Chương 19: Giao dịch
- Hắn ta là ai vậy ?
Sau khi chiếc xe dời khỏi khu resort cao cấp, Dản Tâm đem thắc mắc của mình hỏi Cố Thần
- Tư Đạt, là tên thân cận dưới quyền của Lão Tam. Vô cùng xảo quyệt – Cố Thần nhếch môi. Ngoài miệng thì gọi ‘’ Anh Lục ‘’ nhưng lại công khai đối đầu với hắn.
- Lão Tam rất có thế lực trong giới bọn anh sao ?
Cố Thần gạt cần, chiếc xe vòng sang phía bên trái, cả nguwoif Dản Tâm cũng lắc lư theo:
- Ở Việt Nam có một người không nên đụng vào, đó là Lão Đại thống trị miền Trung, có một tên tuyệt đối không nên hợp tác, đó chính là Lão Tam trong giới miền Nam, lại càng không ai được phép quên tên hắn. Ba miền Bắc – Trung – Nam đều do tôi và bọn chúng cầm đầu.
Đôi mắt hắn nheo lại nhìn về phía trước:
- Rồi dần dần em sẽ hiểu thôi
Xế chiều, những đám mây lững lờ trôi , bầu trời chuyển sang màu xanh đậm, những cơn gió mang theo mùi hoa cỏ thơm ngát luồn vào trong xe. Dịu nhẹ ve vuốt mái tóc cô. Không khí se se lạnh, có lẽ mùa đông sắp về. Dản Tâm hít hà một hơi, chiếc se vẫn đang lăn bánh từ từ lên dốc tam đảo, tiến về nơi gặp mặt.
- Đường lên Tam Đảo thật là ngoằn nghèo – Dản Tâm cảm thán. Hai bên đường, một bên là vực sâu thăm thẳm, một bên là khu rừng rậm rạp, Dản Tâm và Cố Thần lái xe men theo con đường dốc, Xung quanh đã chẳng còn khách du lịch nào.
- Bây giờ chắc cũng gần 6 giờ rồi, tối như vậy
Cố Thần cho xe tăng tốc, con đường này đi tối cực kì nguy hiểm.
- Sao thế ? – Dản Tâm rọi đèn điện thoại về phía trước, trời sẩm tối, đường đi khó có thể nhìn rõ
Cố Thần nhíu mày, bật đèn điện thoại:
- Không bật được đèn xe. Chúng lại động chạm gì vào chiếc xe này rồi
Dản Tâm lạnh toát cả sống lưng, trời tối như vậy, không có đèn thì làm sao mà đi. Con đường ngày càng dốc và ngoằn nghèo, ánh đèn le lói từ chiếc điện thoại may sao cũng chỉ chiếu được một khoảng nhỏ trước xe. Phía trước là một màu đen sâu hun hút. Chiếc xe bỗng dưng quay ngoặt về phía bên trái, Dản Tâm bị đập mạnh vào thành xe, cô rên nhẹ, đầu cũng ong ong. Đôi mắt Cố Thần càng lúc càng sẫm lại, hai tay hắn ta nắm chặt đến nổi cả gân xanh.
- Kíttttt – Chiếc xe bị húc văng thẳng về phía vực, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường kêu lên từng tiếng rợn người. Dản Tâm hai tay nắm chặt lấy dây an toàn, cả người cô bị rung đến chao đảo, va đập khắp mọi nơi.Chiếc xe bị một tảng đá từ trên núi đổ xuống, đập tung khỏi đường chạy.Vực thẳm ngày một gần, Cố Thần gạt cần, cố gắng di chuyển xe về hướng ngược lại. Hòn đá lăn với tốc độ rợn người, đẩy theo chiếc xe lao xuống.
- Bịch – Một bên bánh xe đã bị đẩy xuống vực, Dản Tâm hét đến khản giọng, chiếc xe bị mất thăng bằng ngả nghiêng chao đảo, gần như ch.ết máy. Cố Thần đạp mạnh chân ga, cả người hắn toát ra một sự nguy hiểm đến rợn người:
- Brừm - Tiếng động cơ vang lên, chỉ trong phút chốc, chiếc xe vọt khỏi tảng đá đang rơi xuống, lao về phía đường chạy không quá vài giây. Dản Tâm mở mắt, cả người cô bàng hoàng, run lẩy bẩy. Chỉ trong mấy ngày, cô đã suýt gặp tử thần đến hai lần.
- Sợ thế sao ? – Hắn nhìn cô. Dản Tâm bất lực dựa vào ghế, có chút hoảng sợ, những chuyện này cô chưa từng gặp bao giờ. Chiếc xe chuyển động ổn định dần, con đường phía trước vẫn mịt mù như vậy, tiếng côn trùng kêu rả rích, tiếng gió thổi vù vù. Tam Đảo càng về đêm càng âm u, phía xa xa le lói vài đốm sáng rực rỡ, đó là đỉnh núi Tam Đảo, có lẽ sắp tới nơi rồi.
