Chương 17: Ma trận – Đào thoát (Phần 2)

- Hự - Là tiếng rên của Cố Thần, hắn bị đá văng về phía cô, bên cánh tay bị rạch một đường rất dài. Dản Tâm hoảng sợ, cô biết, trong giấy phút cuối cùng đó, hắn đã đẩy cô ra.


- Chúng ta đi thôi – Hắn đứng lên có chút khó khăn, vết thương trên tay hắn đang không ngừng chảy máu, tạo thành vệt dài đỏ tươi rất ghê người.
- Đợi đã – Dản Tâm cúi người xuống, mò mẫm thứ gì đó


- A! Đây rồi – Hai mắt cô sáng lên, Dản Tâm lôi từ trong bãi cỏ ra vài nhánh cây màu xám, đưa lên cao: - Ừm. Đúng là nó, cây tơ mành này cầm máu cũng được
Dản Tâm cho đống lá vào mồm, nhai một lúc lâu rồi cẩn thận đắp vào vết thương Cố Thần. Qủa nhiên máu không còn chảy ra nữa.


- Xong rồi, chúng ta đi thôi – Dản Tâm phủi phủi tay rồi ngước lên nhìn hắn. Cố Thần vội xoay mặt đi chỗ khác, nắm lấy tay cô bước về phía trước, cố gắng không phát ra bất kì tiếng động nào. Cố Thần bước rất chậm, cẩn thận nhìn ngó xung quanh. Ánh mắt hắn rất nhanh liếc qua từng bụi cây một, không bỏ sót bất cứ một động tĩnh nhỏ nào. Khu rừng càng về đêm càng lạnh đến ghê người, Dản Tâm rùng mình, không biết hắn có lạnh không ? Dản Tâm ngước lên nhìn Cố Thần, hắn đang rất tập trung quan sát xung quanh. Lồng ngực phập phồng theo tiết tấu, bước chân ổn định không một chút tiếng động, hai mắt hắn sắc lạnh, mang theo nét quỷ dị đảo qua toàn bộ khu rừng, sau đó mới an tâm bước tiếp. Hai phút trôi qua, Cố Thần đột ngột dừng bước, hai mắt hắn nheo lại, Dản Tâm nhìn theo hướng mắt hắn, từ trong trong bụi, một cái cây đang lao nhanh về phía bọn cô. Dản Tâm giật mình, nhìn về các hướng còn lại, quả nhiên, còn 3 cây khác nữa. Trong mắt cô thoáng hiện lên nét run rẩy:


- Chúng ta chạy về hướng kia – Dản Tâm chỉ về hướng không có cây lao tới.
- Không được - Cố Thần gằn lên từng tiếng, nắm chặt lấy tay cô. Dản Tâm vẫn không chịu từ bỏ:
- Vì sao ? 


- Vậy em thử đi – Dảm Tâm nhặt một cục đá lên ném thử. Không tới một giây sau đó, một cái cây nữa từ chỗ viên đá lao nhanh về phía cô, tốc độ so với khi nãy lại càng nhanh hơn. Dản Tâm cả người run rẩy. Cô nghe thấy giọng Cố Thần vang lên bên tai, giọng hắn trầm xuống:


available on google playdownload on app store


- Em nhảy lên, bám lấy cành của nó rồi kéo tôi lên


Không biết vì sao cô không còn sợ nữa. Dản Tâm gật mạnh, hai bàn tay nắm chặt, một thứ gì đó thôi thúc cô lao nhanh về phía trước rồi bật lên, cái cây vẫn không ngừng lao về phía cô, càng lúc càng gần, Dản Tâm giơ cánh tay lên cao, cố gắng túm lấy nhánh cây cổ thụ. 


Nhưng sau đó. Tất cả mọi thứ đều bất động. Mũi giao sau lưng chỉ cách Cố Thần không quá 3cm:
- Có lẽ em đã hiểu rồi !
- Ừm !!!
Nếu đạp đúng cây chủ, ma trận sẽ được phá giải.
- Nhưng làm thế nào để phát hiện ra cây chủ ?


- Dựa vào vận tốc, nó lao nhanh hơn những cây còn lại. Và… em có thể xuống được rồi – Hắn ho khan hai tiếng 


Dản Tâm ngơ ngác nhìn xuống bản thân. Trời ạ, vừa nãy một tay cô bám vào thân cây, áo bị kéo lên, một thứ gì đó màu đen lấp ló hiện ra, tư thế khiêu gợi hướng về phía người đàn ông đang quay lưng lại. Dản Tâm vội vàng nhảy xuống, khuôn mặt cô bị hun tới đỏ ửng, biết nói gì bây giờ, ngại quá:


- Ừm, phán đoán của anh có vẻ không tồi
- Chắc vậy !
Cố Thần đi về phía trước, một không khí lạ lùng bao chùm
* * *


Ma trận đã được giải, nhưng không dừng lại ở đó. Hiện tại, sáu cái cây đang lao về phía bọn cô với vận tốc bằng nhau. Dản Tâm quay sang Cố Thần, phải làm sao bây giờ ? Lông mày hắn nhíu lại:
- Em ném vật gì về phía chúng, càng nặng càng tốt
- Nên ném cây nào đây ?
- Ném tất


