Chương 61: Viên kẹo ngọt 61
Editor: Cup
Beta: Dâu Tây 🍓
________________
Gần đây, không biết là do mới hết bệnh hay là do thiếu cảm giác an toàn mà Diêu Mỹ Nhân đi đâu Thư Mạch cũng đi theo đó, hệt như một chiếc đuôi to dính người.
Một buổi sáng nào đó, Diêu Mỹ Nhân ngồi yên tĩnh trên ban công đọc sách, cách đó mấy bước, Thư Mạch không đi qua mà chỉ yên lặng đứng đó.
Nắng sớm ban tặng cho cảnh vật xung quanh một bộ quần áo mới màu vàng, xua tan đi sương mù mờ ảo, những chiếc lá xanh trên cành cây lắc lư theo gió. Mọi thứ trôi qua vô cùng tốt đẹp.
Cô gái xinh đẹp cúi đầu đọc quyển sách trên tay, chân nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp.
Một lúc sau, Thư Mạch bắt đầu cảm thấy ấm ức, cậu đi đến trước mặt Diêu Mỹ Nhân rồi ấn bàn tay lên trang sách, “Cậu, cậu không nhìn mình.”
Dưới nắng, da mặt cô gái càng trở nên trong suốt, những sợi lông tơ như nhiễm ánh vàng. Nghe thấy người con trai phàn nàn, Diêu Mỹ Nhân đặt quyển sách trên tay xuống.
“20 phút trôi qua.” Đôi mắt Thư Mạch như bị thấm ướt, “Cậu chỉ đọc sách.” Cơ thể cao lớn ngồi xuống ghế, ôm cô vào ngực, “Cậu không hề nhìn mình dù chỉ một cái, sách đẹp hơn cả mình à?”
Nghe vậy, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, “Không đâu, cậu đẹp nhất.”
Thư Mạch tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao cậu không nhìn mình?”
“Vì mình thích cậu. Nhìn cậu, nhịp tim của mình sẽ bị ảnh hưởng.” Mỗi chữ nói ra đều như dính phải mật đường, khiến Thư Mạch bị ngâm đến say, “Và sẽ không thể đọc được sách.”
Ý cười bên môi Thư Mạch càng lúc càng lớn, lông mày giãn ra như gặp gió xuân.
Quả nhiên người cô yêu nhất chính là cậu.
Người bị dỗ đến không phân biệt được đông tây nam bắc vui mừng xung phong: “Để mình đi nấu đồ ăn cho cậu, mình hứa sẽ không làm phiền cậu đọc sách đâu.”
Diêu Mỹ Nhân gật đầu, ngượng ngùng xích lại gần hơn để hôn lên gương mặt đẹp như ngọc của chàng trai, “Được rồi, đi đi.”
Thư Mạch hài lòng chạy như bay về phía phòng bếp.
Cuối tuần, Ngô Đan Quế hẹn Diêu Mỹ Nhân đi dạo phố.
“Mình đi nhé.”
Lúc Diêu Mỹ Nhân đứng ở cửa đổi giày, Thư Mạch – người đang bận rộn làm việc lập tức ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: “Mấy giờ cậu về?”
Diêu Mỹ Nhân nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời: “Có thể bọn mình sẽ ăn ở bên ngoài rồi mới về.” Mặt Thư Mạch lộ ra vẻ không vui, cô tranh thủ cơ hội nịnh nọt cậu, “Mình đảm bảo mình sẽ về trước 9 giờ tối, đừng lo cho mình.”
Thư Mạch đặt tài liệu xuống, nghiêm túc dặn dò: “Có chuyện gì phải gọi cho mình ngay, nhớ mình thì cũng phải gọi cho mình.”
Đôi mắt đen của Diêu Mỹ Nhân cong cong, cô duỗi tay ôm cổ Thư Mạch lấy lòng, sau đó nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ môi cậu, thấy sắc mặt đối phương dần thay đổi, cô lập tức tranh thủ cơ hội luồn ra ngoài, “Mình đi đây.”
