Chương 16

Phải chăng khi yêu con người ta trở nên mù quáng hơn? Bất cứ việc gì, chỉ cần có lợi cho bản thân và có thể giúp ta đến gần nửa kia, ta đều có thể làm?


Khi những tia nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Dương từ từ mở mắt thức dậy. Nhìn sang bên cạnh, cô nhận ra Tâm đã dậy từ lúc nào. Cô mở cửa để ra ngoài ban công. Buổi sớm Hạ Long cũng thật đẹp, đảo chập chờn trong màn sương bạc. Bất giác cô nhớ đến một bài thơ:


Nắng khôi nguyên rắc bảy màu lên cỏ.
Giọt sương tan ra cùng tiếng dế hài đồng.
Làm sao sống đến tận cùng tiếng biển.
Giữa bất ngờ thu trong trẻo Hạ Long?


Sau khi ngắm nhìn cảnh Hạ Long buổi sáng, cô đi vệ sinh cá nhân chuẩn bị ra ngoài thì Tâm về. Tâm đợi cô thay đồ rồi rủ cô đi mua sắm. Dương không muốn đi nhưng do Tâm nài nỉ mãi nên cũng đành chấp nhận.


Chiều tới, mọi người đều rủ nhau đi tắm. Nhóm của cô cũng không ngoại lệ. Dù đã cố gắng từ chối nhưng cô vẫn bị Tâm lôi đi không thương tiếc với lí do là giúp cô ta tiếp cận Hoàng Việt. Khỏi phải nói cũng biết, khi tắm nhất định Hoàng Việt sẽ để mình trên trần khoe thân thể rắn chắc. Nàng ta do đó lại càng say như điếu đổ. Nằm trên bờ cùng cô mà không ngừng khen ngợi. Cô là một con vịt trên cạn nên không thể xuống tắm. Do đó, Tâm nằm nói chuyện với cô một chút rồi cũng xuống bãi tí tởn với “anh đẹp trai” của cô ta. Nhưng lạ thay, bên cạnh cô còn một người không xuống tắm. Đó chính là Vũ. Anh ta nằm ngay ghế bên cạnh cô, cách nhau chỉ có một cái bàn. Hôm nay anh ta mặc một cái áo thun rộng màu trắng có slogan là TÔI YÊU VIỆT NAM to tướng trước áo. Một cái quần ngố màu xám tro dài tới đầu gối. Cộng thêm với một làn da rám nắng, trông anh ta bây giờ rất giống như những anh chàng bản địa. Nhìn cũng khá bảnh. Dương thì diện luôn bộ quần short trắng, áo thun cộc tay cũng trắng nốt luôn. Vừa nằm cô vừa đọc nốt cuốn tiểu thuyết đang đọc dở.


***.


available on google playdownload on app store


Tuy nói là vậy nhưng khi vừa cầm được cuốn sách lên, cô lại chợt nhớ về những kỉ niệm xưa. Hồi học cấp hai, trường cô cũng tổ chức cho học sinh đi cắm trại như vậy. Nhưng địa điểm cắm trại là bìa rừng nên cả đoàn phải mang lều đi. Với mỗi một chiếc lều, sẽ có 4 bạn học sinh ở cùng nhau. Cô thật không may khi được phân công ở cùng lều với một đàn em khá quậy và hai bạn đứng đầu nhóm tẩy chay cô ở lớp. Dương nghĩ, đã đi cắm trại, lại ở cùng lều nên gạt bỏ mọi ân oán đi thì hơn. Sau một hồi “thương thảo” và chịu chi một vé xem phim mới, cô cùng Ngọc - cô nhóc quậy ấy - tiến tới chỗ hai bạn kia ngồi.


- Hello!
Hai bạn đó chỉ ngước lên nhìn Dương một cái.
- Tớ biết giữa chúng ta có nhiều vấn đề, nhưng tớ ... tớ sẵn sàng bỏ qua điều đó nếu như các cậu cũng vậy.


Hai bạn đó không trả lời mà nhìn nhau tỏ vẻ khó hiểu. Dương đá đá chân Ngọc. Ngọc hất mái tóc tém lên nhìn. Dương nháy mắt tỏ vẻ giúp đỡ. Sau một hồi nghiến răng ken két, Ngọc cũng cố nặn ra một nụ cười rồi nói.


- Hello các bạn, có bạn nào muốn tớ tết tóc cho không? – Ngọc liền tới vuốt mái tóc của một trong hai bạn ấy.
- Chúng ta sẽ dựng lều trại, nhóm lửa và nấu một nồi cơm hữu nghị nhé! – Dương nói rồi đưa tay như đang khuấy cháo rồi huých tay ý nói Kiều Ân đứng bên cạnh làm cùng.


