Chương 10
Là anh em tức là chung huyết thống. Những người chung huyết thống phân biệt thực dễ, đến sở thích về phụ nữ cũng giống nhau.
Mụ chủ gắt lên, chỉ thiếu nước chưa bắn hết nước xuân vào mặt cô. Nhưng đuổi việc sao? Như vậy thì cô lấy đâu ra tiền trang trải tháng này và trả hắn bây giờ. Không, không được, cô phải giữ lấy nó:
- Ai đã làm bà chủ xinh đẹp của chúng ta giận thế này? – Một vị khách mới vào quán cắt ngang.
Dương ngước lên nhìn, cô hoàn toàn bất ngờ khi thấy đó là Hoàng Việt. Sao anh ta lại ở đây vậy? Bây giờ cô mới có thể nhìn rõ khuôn mặt cậu ta. Nói chung là rất đẹp trai, một vẻ đẹp mà không bao giờ có thể lẫn đi đâu được. Cô để ý thấy bên tai Hoàng Việt còn có một chiếc khuyên nạm kim cương óng ánh.
Bà chủ thấy trai đẹp, hai đồng tử liền biến thành hình trái tim, bà ta cố tạo ra một dáng đứng (mà bà ta cho là) duyên dáng nhất:
- Ồ, xem ai đến kìa. Đẹp trai quá.
- Hoàng Việt. – Cô há hốc miệng lên tiếng.
- Dương. – Hoàng Việt cười thật tươi với cô.
Hắn ta tới đây làm gì nhỉ. Sao hắn ta lại biết cô làm ở đây mà đến? Còn số nợ của bữa ăn lúc trưa nữa. Rốt cuộc là bao nhiêu đây. Đúng là… lúc trưa thì ông lớn, bây giờ lại tới ông con. Thật năng suất nha. Nhà họ Hoàng đúng là chúa xui xẻo đối với cô mà. Nghĩ vậy mặt Dương đen lại, tay cô xiết chặt gấu áo.
- Anh tới đây làm gì? Định chế giễu tôi à? – Dương gằn lên từng tiếng bằng giọng lạnh lùng nhất.
- Tôi… – Nhìn thấy Dương như vậy anh hơi lúng túng một chút.
- Nguyễn Hoàng Dương! Cô đối xử với khách như thế đấy à? Mau thu dọn chỗ cốc vỡ đi, lần này tôi tha cho cô. – Mụ chủ lại rống lên.
- Dạ….
- Anh đã cứu em một bàn thua trông thấy rồi nhé. – Hoàng Việt ghé tai cô nói nhỏ.
Dương lườm hắn một cái rồi nhanh chóng đi lấy chổi và khau hót để thu dọn. Sau khi mắng Dương xong, bà ta lại trở về với dáng vẻ của một thục nữ đoan trang, hiền dịu. .
- Anh bạn đẹp trai à, anh vào trong quán ngồi đi. Chỗ này có Dương thu dọn rồi. Tính nó vốn hậu đậu lắm.
Nói rồi mụ chủ lôi lôi kéo kéo hắn vào trong quán. Mụ ta còn đích thân lau dọn bàn ghế cho hắn. Lau tới nỗi mà Dương cứ ngỡ rằng bộ bàn ghế đó phải mòn đi mấy phân.
Sau khi ấn hắn ngồi xuống cái ghế đó, mụ ta đứng ngay bên cạnh, thỉnh thoảng cô còn thấy mụ ta mắt chớp chớp tỏ vẻ đáng yêu với hắn nữa. Nhìn cảnh đó cô thấy thật kinh dị. Khổ thân bà cô, có chồng con rồi mà vẫn chưa bỏ được thói mê trai đẹp. Bà ta không nghĩ tới chuyện khi bà ta đứng cạnh hắn giống như 2 mẹ con hơn sao? Hắn ta chắc là đang xấu hổ lắm. Nhìn cái mặt hắn nghệt ra kìa, còn nụ cười đó nữa, rõ là trên mặt hắn viết rõ chữ “ngượng” mà. Nhưng nhìn thấy hắn như vậy cô lại rất …. thích. Chẳng hiểu mải nhìn hắn và mụ chủ thế nào, Dương lại cúi xuống lấy tay nhặt những mảnh vỡ đó.