- Soạt soạt – Cố thần nhíu mày, tiếng động ngày càng lớn từ phía Dản Tâm phát ra. Cả người cô run lên, một con lợn rừng giống như bị điên lao về phía Dản Tâm.
- Đuỳnh đuỳnh - Nó cố gắng húc đổ cửa kính chỗ ngồi của cô. Khuôn mặt nó giữ tợn, cả người gồng lên, tiếng thở hồng hộc cùng tiếng thét kinh hoàng. Chiếc xe bị đẩy đến rung lắc liên hồi. Dản Tâm kinh hãi không ngừng lấy tay đập vào cửa kính nhằm xua chúng ra. Chiếc xe tăng tốc, hiện tại không chỉ một con mà rất nhiều lợn rừng từ phía bìa rừng lao ra, nhằm đúng cửa kính của Dản Tâm đâm tới. Chúng chạy rầm rập, điên cuồng đuổi theo phía sau, đôi mắt đỏ lòm sáng rực trong đêm trông như ma quỷ.
- Xoảng – Tiếng cửa kính bị đâm vỡ, Dản Tâm sợ hãi đua tay lên che mặt, rất nhanh bị một bàn tay kéo vào ngực. Con lợn điên cuồng lao vào trong xe.
- ch.ết tiệt – Cố Thần gằn lên, hai mắt hắn sắc lạnh. Một chưởng từ chân hắn vang lên, con lợn bị đánh đập mạnh vào bụi cây rồi văng ra ngoài, rống lên hai tiếng rồi tắt thở. Chiếc xe lao về phía trước, đàn lợn rừng dường như bị dọa cho sợ hãi, đã không còn bóng dáng. Dản Tâm ngồi trên đùi Cố Thần, cả người cô không ngừng vã mồ hôi, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Chiếc xe tàn tạ, lảo đảo dừng tại cổng khu resost, tắt máy, Cố Thần nhắm mắt, cả người tựa vào thành ghết thở hồng hộc, hai tay ôm Dản Tâm thật chặt giờ mới thả ra. Có hai tên đã đứng chờ sẵn, mỉm cười mở xe cho Cố Thần. Tay phải của hắn nắm chặt, Dản Tâm biết trong đó có thứ gì.
Cố Thần xuống xe, khuôn mặt đầy mồ hôi, đôi mắt hằn đầy tơ máu.
- Mẹ kiếp – Hắn đá văng cửa xe, túm lấy tên đứng cạnh, mảnh kính trong tay hắn vung lên, chỉ thấy hắn ta trợn ngược mắt, đầu đứt lìa khỏi cổ, máu tươi từ hốc cổ phun ra như tắm. Cả người tên đó giật giật liên hồi rồi khụy xuống. Tên đứng bên cạnh đã không thể giữ được bình tĩnh, thét lên như bị chọc tiết, Cố Thần nhếch môi, nhanh chóng túm lấy hắn.
- Hự - Đầu bị đá văng ra, lăn lông lốc trên sàn đất lạnh lẽo. Máu tươi bắn lên mặt và quần áo hắn. Dản Tâm sợ hãi nhắm chặt mắt, trước đó đã bị Cố Thần ôm vào lòng.
- Bốp bốp – Tiếng vỗ tay vang lên.
Dản Tâm kinh hãi ngã ngồi trên mặt đất, đưa tay lên vả tát thật mạnh vào má mình. Nước mắt chua xót trào ra. Cố Thần nhíu mày, hai tay nắm chặt. Một tên đàn ông ca to, đôi mắt xếch híp lại rất xảo quyệt. Hắn ta ăn mặc rất thoải mái, bên cạnh khoát tay hai ả mặc bikini rất õng ẹo, ả bên tay trái mặc một chiếc quần bò ngắn, đôi gò bồng đảo săn chắc không có gì che đậy lại càng ô uế. Đằng sau hắn ta là hàng chục tên vệ sĩ cầm súng ống, chỉ cần chờ hiệu lệnh, thì ngày hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cô và Cố Thần còn sống xót trên thế giới này.
- Hay lắm! Chú Lục, chú cậy đây là địa bàn của chú nên khinh người của anh chăng ? – Tiếng hắn ta vang lên rõ ràng là rất khinh thường
Cố Thần nhếch môi, địa bàn của hắn chẳng phải đang bị lão ta làm bá chủ rồi sao.
- Em nào dám. Chỉ là hai tên của anh dám tát vợ em, chuyện này không thể tha thứ
Nói rồi hắn đỡ Dản Tâm dậy, ôm vào lòng.