- Đúng rồi, nấu cháo. – Ngọc tỏ vẻ khó hiểu một chút rồi cũng làm theo.
- Chúng tớ cũng thích nhưng chúng tớ không kém văn minh.
- Và cũng không tắm dưới sông. – Một cô bắt chiếc hành động “khuấy cháo” và chế nhạo cô.


Hai cô bạn đó nhìn nhau lần lượt nói rồi bỏ đi. Cô nhóc siêu quậy ấy nghiến răng rồi rút trong túi ra một chiếc ná ngắm bắn( súng cao su hoặc ná thun ý). Dương nhanh tay nhảy vào giật lấy. Tuy nhiên, viên đạn ấy vẫn vun vút lao đi. Cô há hốc mồm nhìn theo hướng viên đạn lao tới. Và.


Nó trúng ngay ... mông thầy Hiệu trưởng.
“Ao”... Thầy hét lên một tiếng rồi nói.
“ Một cú đốt” ... “Một cú đốt mạnh”.
Sau đó Dương nhanh trí cất ngay cái ná thun đó đi, thầy bực tức vào lều của mình.
Một lúc sau, cô bạn Ngọc kia nói.
- Tuyệt, giờ chúng ta sẽ phải dựng lều.


Dương không trả lời mà bắt đầu trải tấm vải làm lều ra đất.
- Chị nghe này, nếu bảo em thay bánh của ván trượt thì may ra, còn lều thì ... e rằng không thể - Cô bạn nói rồi quay ra phía Dương.
- Ten tén tén ten – Dương khoe thành phẩm mới dựng được của mình.
Họ Vương kia hết sức ngạc nhiên bèn hỏi:


- Sao cậu làm được?
- Học thôi. Cậu nên dậy con cậu từ khi nó còn chưa ngồi ... bô nhé – Dương nói rồi dửng dưng đi ra chỗ khác.
- Wao! Tuyệt thật – Cô bạn nói rồi chạy theo Dương.


Tuy nhiên, nếu sự việc chỉ dừng tại đây thì chẳng còn gì để nói. Trong khi Dương đang giúp các bạn khác dựng lều thì đã xảy ra một số chuyện. Hai bạn gái xấu tính kia đã trở về và đang nói chuyện với thầy Hiệu Trưởng. Họ nói lều là do họ dựng và bắt đầu nói xấu về cô. Sau một hồi tranh cãi, Dương và cô bạn siêu quậy kia đã có một số từ ngữ hơi thô thiển. Do đó họ bị phạt rửa bát cho cả đoàn. Dương chẳng còn biết làm gì ngoài vừa ngồi rửa bát vừa hỏi thăm tổ tong mười tám đời bọn họ.


Sáng ngày hôm sau, cô gặp lại thầy Hiệu trưởng thì được nghe thầy nói.
- Dương à, thầy không thể tưởng tượng nổi, hôm qua thầy chỉ vào rừng một chút mà bị nhiều côn trùng đốt kinh khủng. Có lẽ giờ lưng thầy như cái bánh quế rồi.


Dương nhớ lại lời nói của thầy mà không khỏi bật cười. Theo suy đoán của cô thì có lẽ việc đó là do cô bạn Ngọc siêu quậy cay cú việc rửa bát nên nhẹ nhàng “ám sát” thầy.
***.


Bên kia hàng ghế, thấy Dương cười, Vũ cũng khẽ mở mắt. Anh nhếch một đường cong trên khóe miệng rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Được 30 phút sau, đang đọc thì cuốn sách ấy tự dưng bay đi đâu mất tiêu. Thì ra là Hoàng Việt đã giựt lấy nó. Cô nhíu mày.
- Anh làm gì vậy?


- Anh có một món quà muốn dành tặng cho em.
Hoàng Việt vừa nói vừa đưa hộp quà hình tròn đã gói vuông vắn ra trước mặt cô. Dương đón lấy và hỏi.
- Sao tự dưng lại tặng quà cho tôi vậy?
- Em không nhớ gì sao? Hôm nay là sinh nhật em mà. Sinh nhật đặc biệt. 2/ .


- Ồ, anh không nói tôi cũng quên mất đấy. Gì vậy? – vừa nói, Dương vừa lấy tay lắc lắc hộp quà, miệng nở một nụ cười rất tươi với anh.
- Em đừng có lắc, mở ra đi.