- Ui da. – Dương kêu lên.
Vì mải hóng hớt, Dương đã bị mảnh thủy tinh cứa vào tay. Hoàng Việt thấy Dương kêu, liền vội vã đứng dậy. Nhưng mụ chủ lập tức ấn cậu trở lại ghế và nhìn cậu một cách âu yếm.
- Cậu định đi đâu vậy.
Cùng lúc đó ở cửa ra vào, Dương đang cố tìm cách cầm máu thì nghe thấy tiếng cửa mở. Lại có khách mới sao, quán gì mà lắm khách thế, khiến cô mệt bở hơi tai rồi. Cô đang chuẩn bị đứng dậy chào khách thì nhận ra “vị khách đặc biệt ấy”.
- Quyên. – Dương thốt lên.
Thấy thái độ của Dương, Quyên hất hàm nói.
- Sao? Quán này không mở cửa tiếp khách sao?
- Cô mà cũng tới những quán như thế này sao? Tôi tưởng người như cô phải tới những nơi “cao cấp” chứ? – Dương nhếch mép.
- Ồ, vậy à? Tôi thấy quán này không có đề chữ nào ngoài cửa là cấm tôi vào cả? Tôi không thể vào đây sao?
- Đâu có. Dương, cô tiếp khách như thế đấy hả? – Mụ chủ lù lù đi tới.
- Xin lỗi bà chủ. – Cô cúi đầu xin lỗi mụ ta rồi quay ra phía Đỗ Quyên nói – Mời cô vào.
Quyên theo lối đi vào bên trong, lúc này cô mới để ý thấy mặt mụ chủ có vẻ hơi buồn.
- Dương, anh đẹp trai gọi cô đấy!
- Dạ?
- Vâng dạ gì nữa, cô đi phục vụ cho khách đi, tôi vào trong đây.
- Vâng.
Giọng của bà ta nhỏ đi hẳn. Dương còn tưởng có chuyện gì, thì ra là mụ ta bị “anh đẹp trai” đuổi. Đáng đời bà ta. Nhưng khoan, sao hắn ta lại gọi cô nhỉ? Còn Quyên nữa, sao tự dưng cô ta lại tới đây? Rốt cuộc cô ta đang tính toán chuyện gì? Đã vậy sao mắt cô cứ máy hoài nè trời. Hai người đó đồng thời xuất hiện ở đây sao? Cô cảm thấy thần xui xẻo đang mỉm cười với mình, dù sao cô cũng phải thật cẩn thận mới được.
Cùng lúc đó, khi đi ngang qua bàn Hoàng Việt đang ngồi, Quyên lên tiếng:
- Ây da! Ai thế này? Cậu chủ nhà họ Hoàng mà cũng tới đây sao? Đúng thật là có duyên a!
- Chẳng phải cô cũng tới đây sao?
Hoàng Việt nhìn thấy Quyên thì cảm thấy có chút khó chịu. Cô ta tới đây làm gì chứ? Chẳng lẽ định hại cô lần nữa sao? Không được, cô có thể động tới bất kì ai, nhưng với cô ấy thì không thể được. Tôi sẽ không bao giờ để cô có được điều cô muốn, Dương, anh nhất định bảo vệ em. Anh tự nhủ.
Quyên chọn bàn cách bàn của Hoàng Việt hai bàn nhưng lại ở dãy bên kia. Hoàng Dương, cô nghĩ tôi có thể dễ dàng tha cho cô được sao? Cứ chờ đó rồi xem, tôi sẽ cho cô biết tay, để cô biết thế nào là dám động vào người của tôi, để cho cô biết thế nào là sống không bằng ch.ết. Quyên nhếch mép, một nụ cười đầy mưu mô xảo trá.
Ba người ba suy nghĩ khác nhau, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đây?
***.
Vừa ngồi xuống ghế, Quyên đã lớn tiếng chê bai:
- Quán gì thế này? Bàn ghế bẩn quá! Phục vụ đâu rồi, để cho khách chờ dài cổ như vậy à? Thái độ phục vụ kiểu gì vậy.
