Chương 6: Bệnh viện hỗn loạn
Reng reng reng....
Tiếng chuông điện thoại đánh thức Dản Tâm khỏi cơn ác mộng. Cô bật dậy, vẫn là những giấc mơ đứt đoạn, đến rất nhanh và đi cũng rất nhanh, cũng giống như thường xuyên, cô không nhớ gì hết.
Với lấy chiếc điện thoai, 3 cuộc gọi nhỡ từ bệnh viện, 4 giờ sáng.
Dản Tâm lấy tay xoa huyệt thái dương, chắc có chuyện gì đó đặc biệt quan trọng. Cô nhấn nút nghe, bàn tay run run - dư âm của cơn ác mộng ban nãy.
Máy kết nối, cô chưa kịp nói, một giọng nam kinh động đã từ đầu giây bên kia vọt qua:
- Alô, Dản Tâm, đến bệnh viện ngay lập tức, loạn rồi, loạn hết rồi
Cô bật giậy:
- A Tứ, bình tĩnh đã, có chuyện gì nói rõ cho tôi nghe
A Tứ lại càng kinh động:
- Chuyện này không nói rõ ngay được, chi bằng em đến ngay đây đi, có người muốn gặp
Cô còn chưa kịp lên tiếng, đầu giây bên kia đã tắt máy
Dản Tâm vội vã xuống giường, vớ tạm chiếc áo khoác rồi phi ngay khỏi nhà. Trên đường đến bệnh viện, cô không khỏi thắc mắc. Mấy vụ nghiêm trọng cô cũng trải qua không ít, nhưng linh cảm cho cô biết, vụ này không hề bình thường.
Vừa bước chân vào bệnh viện, Dản Tâm đã không khỏi khinh ngạc, một hàng xe Audi ( ) màu xám bạc đang đỗ trước nơi làm việc của cô. Việc này đúng là loạn, loạn thật rồi, bệnh viện của cô, từ bao giờ đã có chiếc xe đắt như vậy? (12, tỷ USD)
Bước vào hành lang , cả người Dản Tâm đột nhiên bủn rủn. Cả hành lang bệnh viện rộng lớn, nhộn nhịp, bây giờ không một bóng người. Tất cả bênh nhân, bác sĩ đều bị ép đứng thành từng nhóm, trên mặt mọi người đều tái xanh. mà bên cạnh họ là hai tên áo đen to lớn, cả người toát ra khí lanh, chĩa súng vào người họ. Dản Tâm nắm chặt tay, bệnh viện cô sao lại gặp xui xẻo, bị mấy tên lắm tiền này vào ghé thăm cơ chứ. Mà tên lắm tiền đó là một người đàn ông tầm khoảng 40 tuổi. Ông ta ngồi trên ghế, cả người toát lên vẻ uy nghiêm của một chùm xã hội đen khét tiếng. Đằng sau là A Tứ run cầm cập quỳ dưới chân hắn. Cô nhíu chặt lông mày - Ông ta cũng ức hϊế͙p͙ người quá đáng quá đi.
A Tứ nhìn thấy cô, dùng ánh mắt sợ sệt diễn tả - tất cả đều nhờ cả vào em - rồi liếc về phía người thanh nên đang ngồi xe lăn, lúc này cô mới để ý bên cạnh người đàn ông khi nãy còn có sự hiện diện của người khác. Cả người hắn ngả về một bên, hai hốc mắt sưng bầm, thỉnh thoang lại lim dim, không biết đang ngủ hay đang tỉnh. Khuôn mặt trắng bệch xanh xao, ngũ quan cân đối, rất dễ nhìn, đôi tay thỉnh thoảng lại nắm chặt vào xe lăn, cả người hắn gồng lên có vẻ rất đau đớn.
Có lẽ cô đã hiểu ra được một ít, đôi tay đang bấu chặt của cô dần dần thả lỏng, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông Dản Tâm hỏi:
- Kia là con trai ông ?
Mặc dù có hơi hoài nghi, ông ta trẻ như vậy đã có con trai tầm này tuổi
Người đàn ông bằng một động tác tao nhã tháo kính râm xuống, đôi mắt ông ta nheo lại nhìn cô giống như đang đánh giá một con mồi ương bướng:
- Mắt nhìn người của cô gái này không tồi, vậy bác sĩ mời cô xem, con trai tôi đang bị bệnh gì ? - Hai từ "" bác sĩ "" được ông ta nhấn mạnh:
- Con trai ông gần đây có bị tai nạn liên quan đến đầu ?
Ngón tay đang gõ lên thành ghế của người đàn ông đột nhiên ngừng lại, ông ta hơi nghiêng người về phía trước:
- Một tháng trước, Huân nhi có bị ngã từ tầng 2 xuống, nhưng sau đó không có triệu chứng gì đặc biệt
Nói đến đây, Dản Tâm càng chắc chắn với đáp án của mình:
- Hốc mắt bị sưng bầm, cả người xanh xao, đau đầu, chảy máu mũi, người hay mê man, lúc tỉnh lúc ngủ, có chất dịch trắng trong chảy ra từ lỗ tai, đó là hiện tượng của chấn thương sọ não nặng. Thường thì tai nạn sau một khoảng thời gian mới xuất hiện, nếu không chữa kịp có thể dẫn đến tử vong.