Dương không đáp trả mà liền lập bức bóc quà. Có lẽ con sâu tò mò đang lấn át trong cô rồi. Bóc hộp quà xong, mặt cô liền xị lại. Thì ra trong đó có một lọ Clive Christian”s Imperial Majesty. Nghe nói đây là loại nước hoa đắt nhất thế giới, trên đó còn có đính hột xoàn nữa. Thấy Dương xị mặt ra, Hoàng Việt liền lúng túng. Anh hỏi lại cô:


- Sao vậy? Em không thích à?
- Tôi không thích dùng nước hoa, nhất là mùi này. – chưa đợi Hoàng Việt đáp cô đã nói luôn - Tôi không nhận đâu, nhìn nó có vẻ đắt. Tôi không quen dùng đồ đắt tiền, vì kiểu gì cũng bị hỏng. Nhưng tôi sẽ nhận tấm lòng của anh.


Thấy thái độ của cô, Hoàng Việt vẫn không thốt lên lời. Cùng lúc ấy không biết Tâm ở đâu nhảy ra chộp ngay lấy lọ nước hoa ấy.
- Nước hoa à? Cho tớ đi.
Dương thấy đã có người giải vây cho mình bèn hồ hởi nói:
- Nếu cậu thích thì cho cậu đấy. Hoàng Việt mua đó.


- Oa, là anh mua thật hả. Em thích lắm. Cảm ơn anh.


Hoàng Việt đen mặt lại rồi quay lưng đi thẳng xuống bãi tắm. Tâm thấy vậy thì lại bắt đầu lẽo đẽo chạy theo rồi huyên thuyên đủ thứ truyện. Dương nhìn họ một chút rồi lại nằm xuống ghế thản nhiên đọc sách. Bên ghế bên có một người đang giả vờ ngủ nhưng lại mỉm cười rất tươi trong lòng. Không hiểu sao lúc anh ta tặng quà cô, anh lại cảm thấy cực kì khó chịu trong lòng. Lúc cô hí hửng mở quà thì anh chỉ muốn ngồi ngay dậy, bóp cổ cô và hỏi tại sao lại có thể nhận quà của một đứa con trai khác với vẻ mặt hí hửng như thế. Nhưng rồi khi cô từ chối thì anh lại cảm thấy phấn khích. Lòng anh reo lên từng đợt. Nó như nhắn nhủ rằng, Dương, phải rồi, cứ tiếp tục đi, đừng nhận bất cứ thứ gì từ hắn. Anh cũng chẳng hiểu mình bị làm sao nữa, thấy cô từ chối hắn thì lại hả hê trong lòng, ở cạnh cô quá gần thì tim đập loạn nhịp. Anh luôn có cảm giác không thể nào che giấu cảm xúc ở trước mặt cô. Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?


***.
Buổi tối lãng mạn.
Hoàng hôn buống xuống thật là nhanh, thoáng cái mà đã tới tối. Đúng như Mèo đã nói ở trên, trường dựng một sân khấu “hoành tráng” ở giữa bãi cắm trại. Trên đó, đủ loại đèn mà ta có thể thấy ở trong các buổi biểu diễn của một ca sĩ.


Tuy nói rằng đây chỉ là một buổi giao lưu ca nhạc nhưng nếu nói đây là một cuộc thi thì cũng chẳng sai. Qua dò la, (mà thực tế là do bà Tâm cung cấp) Dương biết được rằng, cuộc thi hát này cũng có tính điểm, lớp nào không tham gia sẽ bị trừ điểm thi đua, mà từ trước tới nay, những hoạt động ca múa nhạc như vậy đều do Quyên đảm nhiệm vai chính. Phải chăng cô ta có một giọng ca oanh vàng trời phú? Dương vừa đi dạo xem xét sân khấu vừa lẩm bẩm. Bất chợt cô bắt gặp một đám người đang đứng túm tụm nói chuyện với nhau. Tới gần hơn một chút, cô bắt gặp những gương mặt khá thân quen. Đó là Hạnh – cô bạn lớp trưởng đáng yêu, Hoa - cô bạn lớp phó học tập nhanh nhẹn và người cuối cùng là Doanh – người phụ trách mảng âm nhạc cho trường. (đừng ngạc nhiên, những thông tin này đều do Tâm nhà ta cung cấp). Họ ở đây làm gì nhỉ?


Trong khi Dương còn đang chìm đắm trong đống thắc mắc vớ vẩn của mình thì bên kia đang xảy ra một cuộc hội thoại gay gắt.
- Làm sao bây giờ đây? Sao đang yên đang lành mọi chuyện lại xảy ra như thế? – Doanh tỏ rõ vẻ lo lắng.
- Em không biết, đâu phải lỗi tại chúng em. – Hoa thanh minh.