Diêu Mỹ Nhân đi theo Ngô Đan Quế, Dương Lê và Hà Ương vào một cửa hàng quần áo, hôm nay là sinh nhật Hà Ương nên cô đến đây chọn quần áo cho cô ấy.
“Mãi mới có cơ hội gặp cậu.” Ngô Đan Quế lên tiếng, “Từ khi cậu chuyển ra ngoài sống với Thư Mạch, trừ lúc đi học thì bọn mình không thể thấy cậu. Cậu nói đi, có phải Thư Mạch giấu cậu đi rồi phải không?”
Diêu Mỹ Nhân lắc đầu, “Sau này mình vẫn sẽ về ký túc xá.”
Thời gian này Thư Mạch rất dính người nên cô phải ở lại bên kia với cậu. Chỉ cần cô để lộ ra ý định muốn về ký túc xá, cậu sẽ không nói câu nào, cứ im lặng nhìn cô bằng đôi mắt ướt át.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Diêu Mỹ Nhân bỗng vang lên.
Mấy người bên cạnh đều đứng yên tại chỗ, nhao nhao vểnh tai lắng nghe.
“Cậu…” Giọng nói trầm thấp tràn từ đầu bên kia sang.
“Cậu đã gặp bạn cùng phòng chưa?”
Thư Mạch nói tiếp: “Mình chỉ muốn biết cậu có an toàn không thôi.”
“Cậu không ở đây, đầu mình không thể load được.”
Không ai có thể tưởng tượng được mấy câu nói nũng nịu này lại phát ra từ miệng một người lạnh lùng như Thư Mạch.
“Mình chỉ nghĩ đến cậu nên không có tâm trạng làm việc khác.”
“Đừng có ở bên ngoài quá lâu, gần đây trật tự công cộng không được tốt lắm.”
……..
Thư Mạch lẩm bẩm gần hai mươi phút, mục đích cuối cùng vẫn là giục Diêu Mỹ Nhân về sớm.
Suốt cuộc đối thoại, Diêu Mỹ Nhân luôn cười tươi khiến nhóm Ngô Đan Quế ngây ngốc ngắm nhìn.
Mãi đến khi Diêu Mỹ Nhân cúp điện thoại, các cô mới bình thường lại.
“Mình sai rồi, mình xin phép rút lại câu nói bạn trai của Trần Nhã Hàm rất dính người.” Ngô Đan Quế nuốt nước miếng, cảm thán: “Tất cả là do mình nông cạn, đại thần Thư Mạch mới là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực này.”
“Đúng, mình đồng ý.” Hà Ương phối hợp gật đầu.
Diêu Mỹ Nhân ngượng ngùng, “Các cậu nghe thấy hết rồi à?”
Mấy người lại gật đầu thêm lần nữa.
“Tối nay mình phải về sớm để ăn cơm với Thư Mạch, các cậu cũng nghe thấy đúng không?”
“Diêu Mỹ Nhân, cậu là đồ trọng sắc khinh bạn!” Ngô Đan Quế căm phẫn.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của các bạn, Diêu Mỹ Nhân gật đầu như thể đó là dĩ nhiên: “Mình thừa nhận, mình bị Thư Mạch câu mất hồn rồi.”
Nhớ tới gương mặt tuấn tú, hoàn mỹ kia, nhóm Ngô Đan Quế không thể nào phản bác nổi, ngược lại còn cảm thấy rất hợp lý.
Chiều hôm ấy, do Diêu Mỹ Nhân đồng ý về ăn cơm nên Thư Mạch đã chuẩn bị mọi thứ từ sớm rồi ngồi đợi trên bàn.
Thấy Diêu Mỹ Nhân về đúng giờ, mắt Thư Mạch lập tức bừng sáng. Quả nhiên, đối với cô, cậu là duy nhất.
