Chương 8: Extradural hematoma (2)
Màng cứng được mở, vùng máu tụ xuất hiện, Dản Tâm tiến hành lấy máu tụ:
- Chuẩn bị đặt genfoam treo màng cứng xung quanh
- Khâu treo màng cứng
- Mạch bệnh nhân ở mức ổn định
Tít tít tít
Một khối máu đen nổi lên, không ai bảo ai, tất cả đều cùng nín thở, cho đến khi nó được Dản Tâm bọc vào băng gạc. Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.
A Tứ đứng bên cạnh cũng nở một nụ cười rạng rỡ.
Thành công
Những việc còn lại diễn ra một cách thuận lợi, đặt nắp hộp sọ. Mai Lộ đứng bên cạnh chọc thủng một lỗ trên da đầu dưới vết mổ và đặt ống dẫn lưu chân không sau đó tiến hành đóng vết mổ.
- Xương cần được cố định thật chắc sau khi khâu treo màng cứng. Nên dẫn lưu dưới da đầu để tránh tụ máu dưới da gây nhiễm trùng vết mổ. Cầm máu kỹ da đầu trước khi khâu nhưng hạn chế đốt điện nhiều mép vết mổ, ảnh hưởng quá trình liền vết thương
Dản Tâm vừa đứng quan sát vừa chỉ bảo cẩn thận. Mai Lộ cũng được coi là người mới của công ty, nhưng dưới sự chỉ bảo của Dản Tâm, cô tiến bộ rất tốt. Chỉ vài tháng sau đã được theo chân cô vào phòng mổ.
Sau khi đặt chiếc dao mổ cuối cùng xuống, cả phòng mổ vỡ oà trong hạnh phúc. Dản Tâm vứt găng tay vào xọt rác, tháo khẩu trang và dời khỏi phòng, lưng áo của cô ướt một khoảng lớn.
Chạy vội vào nhà vệ sinh, khuôn mặt cô tái nhợt, cả người run lẩy bẩy. Mồ hôi trên mặt vã ra như tắm. Không kịp thông báo trước, một cơn ghê cổ ập đến. Dản Tâm chống tay vào bồn rửa, nôn thốc tháo một trận. Sáng nay chưa được thứ gì lót vào bụng, ca mổ kéo dài qua trưa, hiện tại nôn ra cũng chỉ có mật xanh mật vàng.
Dản Tâm hoang mang, cô vẫn chưa tìm được lí do cho những thay đổi bất thường của cơ thể cô dạo gần đây
****
Dản Tâm từ phòng vệ sinh đi ra, cả người đều như không còn sức sống, cô cứ thế bám tường mà lết ra phía ngoài đại sảnh bệnh viện. Đầu có chút choáng váng quay cuồng, tay chân bủn rủn, toàn thân đều lên án đòi đình công. Mặc dù vậy mỗi khi có bệnh nhân đi qua, cô đều cố đứng thẳng dậy, bước đi nghiêm túc và mỉm cười gật đầu. Bác sĩ không thể đứng trước mặt bệnh nhân mà tỏ ra mệt mỏi. Đứng trước môi trường bệnh tật thế này mà bác sĩ cũng bệnh nốt thì cái thế giới này loạn rồi.
Cuối cùng thì bệnh viện cũng trở về cái dáng vẻ yên bình vốn có của nó. Dản Tâm lấy lại chút sức lực còn sót của mình, tìm cách tống mấy con xe Audi ngoài cửa đi ( ~ ~ )
Vào phòng giám đốc, cô đã thấy "" Tố Chủ tịch" đang ngồi ở trên ghế của giám đốc, còn vị giám đốc yêu quý ngày ngày lộng hành của bệnh viện cô đang hết sức dịu dàng khuyên ngăn:
- Tố chủ tịch, hay là ngài cứ để cậu chủ an toạ ở đây vài ngày để chúng tôi tiện thể xem xét. Chứ ngài cũng biết từ đây tới biệt thư Tố Hoạ gia cũng mất gần một ngày, nhân viên của tôi ai cũng có con cái, gia đình. Ngài nói xem, ai dám nhận ""vinh hạnh"" này đây
Tố Chủ tịch sau khi nghe xong, chỉ nhếch mép một cái, tay hướng về phía tôi:
- Bác sĩ Dản sẽ tới nhà chăm sóc con trai tôi, thế nào ?
Dản Tâm rùng mình, bao nhiêu mệt mỏi không đuổi cũng đều chạy mất dép:
- Xin lỗi chủ tịch Tố, nhưng bệnh viện chúng tôi, hàng ngày tiếp đón bao nhiêu ca mổ, e là "" vinh hạnh "" này tôi cũng không thể nhận lấy nổi
Lời nói của cô chỉ đổi lấy nụ cười như phát ra khí lạnh của Tố chủ tịch:
- Ha ha ha! Không nhận lấy nổi ? Hay để cái bệnh viện quèn này thay cô nhận lấy ?
Gíam đốc khuôn mặt xám ngoét, cả người như sắp quỳ gập xuống:
- Chuyện.... chuyện này....
- Tố chủ tịch, ngài đừng ép người quá đáng
Dản Tâm còn chưa kịp lên tiếng, A Tứ không biết đã đến từ lúc nào, thay cô phẫn nộ mà quát tháo:
- Ông phải nhớ con trai ông là do cô ấy cứu một mạng
Hai câu nói của A Tứ khiến cho giám đốc của chúng tôi tức giận, ông ta đập bàn đứng lên, hai mắt hằm hằm lửa giận:
- CẬU CÂM MỒM CHO TÔI
Sau đó ông ta quay sang Tố chủ tịch, lại trưng ra cái vẻ mặt mỉm cười, dịu dàng đến phát tởm, giống như vẻ mặt trước đó vài giây hoàn toàn không tồn tại:
- Tố chủ tịch, về việc của bác sĩ Dản, tuỳ ngài quyết định vậy
Dản Tâm nhếch mép, quả nhiên, động đến tiền bạc và lợi ích của bản thân, con người cũng có thể biến thành chó.
***