Đúng vậy, có lẽ nên ném cả sáu cây. Dản Tâm cầm lấy một hòn đá to hơn bàn tay ở gần đó rồi ném về phía cái cây đang lao tới phía mình. Viên đá bị ném tới rồi bật ngược xuống đất, nhưng cái cây vẫn tiếp tục di chuyển với vận tốc kinh hoàng. Dản Tâm cố tìm thứ gì đó thật nặng dưới chân mình, chật vật ném xong được hai cây, bốn cây bên kia đã bị Cố Thần dọn dẹp sạch sẽ. Dản Tâm chỉ biết đứng nhìn hắn đang phủi phủi tay


Có cần phải giả bộ như vậy ?
* * *
- Đây là đâu ? – Dản Tâm bước vào giữa khu đất trống, xung quanh là những bụi cây lớn, tất cả đều mờ mịt. Cố Thần nheo mắt nhìn:
- Đây là trung tâm khu rừng


Trung tâm khu rừng ? Có lẽ rừng cây kia đã dẫn bọn cô đến đây. Biết cách giải ma trận và còn phải biết tìm hướng đi phù hợp. Vẫn là phán đoán của Cố Thần quá tốt.
- RÈ RÈ RÈ…


Dản Tâm giật mình lùi lại vài bước, hình như cô vừa giẫm phải thứ gì đó. Cố Thần đang đứng cách cô vài bước dường như cũng nhận ra âm thanh khác lạ, vội kéo cô về phía mình. Ánh mắt nhìn cô cảnh cáo. Dản Tâm ra hiệu mình vô tội. Âm thanh khác lạ lại vang lê, mang theo tiếng khàn đặc của máy móc:


- Vòng 2. Mật mã: A K I C . Ba mươi giây đếm ngược. Trò chơi bắt đầu


Dản Tâm mở to mắt, từ bé đến lớn cô chưa từng nghe tới loại mật mã này bao giờ. Rốt cuộc nó là thứ ch.ết tiệt gì chứ. Dản Tâm quay sang Cố Thần, có lẽ cũng chưa từng nghe tới loại mật mã này, chân mày hắn cau lại.Cố Thần cầm que gậy vạch xuống đất. Hắn ngồi bó gối, rất chuyên chú.
Rất nhanh sau đó:


- Anh nghĩ ra rồi à? – Hai mắt Dản Tâm sáng lên
- Ừm – Cố Thần gật đầu, que củi của hắn gạch vài nét chữ trên mặt đất. Đôi môi nhếch lên một nụ cười bí ẩn:
- Chính xác là nó, mật mã Caesar ( )
- Mật mã Caesar ? – Dản Tâm nhíu mày, lặp lại lời nói của hắn


- 15 giây đếm ngược - Dản Tâm giật mình nhận ra, bọn cô chỉ còn mười lăm giây để kết thúc trò chơi này.
- Cách A ba chữ - Giọng Cố Thần vang lên, không lấy một chút phân tâm
Cách A ba chữ, A B C D. Dản Tâm hét lên:
- Là chữ D
-14 giây, 13,…
- K4
- Chữ O
- I5
- N
- 12


Dản Tâm đã hiểu ra. Đúng vậy, chính là hướng đông. Cô kéo tay Cố Thần, chỉ cần chạy về hướng đông, chắc chắn sẽ có lối thoát. Nhưng vì sao ánh mắt hắn mông lung như vậy:
- Không được. Phía đông là hướng biệt thự


Dản Tâm loạng choạng, chẳng lẽ lại hết cách? Điều gì sẽ xảy ra nếu bọn cô không giải được ma trận này ? Tất cả sẽ kết thúc sao ?
- 10 giây đếm ngược: 10… 9… 8….


Bỗng nhiên bàn tay cô bị nắm chặt, trong tiếng gió gào thét, trong bước chân dồn dập của cô và Cố Thần, tiếng hét của hắn nhanh chóng bị nuốt chửng:
- Chạy về hướng Đông Nam
- 7

- 6
...
- 5…


Cả khu rừng im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng tim của cô không ngừng đập mạnh và tiếng thở không theo nhịp của hắn. Dản Tâm cố gắng lao về phía trước, không gian im lặng đến nghẹt thở, tiếng nói như chế nhạo cô:
- 4..
- 3..
- 2..
- …


Không kịp nữa rồi. Cả khu rừng rung chuyển trong tiếng nổ kinh hoàng, đất đá cuốn bay mù mịt. Dản Tâm nhanh chóng bị kéo xuống nước, cả người bị rung nảy đến quay cuồng. Nước mang theo đất đá tràn vào miệng cô, Dản Tâm ra sức dãy dụa, phát ra từng tiếng kêu khùng khục, tay chân đạp loạn xạ. Nhưng rất nhanh, có một bàn tay bám lấy eo cô, ôm vào lòng rồi ngoi lên mặt nước.


Dản Tâm ho sặc sụa, cố gắng hít lấy hít để. Không khí chàn vào phổi, bây giờ Dản Tâm mới kịp quan sát xung quanh. Khu rừng ban nãy giờ đây đã trở thành một bãi hoang tàn, khói bụi bốc lên mùi mịt. Dòng sông nhuốm đất đá đục ngầu, cây cỏ ngã rạp xuống đất. Rất nhiều cành cây bị gãy nổi lềnh bềnh trên mặt nước.


Dản Tâm giống như bị trút đi toàn bộ sức lực, ánh mắt cô vô hồn ngả vào người đàn ông bên cạnh. Phía đông, đám mây màu đen đang dần bị xua tan bởi ánh sáng mặt trời. 
* * *






Truyện liên quan