Chương 15: Chảy máu mũi

Editor: Tiểu Phương
Beta: Quanh
___________________
Lúc tan học, Thư Mạch sợ cô gái nhỏ chưa hết tức giận, không dám đi vào con đường tắt gập ghềnh kia nữa. Mà Diêu Mỹ Nhân ngồi ở phía sau, cô nắm lấy yên xe đạp phòng ngừa bị té.


Thư Mạch ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi mỏng đề nghị: “Cậu nên ôm eo tôi, như vậy sẽ an toàn hơn!”
Làm sao Diêu Mỹ Nhân lại không biết cậu có ý xấu, đôi mắt hoa đào nở nụ cười, không chút lưu tình: “Cậu đạp xe nghiêm túc thì sẽ không có vấn đề.”


Thư Mạch mím môi, đôi mắt đen như mực có chút mất mác, rất nhớ cảm giác buổi sáng được cô gái nhỏ ôm chặt eo…
---
Khi về đến nhà, Diêu Mỹ Nhân thấy Diêu Thiên Nhai cùng Tô Tú Phương đang ngồi trên ghế sa lông ở phòng khách.


Cô để túi sách xuống, bước tới hỏi: “Ba mẹ có chuyện gì vui thế?”


Trên khuôn mặt Diêu Thiên Nhai không còn ưu sầu như mấy ngày trước nữa, giọng nói vui mừng: “Chú Giang Nam đã chọn được địa điểm tốt cho công ty, chính là con đường Phù Hoa bên kia.” Ông thế chấp căn nhà cho ngân hàng để mượn tiền, tuy trong lòng rất bất an, nhưng nghĩ muốn thành công nhất định phải bỏ ra mới thu lại được. Sau đó tâm tình liền thoải mái, không còn lo âu nữa, trở lại bình thường như trước.


Diêu Mỹ Nhân biết chyện Diêu Thiên Nhai thế chấp nhà cũng không phản đối. Chuyện Thư Mạch cho cô mượn tiền, mặc dù lúc ấy không đồng ý nhưng cô cũng không nhắc tới với người trong nhà: "Vậy thật tốt quá."


available on google playdownload on app store


Diêu Mỹ Nhân biết bây giờ đường Phù Hoa còn chưa hoàn toàn phát triển, nhưng về sau con đường đó sẽ trở thành khu trung tâm buôn bán phồn hoa nhất thành phố G, vị trí công ty đặt ở đó rất tốt, ánh mắt chú Giang Nam thật chuẩn xác.


Mọi chuyện tiến triển thuận lợi nên tâm trạng mọi người thoải mái, trong lúc nhất thời phòng khách tràn đầy tiếng cười.


Tô Tú Phương nhìn mặt mày xinh đẹp vui vẻ của con gái, làn da còn trắng hơn cả lòng trắng trứng vừa mới bỏ vỏ, môi răng trắng bóng, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp, mặc dù trên người chỉ là bộ đồng phục học sinh bình thường nhưng không che lấp được nét xinh đẹp của cô. Nhất thời Tô Tú Phương nhìn mê man, từ khi nào con gái bà lại trở nên đẹp mắt như vậy.


Vừa tự hào lại xúc động, con gái trưởng thành trở nên xinh đẹp như viên ngọc.


“Mỹ Mỹ, cuối tuần này mẹ dẫn con đi mua quần áo có được không?” Trước kia con gái rất ít khi diện đồ, tất cả quần áo đều to rộng béo mập. Bây giờ cô gầy đi, quần áo trước kia đều mặc không vừa nữa. Hơn nữa Tô Tú Phương cảm thấy con gái thì nên ăn mặc thật xinh đẹp.


Diêu Mỹ Nhân không nghĩ tới mẹ sẽ đề nghị như vậy, nhưng nghĩ tới bây giờ quả thật quần áo đều không vừa người liền gật đầu: “Được ạ!”
----
Buổi tối tắm xong, Diêu Mỹ Nhân ngồi bên cửa sổ sấy tóc.