Dản Tâm bình tĩnh nhìn vào người đàn ông phía trước. Có một lúc, đôi mắt của cô khiến ông ta chột dạ. Rất kiên cường, cũng rất nhiều bí ẩn.
Người đàn ông vắt hai chân lên đùi:
- Vậy tất cả phải nhờ vào bác sĩ
A Tử giật nảy mình, đột ngột hét lớn:
- Dản Tâm, cẩn thận
Cùng lúc đó cô cảm giác sau gáy mình có một thứ gì đó lành lạnh, cả người cô cương cứng, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Một người đàn ông mặc vest đen đang chĩa súng về phía cô. Mặc dù vậy nỗi sợ hãi nhanh chóng bị cô dập tắt:
- Ông yên tâm đi. Lương y như từ mẫu
Dản Tâm nhếch khéo môi, nhìn về phía người đàn ông to lớn. Nỗi sợ hãi nếu như không dập tắt đúng lúc sẽ chỉ khiến bản thân ngu ngốc hơn mà thôi.
- Vậy thì .... - Người đàn ông chưa kịp nói xong thì chiếc xe lăn đột nhiên rung mạnh. Cả người hắn ta co giật, khuôn mặt vặn vẹo, nhănnhó dườngnhư rất đau đớn, khó chịu.
- Cạch
Tiếng súng lên nòng vang lên ở khắp các ngõ ngách trong bệnh viện, ngay cả A Tứ đang bị bóp cổ kéo lên cũng run bần bật
- MAU CỨU NGƯỜI
Dản Tâm nhíu mày, hét lên với A tứ:
- A Tứ, chuẩn bị phòng chụp CT San
Người đàn ông hét lên:
- GẤP THẾ NÀY CÒN CHỤP GÌ NỮA, CÔ MUỐN LÔI THÊM VIỆC
Người đàn ông vừa nãy còn lịch sự tao nhã, giờ gấp gáp giống như muốn giết người. A Tứ bị ông ta bóp chặt đến mặt trắng bệch, đủ cho biết ông ta rất sốt ruột. Người thanh niên trở nên điên dại, co giật mỗi lúc một mạnh, bọn vệ sĩ mấy người giữ cũng không đủ.
Dản Tâm trở nên gấp gáp, chạy tới chỗ người thanh niên, mặc kệ phía sau đang bị chĩa súng:
- Nếu không chụp CT thì dù có đập nát não con trai ông ra cũng không giải quyết được vấn đề gì
Cô xé vội phần chân váy của mình, vo tròn rồi nhét vào mồm hắn ta, ngăn không cho hắn cắn vào lưỡi.
Sau đó quay sang chỉ đạo mấy tên vệ sĩ:
- Khênh anh ta đặt xuống đất, rồi tránh lui ra nếu không muốn hắn ngạt thở mà ch.ết. Ông cũng không cần gấp gáp, nếu muốn con ông sống thì nên thả vị bác sĩ kia ra. Đôi với ông hay đối với chúng tôi cũng đều có lợi.
Mấy tên vệ sĩ vẫn đứng im tại chỗ. A Tứ vừa được thả ra, có vẻ tức giận:
- Mấy người vẫn đứng đó, muốn cậu ta động kinh rồi ngã ra đó hả ?
Gíam đốc bệnh viên có vẻ rất sốt ruột, hạ thấp giọng mà khuyên ngăn:
- Tố Chủ tịch, tôi biết con trai ngài là vàng là bạc, nhưng bệnh nhân của chúng tôi cũng vô cùng quan trọng. Ngài hãy thả họ ra rồi chúng ta từ từ thươnglượng. Bênh của con trai ngài cũng không phải là không chữa được, ngài....
Giam đốc còn chưa kịp nói xong đã bị ông ta bóp cổ lôi lên:
- Nếu không cứu được nó ta sẽ đốt sạnh cái bệnh viện này
Dản Tâm thấy người thanh niên đã bớt co giật, vội quay lai đằng sau:
- Bác sĩ Tứ, bái sĩ Tuệ và 3 người khác nữa theo tôi
Sau một hồi toát mồ hôi, cuối cùng cũng lôi được hắn ta vào phòng chụp.
Dản Tâm nhìn ảnh chụp não bộ qua máy tính, đôi mày cô nhíu chặt, ca mổ này có vẻ phải thực hiện ngay rồi.
- A Tứ, anh chuẩn bị phòng mổ đi
*** Một chương dài *** Ôi nhớ anh nam chính quá đi, em còn chưa biết tên anh ***
--------------