? Anh chỉ sợ em giận chuyện tối qua mà bỏ anh một mình thôi.
Cô gõ đẫu anh…
- Ngu ngốc. Uhm… Mà em cũng quên mất nhỉ, Chuyện tối qua là do em bị mệt thôi. Có gì đâu, anh biết đấy… Thỉnh thoảng em lại hay như vậy mà…
Anh đưa cô ngồi xuống bàn ăn rồi tự mình ngồi phía đối diện… Khi mà cô vẫn ngẩn ngơ chưa hiểu chuyện, anh đưa đĩa ăn tới trước mặt cô cười yêu thương. Cô nhìn mà hạnh phúc, nghĩ về những gì tối qua mà buông bỏ tất cả. Chỉ cần hạnh phúc như bây giờ là đủ.
Cô vui vẻ đứng lên, đi về phía anh mặt tràn đầy hạnh phúc mà hôn mặt của anh một cái… Vâng!!! Chính cái hành động này đã làm cho cậu nhà ta mặt đần thối ra mà sung sướng hạnh phúc. Cô mãn nhãn đi về phía bồn rửa tay rồi nói với anh:
- Tối qua mẹ có gọi cho anh.
- Mẹ anh sao? Em chấp nhận mẹ em là mẹ anh?
- Ai nói chứ? Bậy bạ vừa à…
Cô quay lại đánh yêu lên mặt anh rồi cầm dĩa lên nếm thử. Cảm phục!!! Anh nấu ăn rất ngon, Bâng quơ cái dĩa…
- Ăn đi anh, rồi gọi cho mẹ em xem mẹ em bảo gì.