Chương 37
*Dịch giả*: An
Triển Tường được nghỉ 9 ngày. Những ngày sau đó, ba người chúng tôi hay ngồi trong một quán rượu ngoài trời ở Thúc Hà, bát lớn uống nước, chén nhỏ uống rượu. Đôi khi sẽ nói mấy câu, đôi khi lại chẳng nói năng gì.
Ngồi trên xích đu tôi dựa đầu vào vai Triển Tường. Ngồi yên suốt một buổi sáng, rồi một buổi chiều. Tôi dường như có thể nghe được tiếng thời gian đi qua, như một dòng nước nhỏ róc rách, không nhanh không chậm, không chậm không nhanh. Mặc kệ người đời có bao nhiêu điều tiếc nuối, bao nhiêu lời thỉnh cầu, bao nhiêu nỗi mong mỏi, thời gian vẫn không chần chừ mà đi qua mỗi người.
Giờ phút này, vì có những người xung quanh tôi không còn sầu não nữa. Hạnh phúc ngập tràn dâng đầy trong tim.
Tôi nhìn Bạch Tiểu Đoạn đang mặc chiếc váy đậm chất dân tộc xoay vòng vòng, theo như lời cô nói: "Đến Lệ Giang sẽ yêu thôi, có không ít người như vậy đâu!"
Tôi chỉ vào cô nói với Triển Tường, Tiểu Đoạn đúng là quý nhân của chúng ta.
Anh gật đầu, cầm lấy tay tôi càng chặt.
Không chỉ vì Lệ Giang là địa phương của tình yêu, mà nó còn là một trấn cổ xa lạ. Bởi xa cách gặp lại sau đó mới ngọt ngào như vậy, cho nên chúng tôi không kiêng dè chút nào hưởng thụ sự tốt đẹp trong thế giới của hai người yêu nhau.
Lệ Giang có môi trường khiến người ta thư giãn, buông xuống mọi đề phòng, ung dung hưởng thụ. Tiểu Đoạn thì dựng đủ loại câu chuyện khủng bố để ứng phó những người đàn ông đến gần. Thấy bọn họ chạy trối ch.ết cô ấy sẽ ở phía sau cười sảng khoái.
Tôi chế nhạo cô nói, cô thật là tẻ nhạt. Cô ấy sẽ trợn mắt lên lấy dáng vẻ giả vờ vô tội biện bạch: "Tôi không thể mặc sườn xám đi giày cao gót leo lên Vạn Cổ Lâu, lại không thể để cô cõng, gánh theo tôi ngoan ngoãn lanh lợi, thật gây chuyện thị phi biết bao, hay là chúng ta đạp xe đạp đi Bạch Sa nhé, nghe nói có cây cầu hơn 800 năm, 800 năm được mấy lần luân hồi rồi nha thật, thật, thật là làm cho người ta sinh ra sợ hãi!" Triển Tường đột nhiên giơ tay chỉ vào một cái cây nói, nhìn thấy không Bạch Tiểu Đoạn, cái cây kia hơn 1200 năm, cô dùng miệng thổi thêm tiên khí cho nó sẽ thành tinh đấy.
Tiểu Đoạn liền thật sự chạy đến bên cái cây kia, quai hàm phồng lên, thổi phù phù mấy cái, sau đó gãi đầu nói, sao không thành tinh.
Chúng tôi tạo thành một tổ hợp vui vẻ.
Đi dạo, mỗi ngày đều như thế, không có bất kỳ áp lực nào. Cái gì cũng đều không làm. Nhàn tản dạo tới dạo lui. Ngày thứ tư, chúng tôi đem đường Lệ Giang đá đến hư, cuối cùng chuyển đến Bạch Sa. Chúng tôi đứng trên đất Bạch Sa xem Bích Họa, học viết chữ tượng hình phương Tây ngày xưa. Triển Tường dùng ba loại ngôn ngữ từ trước đến giờ, giới thiệu Bạch Sa cho 11 du khách đến từ tám quốc gia, do đó kiếm được không ít thù lao. Tôi và Tiểu Đoạn tay cầm tiền vui mừng mãnh liệt, Tiểu Đoạn nói chú à anh ở nơi này tính làm nghề tay trái sao. Triển Tường nghi ngờ nhìn chúng tôi nói, lâu như vậy cô vẫn chưa muốn đi sao? Chẳng lẽ còn muốn ở mãi không đi?
Còn chưa kịp trả lời, anh đột nhiên vui vẻ kéo chúng tôi đi ra bến xe, ngồi lên tuyến xe đi đến Thụy Lệ mua ngọc Mãnh Củng. Cái của tôi vốn là một mặt dây chuyền, nhưng tôi đổi nó lấy đồng xu của triều đại Càn Long từ nhiều năm trước. Triển Tường đem đồng tiền bỏ vào túi áo nói rằng hai cái ở chung một chỗ sẽ không cô đơn. Còn của Tiểu Đoạn là một cái vòng tay. Theo Tiểu Đoạn nói: "Tôi nên nhận được cái này, nói sao thì tôi vẫn là một cô gái may mắn mà!"
Ngày thứ năm Tiểu Đoạn đột nhiên rời đi. Trên tờ giấy cũ nát chỉ để lại câu nói: "Nữu à, phải hạnh phúc nhé!"
Ngày thứ hai Tiểu Đoạn đi, chúng tôi cũng rời đi. Tuy rằng kỳ nghỉ của Triển Tường còn chưa kết thúc.
Lãng mạn ngắn ngủi qua đi, chúng tôi phải đối mặt những điều vụn vặt bình thường lại mệt nhọc trong cuộc sống con người.
Trong cuộc đời, pháo hoa cuối cùng thực ra cũng chỉ là trần thế.