Do di truyền từ mẹ, tóc của cô rất nhiều, vừa đen vừa dày, thời gian sấy khô tóc cũng lâu gấp đôi người bình thường. Đầu ngón tay trắng như bạch ngọc luồn vào giữa mái tóc, nhẹ nhàng vén từng lọn. Kể từ khi cô bắt đầu uống sữa, mái tóc không còn rối tung lên nữa.


Ban đêm rất yên lặng, bên tai cô là tiếng gió xào xạc, điều đó không ảnh hưởng gì đến việc Diêu Mỹ Nhân đang thừ người ra, cô đang suy nghĩ đến người hàng xóm sát vách.
Lúc này bên ngoài sân thượng có bóng đen chợt vụt qua.


Diêu Mỹ Nhân xuyên qua cửa kính bên ngoài lại không thấy gì. Lúc cô cho là gặp ảo giác, lại có bóng đen lóe lên.
“Đây là...” Cô đẩy cửa kính ra, đi ra ban công nhỏ bên ngoài, phát hiện có hai viên giấy trên mặt đất.


Cô nhặt lên, mở một cái ra, khi nhìn thấy mấy chữ trong giấy, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành một độ cong đẹp mắt.
Tờ giấy thứ nhất ghi: “Không vui sao?”
Diêu Mỹ Nhân tiếp tục mở ra viên giấy còn lại: “Tôi muốn gặp cậu.”
Sự thẳng thắn của cậu làm cho mặt cô đỏ lên.


“Ra đây!” Cô nhỏ giọng hô. Lúc ngẩng đầu lên, quả nhiên nơi ban công đối diện xuất hiện một bóng người cao gầy.


Diêu Mỹ Nhân vui mừng, do ánh trăng mờ ảo cùng bóng đêm dày đặc nên không thấy rõ được gò má ửng đỏ của cô: “Làm sao cậu còn chưa ngủ?” Giọng nói của cô rất thấp, bởi vì cách một tầng ở phía dưới chính là phòng ba mẹ.


Thư Mạch mới tắm xong, mái tóc ướt xốc xếch làm lộ ra khuôn mặt tinh tế thanh tú, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, giống như một cái vòng xoáy, bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn người vào trong. Cậu lẳng lặng đứng ở cửa sổ, khóe mắt hơi nheo lại, lỗ tai đỏ ửng, đường cong của đôi môi mỏng vô cùng đẹp mắt vểnh lên, sau đó nhẹ nhàng nói: “Có một chút nhớ cậu.”


Dường như sợ cô gái không hiểu, cậu lại nói: “Thực ra không phải một chút, mà là nhớ rất nhiều.” Ngồi ở trong phòng, lòng cậu không tự chủ được mà bay qua căn nhà sát vách.


Người khác yêu cảm giác như thế nào cậu không biết, nhưng sau khi cậu gặp phải Diêu Mỹ Nhân, cậu ý thức được, thích một người thì lúc nào cũng muốn thấy người đó, lúc không thấy được, trong lòng như có một cái lông chim khẽ vuốt qua, vô cùng nhột lại khó nhịn, muốn ngăn nhưng lại không ngăn được.


Lời tỏ tình quá mức thân mật, trong phút chốc làm cho lòng Diêu Mỹ Nhân đập loạn, nhiệt độ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn mới vừa giảm xuống lại đỏ bừng lên, đôi mắt đen như nước, như ngôi sao trên bầu trời trong suốt sáng chói, đôi môi cũng không tự chủ được hơi nhếch lên.


Làm sao bây giờ? Cậu như vậy làm cho cô cực kỳ hạnh phúc!
Diêu Mỹ Nhân bước lên trước, sân thượng nhỏ cách cửa sổ nhà Thư Mạch một cái ngõ hẻm, cách cả thước, đưa tay cũng không thể chạm nhau.