- Haha, , giết chúng là đúng. Mẹ kiếp, đáng ch.ết. Hắn rút súng bắn vào ả mặc bikini bên tay trái, khiến máu phụt ra lênh láng, ả còn lại run lẩy bẩy ngã ngồi trên mặt đất. Khuôn mặt Dản Tâm trắng bệch, hai tay Cố Thần ôm chặt lấy eo cô. Hắn chính là Lão Tam mà Cố Thần nói đến.
Hắn cầm súng chỉ về phía hai người Dản Tâm, môi hắn nhếch lên, lau súng rồi cất di.
- Vất vả cho em dâu rồi, chúng ta về nghỉ thôi
Cố Thần ôm theo cô đi sau bọn chúng vào khu resort cao cấp. Cả một khu resort rộng lớn ngay cả một bóng người cũng không có, từ khách du lịch đến nhân viên tiếp tân. Cô và Cố Thần bị dẫn vào một phòng lớn:
- Hai người cứ nghỉ ngơi thoải mái. Còn về việc giao dịch
Hai mắt Lão Tam nheo lại đầy nguy hiểm – Chúng ta để mai rồi tính tiếp. Haha
Trước khi ra khỏi phòng, tiếng cười ghê rợn của hắn ta vang lên. Dản Tâm ổn định lại tinh thần, nhìn xung quanh căn phòng sang trọng:
- Em không phải lo, chúng sẽ không làm gì chúng ta đâu
Khuôn mặt Dản Tâm bơ phờ, đôi môi khô khốc, ánh mắt có chút ngờ ngạc, vài vết máu vừa khô trên mặt cô. Mái tóc bị môi hôi dính bết trên mặt. Cố Thần đột nhiên sờ lên vết sưng đỏ trên má cô:
- Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ em
Dản Tâm ngước lên nhìn hắn, khuôn mặt hắn mệt mỏi dính đầy vết máu, mái tóc xác xơ, nhếch nhác, bàn tay trai sạn gồ ghề chạm vào má cô mang theo một chút gì đó dịu dàng. Ánh mắt hắn kiên định. Không biết vì sao cô lại tin tưởng lời nói hắn, một sức mạnh nào đó từ trong người cô dồn nén bấy lâu bỗng trào ra, khiến Dản Tâm ngột thở. Giọt nước mắt lăn dài trên má cô, Dản Tâm ôm lấy hắn, bật khóc nức nở.
Có thứ gì đó chầm chậm dâng lên trong lòng , thật nhẹ nhàng mà cũng thật sâu sắc
***
Dản Tâm và Cố Thần đi xuống nhà bếp, rất nhiều món ăn đã được chuẩn bị. Cô vừa nhìn mới biết, mình đã không ăn gì hơn một ngày nay rồi. Dản Tâm mỉm cười ngồi xuống bàn ăn, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến hết. Cố Thần ngồi xuống bên cạnh cô, cũng ăn rất ngon lành.
- Ngày mai tôi sẽ đưa em đi chơi
- Ừm – Dản Tâm đáp gọn nhẹ - Hả ?
Cô có chút ngơ ngác.
- … Không có tiếng đáp lại
Dản Tâm cúi xuống ăn tiếp, cứ cười tủm tỉm suốt
***
Dản Tâm yên vị trên giường, cứ trằn trọc suốt. Tiếng nước chảy đã ngừng, người đàn ông từ phòng tắm bước ra, Dản Tâm nhanh chóng chui vào chăn, chùm kín mặt. Một khe hở nhỏ lộ ra, phù may quá hắn mặc quần áo. Cô thở phào nhẹ nhõm.Tiếng người đàn ông vang lên:
- Em ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở ghế sô pha. Có gì thì gọi
Nói rồi hắn cầm theo gối nằm yên vị ở sô pha. Cả căn phòng nhanh chóng tối om.
- Á – Dản Tâm hét lên. Đèn nhanh chóng được bật lên, hắn đã đứng truwosc mặt cô
- Sao thế ? – Hắn nhíu mày
- Không. Tôi… tôi không ngủ được trong bóng tối. Tôi ..tôi sợ tối
Hắn nằm xuống cạnh cô
- Lười, không muốn di chuyển nữa. Nếu em thích thì ra sô pha mà nằm
Dản Tâm mếu máo, hắn ta ăn hϊế͙p͙ cô. Cô cầm gối không nỡ lòng bước về phía sô pha
- Tôi tắt điện nhé
- …
Dản Tâm mếu máo cầm gối quay về giường, chui vào chăn, yên vị nhắm mắt. Hắn lại ăn hϊế͙p͙ cô.
Một đêm cứ như vậy mà trôi qua.