Nụ cười của chàng trai đẹp và rực rỡ hơn cả ánh trăng, Diêu Mỹ Nhân cảm thấy mình đã quyết định đúng.
Thư Mạch của cô rất dễ hài lòng.
Tháng 11, trời vẫn còn oi bức, nóng nực. Ven đường, những chiếc lá vàng khẽ thầm thì tạm biệt cành cây rồi đợi cơn gió kéo xuống mặt đất.
Giữa trưa, sau khi tan học, Diêu Mỹ Nhân và Dương Lê đến căn tin phía Đông. Hôm nay người hướng dẫn đến bàn việc với Thư Mạch nên hai người không đi ăn cơm với nhau.
Có lẽ do đến trễ nên có khá ít người đang xếp hàng.
“Hôm nay cô ấy cho khá nhiều cơm, Đan Quế mà đi theo thì chắc chắn sẽ rất vui sướng.” Dương Lê cười nói.
Nhớ tới dáng vẻ khi ăn uống của Ngô Đan Quế, Diêu Mỹ Nhân không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Thư Mạch? Đó là người đẹp trai nhất khoa kiến trúc mà.” Một nữ sinh cao gầy nói.
“Cậu đã nghe mấy chuyện về cậu ấy chưa?” Cô gái xinh đẹp bên cạnh hỏi tiếp.
“Cậu muốn nói đến việc cậu ấy giành được giải nhất ở nước N? Cái này mình biết, hồi đó mình còn giữ ảnh của cậu ấy và coi cậu ấy là nam thần của mình.”
Nữ sinh viên xinh đẹp cười nhạo: “Tin đó lỗi thời rồi, sáng nay mới có người nói Thư Mạch bị bệnh.”
Do quá ngạc nhiên nên nữ sinh cao gầy nói hơi lớn, “Không phải chứ, Thư Mạch bị bệnh gì?”
“Sáng nay mình thấy trên diễn đàn có người nói Thư Mạch bị bệnh tâm thần.”
Nữ sinh cao gầy không ngờ mọi chuyện lại gây sốc đến vậy, “Sao có thể vậy!” Tuy chưa từng nhìn thấy người thật nhưng mấy bức ảnh kia đã chỉ ra người đó tài hoa đến nhường nào, “Có thể có người bịa chuyện.”
“Haha, trang web đó đã đưa ra báo cáo Thư Mạch đánh người ta bị thương và bệnh án của bệnh viện, vậy còn giả được sao? Nghe nói người bị cậu ta đánh là một cô gái.”
Lúc mới nghe nữ sinh cao gầy còn tỏ ra đau lòng, đến khi biết Thư Mạch bị tâm thần, cô ta liền nói chuyện bằng thái độ kiêng kị, “Người đoạt giải bị bệnh tâm thần? Chúng ta đang học cùng trường với một tên tâm thần?”
Vừa nói xong, cô ta lập tức bị nữ sinh xinh đẹp vỗ lưng.
Hai người quay đầu nhìn lại thì thấy một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp xuất hiện.
Cùng lúc đó, Diêu Mỹ Nhân lạnh lùng lên tiếng: “Tôi không thích nghe thấy người khác nói cậu ấy không tốt, dù là một câu cũng không được.”
Sau đó, Diêu Mỹ Nhân giơ tay hất thẳng bát canh lên người hai người trước mắt.
Dương Lê trợn mắt há mồm đứng yên tại chỗ.
Trong mắt Dương Lê, Diêu Mỹ Nhân là một người dịu dàng, thân thiện, vân đạm phong khinh [*]. Giờ phút này cô mới biết, hóa ra mình đã nhầm.
[*] Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến điều gì khác, thờ ơ, lạnh nhạt, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
Thấy người bên cạnh mím chặt môi, chóp mũi đổ đầy mồ hôi, Dương Lê mới nhận ra….Thư Mạch chính là điểm yếu của Mỹ Nhân.