Đến gần cô mới nhìn thấy gương mặt chàng trai không ngừng có vài giọt nước nhỏ xuống, theo đường cong hoàn mỹ của gò má, lướt qua cần cổ nhỏ lên xương quai xanh, quả là quá mức hấp dẫn!
Đôi mắt Diêu Mỹ Nhân không dám nhìn thẳng chàng trai, cô cảm thấy gò má mình nóng lên như muốn bốc khói.


Ngón tay giấu phía sau đan xen nhau, cô nhỏ giọng nói: “Bây giờ tôi đã thấy cậu rồi, mau đi sấy cho khô tóc đi.”
Trong đêm tối, giọng nói cô gái yêu kiều dịu dàng động lòng người.
“Tại sao cậu không nhìn tôi?”


Đôi mắt Diêu Mỹ Nhân đảo loạn, những ngón chân nhỏ ẩn trong đôi dép lê mềm mại ngượng ngùng vểnh lên lúc nào không biết.
“Cậu nhìn tôi một chút đi!”
Cậu thích thấy bóng hình của bản thân trong đôi mắt đen lưu ly xinh đẹp.
“Cậu không nhìn tôi thì tôi sẽ không vào.”


“Có phải cậu không thích nhìn tôi?”
“Không phải!”
Chính là quá thích! Môi Diêu Mỹ Nhân nhếch lên.
“Cậu không có nhìn tôi.” Thư Mạch cau mày, môi mỏng mím chặt có chút không vui, hơi vểnh lên liền hạ xuống.
Diêu Mỹ Nhân không nhịn được cười, thật là dễ thương!


Đôi mắt vừa đen vừa sáng thẳng tắp nhìn về phía chàng trai đối diện, nhìn vào ánh mắt đen thâm thúy của cậu, đôi mắt kia nóng bỏng kinh người như muốn đốt cháy cô.
Hai người lẳng lặng đối mặt hồi lâu.
Đột nhiên Thư Mạch xoay người bỏ đi.


Diêu Mỹ Nhân hơi kinh ngạc, nhìn bóng người chàng trai, mờ mịt không hiểu.
Lúc xoay người rời đi, hai ngón tay Thư Mạch nắm thật chặt lỗ mũi, máu đỏ tươi từ từ chảy xuống, cậu thầm mắng: “Thật không có tiền đồ!”
----


Hôm nay là thứ Tư, tiết thứ ba buổi chiều là giờ học thể dục, đây là tiết học Diêu Mỹ Nhân ghét nhất. Từ nhỏ đến lớn cô là người thiếu tế bào vận động, các loại vận động cũng không giỏi, cho nên đối với tiết thể dục thật không có hứng thú chút nào.


Mặc dù Diêu Mỹ Nhân không cảm thấy hứng thú thì cô vẫn phải học. Đối với học sinh trung học cấp hai mà nói, bình thường chương trình học cùng môn học quá nặng, rất đè nén học sinh, cho nên thời gian rèn luyện thân thể hiếm có này thầy rất nghiêm khắc yêu cầu mọi người có mặt.


Diêu Mỹ Nhân nằm sấp trên bàn, nhìn mặt trời nóng bức ở bên ngoài, thật không muốn vận động!
“Mỹ Nhân, đi nào, còn mấy phút nữa chuông vào tiết sẽ vang lên đấy!”


Vu Hiểu Tuyết cột tóc xong xoay người lại kéo tay Diêu Mỹ Nhân. Hôm nay Thư Mạch không có ở đây nên cô ấy mới dám quay xuống, nếu Thư Mạch ở đây, cô ấy quay người xuống nói chuyện với Diêu Mỹ Nhân, sẽ cảm nhận được khí lạnh phát ra từ trên người của Thư Mạch, đến nỗi cô ấy không dám nói chuyện lớn tiếng.