Dương hớt hơ hớt hải chạy ra. Nhưng ngay sau khi nhận ra người vừa thốt ra những câu nói đó là Quyên thì cô lập tức thay đổi hành động, cô đi chầm chậm tới chỗ cô ta:
- Quý khách cần gì vậy ạ? – Cô nhỏ nhẹ như nói với những vị khách khác.
- Cần gì à? Quán này phục vụ kiểu gì vậy, bàn ghế thì bẩn như vậy. Cô không dọn đi sao? – Cô ta vẫn gân cổ lên với cái giọng điệu đó.
Dương khó chịu nói:
- Xin lỗi quý khách, nhưng quán này không phải nhà hàng 5 sao. Mong quý khách thông cảm. Nếu quý khách muốn được như vậy thì phiền sang quán khác.
Quyên nghe vậy thì lấy cớ dài giọng:
- Ồ, cô đuổi khách đấy à?
- Quý khách thấy trong lời nói của tôi có từ nào là “đuổi” ạ? – nói rồi Dương khẽ mỉm cười.
Sau một hồi cứng họng, cô ta làng sang truyện khác.
- Cô…cô…Thực đơn đâu?
- Thực đơn đây thưa quý khách.
Quyên giật ngay lấy chiếc bảng Menu ấy một cách thô lỗ rồi hống hách nói:
- Hừm….chẳng có gì ngon cả, mang hết lên cho tôi.
- Dạ được thưa quý khách.
Dương cười đểu cô ta một cái rồi tiến tới bàn của Hoàng Việt. Cô ta đúng là đồ làm phách, cô nghĩ.
- Anh cần dùng gì?
Hoàng Việt không trả lời trực tiếp mà cố bắt chuyện với cô:
- Hì, anh không ngờ là em lại đi làm thêm cơ đấy.
- Bộ nhà nước cấm tôi đi làm thêm hả?
Thấy Dương không hề khách khí, anh lung túng gãi đầu nói:
- Không, không có, em có vấn đề về tài chính à, cần anh giúp không?
- Cảm ơn, tôi không cần.
- Có gì em cứ nói, không cần ngại đâu. – anh cười nói.
- Tôi biết nhà anh có điều kiện, nhưng tôi không cần, tôi đi làm thêm để …để …. cho vui thôi.
- Vậy sao, em có óc khôi hài thật đấy.
- Anh vào quán này để ăn uống hay là chế giễu tôi vậy hả? Cả thế giới này đi làm thêm được, chẳng lẽ tôi lại không sao? – Dương phát cáu.
Hoàng Việt thấy Dương không có hứng nói chuyện với mình bèn nói:
- Được rồi, em cho anh một cốc cafe đen đá, không đường nhé.
- Anh vẫn uống cafe đen sao?
- Em còn nhớ?!
- Được rồi, anh đợi trong ít phút, chúng tôi sẽ mang tới ngay.
Nói rồi cô đi vào trong khu (tạm gọi là) bếp để làm đồ uống. Vừa vào tới nơi thì đã thấy chị làm cùng đang đứng ở mép cửa nhìn ra ngoài rồi.
- Chị đứng ở cửa làm gì thế?
- Anh chàng kia,…hí..hí….là minh tinh nào thế?
- Hả? Minh tinh sao? Hắn ta mà là minh tinh sao? – Dương ngã ngửa.
- Không phải sao? Anh ấy…hí…hí…đẹp trai vậy mà.
Cô không thể ngờ đến chị làm việc cùng trông khù khờ như vậy mà cũng mê trai đẹp. Loạn, loạn hết cả rồi.
- Không phải đâu, hắn ta là Hoàng Việt, con trai thứ của chủ tịch tập đoàn CBS….
Dương đang định nói tiếp thì nhận thấy chị kia đã giật lấy tờ giấy ghi thực đơn của cô và đang hì hục làm đồ ăn và nước uống.
- Chị đang làm gì vậy?
- Em còn đang đi học, có cần phải về sớm ôn bài không? Ở đây có chị lo mọi chuyện rồi, em cứ về trước đi.