Một tay Diêu Mỹ Nhân bị Vu Hiểu Tuyết kéo, một tay vẫn đang gối đầu nằm, cô chớp chớp đôi mắt đen láy, giọng nói vô cùng yếu ớt: “Có thể không học tiết này không?”


Bình thường Diêu Mỹ Nhân đều tích cực học tập, lưng luôn luôn thẳng so với người khác, đích thực là học sinh ngoan ngoãn, lần đầu tiên thấy cô nũng nĩu không chịu đi học làm cho Vu Hiểu Tuyết ngây ngốc.


Vu Hiểu Tuyết nhẫn nhịn muốn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn so với tuyết còn trắng hơn, sơ với ngọc còn bóng hơn của đối phương: “Cậu yên tâm, mình nghe những nữ sinh khác nói, tiết thể dục này được dùng để tiến hành cuộc đấu bóng rổ của lớp chúng ta với lớp bên, chờ một lát chúng ta tập bài khởi động xong thì chỉ cần ngồi xem thi đấu thôi!”


“Thật không?” Mắt Diêu Mỹ Nhân sáng lên, cô không quan tâm trận bóng rổ này, cô chỉ quan tâm đến việc không cần chạy bộ thôi.
Trong phút chốc cô khôi phục sức sống: “Vậy đi thôi.”
Thật sự là rất ghét tiết thể dục nha! Sau lưng cô, Vu Hiểu Tuyết dở khóc dở cười.


Ánh nắng trong sân tập giống như một cái lò lửa lớn, ngay cả Diêu Mỹ Nhân là người không sợ nóng mà da cũng chảy không ít mồ hôi, những người khác càng không dễ chịu, rất nhiều nữ sinh lấy một tờ lại một tờ giấy ướt để lau, không ít vụn giấy màu trắng dính trên da nhìn rất nhếch nhác. Nhưng những điều nay đều không ảnh hưởng việc các cô nhiệt tình xem trận đấu bóng rổ.


“Lục Hạo Niên!”
“Lục Hạo Niên!”
“A, a, thật là đẹp trai nha...”
Người còn chưa ra sân, tiếng hoan hô của các nữ sinh đã vang lên hết lần này tới lần khác trong sân tập.


“Đến đây nào, Mỹ Nhân, chúng ta ngồi ở đây đi!” Vu Hiểu Tuyết nhanh chóng kéo Diêu Mỹ Nhân giành ngồi ở hàng thứ nhất, tầm nhìn tốt còn có lá cây che mát.


Diêu Mỹ Nhân không hứng thú lắm với trận đấu bóng rổ, buổi trưa ở vườn bách thảo bị Thư Mạch quấn lấy nên không ngủ trưa, bây giờ cô muốn trở về phòng học ngủ bù, nhưng thấy Vu Hiểu Tuyết rất hăng hái, cô không thể làm gì khác hơn là bỏ qua.
Không lâu sau, tiếng kêu của nữ sinh càng dâng cao.


Diêu Mỹ Nhân nhìn qua vừa lúc thấy Lục Hạo Niên ra sân.
Lúc này, tầm mắt nữ sinh toàn trường đều khóa chặt Lục Hạo Niên, cậu ấy mặt bộ đồ thể thao màu trắng, quần ngắn lộ ra đôi chân thon dài có lực. Mà cậu ta đang sải chân, từng bước từng bước lên sàn.


“Thật là đẹp trai, làm thế nào bây giờ, còn chưa bắt đầu mà mình đã cảm thấy bạn học Lục Hạo Niên quá đẹp trai, không biết trời trăng gì nữa rồi!” Vu Hiểu Tuyết kích động nắm chặt tay Diêu Mỹ Nhân.


Bóng ngươi nam sinh cao ngất trong đội ngũ, lông mày đen dày anh tuấn, sống mũi cao ráo, đôi mắt mang nụ cười dịu dàng nhưng trên người lại có chút lười biếng, hấp dẫn biết bao nữ sinh.






Truyện liên quan