Dương nhíu mày, chun chun mũi, cô biết rằng chị ta đang cố tình đuổi khéo mình để tiếp cận Việt. Định ăn chẽn đây mà, ghê thật.
- Chị định bán rẻ em đấy à?
- Đi mà, giúp chị đi, chị ngần này tuổi mà vẫn chưa biết yêu là gì hết, em có thể giúp chị lần này không?
Cô có chút khó chịu. Con gái đúng là, nhìn thấy trai giàu là sẵn sàng bán rẻ bạn bè liền. Nhưng cô lại nghĩ, trong quán hiện tại có Quyên và Hoàng Việt, Hoàng Việt thì cô không lo, cùng lắm anh ta cũng chỉ phiền phức một chút, nhưng còn Quyên thì sao? Cô không sợ cô ta, nhưng nếu gây sự ở đây thì thật sự rất phiền phức, cô không muốn mất công việc này đâu a~~~. Nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng vẫn quyết định để chị ấy làm thay mình.
- Vậy phiền chị … nhưng còn bà chủ thì sao? Bà ấy mà biết thì em ch.ết mất.
- Chị sẽ nói giúp em, em cứ về trước đi, mọi chuyện đã có chị lo rồi. – chị vừa nói vừa đẩy cô ra ngoài.
- Cảm ơn chị.
Nói rồi Dương đi thay đồ và chuồn thẳng theo lối cửa sau.
- Phù! Mình mà ở đó có lẽ sẽ ch.ết mất.
Dương nói nhỏ, thần xui xẻo có lẽ cũng không thể hại cô rồi, cô nghĩ. Thấy vui vui, cô buột miệng hát lại bài hát cũ rích.
***.
Cùng lúc đó tại quán Mr.Ngon. …Phụt…Hoàng Việt vừa cho được cốc cafe đen vào miệng thì đã phun ngay ra. Nói đúng hơn, đây không còn là cốc cafe nữa, nó đã trở thành cốc đường. Anh nổi cáu.
- Phục vụ đâu? – Cả 2 con người đồng thanh đáp.
Hoàng Việt và Quyên hơi bất ngờ nên quay ra nhìn nhau.
- Dạ, quý khách có gì cần dặn dò ạ? – Chị cùng làm với Dương chạy ra, trước khi đi, chị không quên dặm thêm “vài lớp” phấn.
- Thức ăn của tôi đâu, quán này làm ăn kiểu gì vậy hả, này…này… cô có nghe tôi nói gì không thế…. – Quyên gào lên.
Nhưng đáng tiếc chị ấy chỉ trả lời mỗi mình Hoàng Việt, Quyên bị bơ luôn. Hoàng Việt thấy có phục vụ tới liền nhe nanh nói:
- Cô đã cho gì vào cốc cafe của tôi thế này?
- Dạ cafe và đường ạ. – Cô phục vụ nói tỉnh bơ.
- Ai nói cô cho đường vào cốc cafe của tôi?
- Dạ…dạ……… – Chị ta cố tỏ vẻ đáng thương vô tội.
- Dương đâu?
- Dạ…cô ấy về trước rồi ạ.
- Về rồi sao? – Lần này lại cả 2 người đồng thanh.
Hoàng Việt đang nghĩ, chẳng lẽ cô ghét anh tới vậy sao? Sao lại phải tránh mặt anh như thế chứ. Dương, em thật là……….
Dãy bên kia. Cô bỏ đi rồi sao? Thông minh đấy, nhưng liệu cô có chốn được mãi không? Cô sẽ biết tay tôi.
Hoàng Việt đặt tiền rồi bỏ đi luôn, làm cho chị làm cùng Dương cứ đứng ở đó mãi. Quyên cũng không khác là mấy. Lúc đi qua bàn Hoàng Việt vừa ngồi, cô còn va phải chị phục vụ, làm chị ta ngã xõng xoài ra đất luôn mà chẳng thèm xin lỗi.
Chị phục vụ ngơ ngác mà chẳng hiểu gì, chẳng lẽ Dương quan trọng như vậy sao? Thôi, đành từ bỏ mơ ước vậy. Cô đứng dậy, xoa xoa thái dương rồi đau khổ đi vào quầy phục vụ.