- Đúng vậy, tự dưng Quyên xuống xe rồi đi đâu mất, sao chúng em biết nó đi ăn kem tới mất giọng chứ? – Hạnh nói.
- Quyên mọi lần đều là cây hát chính, nếu bây giờ mà bị đau họng thì biết làm sao? – Doanh tiếp tục.
- Em cũng hết cách rồi – Hai người kia nhún vai đồng thanh đáp.


Ồ, thì ra là Quyên ăn kem bị mất giọng nên không thể nào hát nổi, buổi biểu diễn có nguy cơ sẽ bị sụp đổ. Mà sao cô ta lại đi ăn kem tới mức mất giọng được nhỉ? Có khi nào là do nhìn thấy cảnh ba chấm trên xe buýt nên bất mãn không? Nếu vậy cô xin mạc niệm ba giây nha~~~. Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên.


Tiếng hát trong bài nhạc chuông này thật là hay nha~~~ Giống như một ca sĩ thực thụ hát vậy, nhẹ nhàng mà truyền cảm. Ba người đang tranh đấu thì nghe thấy tiếng nhạc, không hẹn mà nhất loạt quay ra nhìn cô.


Dương lúc này mới ý thức được điện thoại của mình đang kêu. Cô mặt đỏ như ... tôm luộc móc điện thoại trong túi ra ngượng ngùng nói.
- Xin lỗi mọi người, rảnh rỗi sinh nông nổi, thu thử bài hát, chắc dở tệ rồi, xin lỗi mọi người nhé!


Dương nói rồi thiểu não đi ra chỗ khác nghe điện thoại. Cô thầm nghĩ. Nếu tối trước ngày đi Hạ Long không rảnh rỗi thu bài hát này rồi đổi thành nhạc chuông thì giờ không phải xấu hổ rồi. Từ nay chừa cái thói này đi mới được.


Ba người kia nhìn theo dáng Dương rồi bất chợt nhìn nhau mỉm cười. Trong đầu họ đã nảy ra một kế hoạch.
- Thực hiện kế hoạch B! – Doanh nói lớn.
- Rõ! – Hai người kia mỉm cười đáp.
Nói xong, Doanh chạy ra phía hậu trường sân khấu, còn Hạnh và Hoa lập tức cùng nhau đuổi theo Dương.


- Dương à, chúng tớ mượn bạn một chút.
Tới nơi, hai người họ đồng thanh nói rồi lôi Dương xềnh xệch vào hậu trường khu thay đồ.


Dương của chúng ta chẳng hiểu cái gì thì đã bị ép trang điểm rồi thay đồ. Sau khi thay đồ xong, cô bước ra khỏi phòng thay đồ với khuôn mặt cực kì kinh ngạc của hai bạn nữ. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng voan mỏng. Trên cổ còn có một chiếc nơ màu đen tinh tế, phần cổ tay được thiết kế tinh tế một chút bằng cách tạo độ phồng. Chiếc áo kết hợp với váy xếp li đỏ, đôi giày cách điệu màu nâu nhạt, chiếc mũ mây nhỏ cùng cách trang điểm tôn vẻ đẹp tự nhiên tạo cho cô một hình ảnh hoàn hảo của một nữ sinh trong sáng, đáng yêu.


Họ ngỡ ngàng một chút rồi nhìn nhau cười, chỉ tội cho Dương, chưa hiểu cớ gì đã lại bị lôi ra sân khấu. Thì ra họ muốn cô thay thế Quyên lên hát một bài.
- Tôi đâu có biết hát – Dương nói.
- Cậu chỉ cần hát như bản thu âm là được rồi. – Hạnh đáp.


- Chọn bài đó á? Tớ hát chơi thôi mà.
- Bài gì tùy cậu, lớp mình mà bị trừ thi đua thì cậu biết tay – Hoa đe doạ.
Dương giãy nảy hét lên:
- Đó là việc của cậu, đâu liên quan đến tôi.
- Không nói nhiều. Tới lượt lớp mình hát rồi đấy.


Cô bạn Hạnh trừng mắt rồi ngoắc tay một cái. Lập tức có hai bạn thanh niên to cao lực lưỡng tiến tới “hộ tống” Dương ra sân khấu. Dương đành câm lặng mà đi theo. Lòng cô la lớn: Mẹ ơi, lớp trưởng cũng biết ức hϊế͙p͙ kẻ dưới.


Đứng giữa sân khấu, giữa những ánh đèn, trên hàng vạn con mắt đang đổ dồn về mình, Dương cảm thấy mình thật nhỏ bé. Lòng bàn tay cô bắt đầu toát mồ hôi. Lướt qua một lượt xuống bên dưới tìm sự cầu cứu, cô bắt gặp một gương mặt lãnh đạm mà có nhắm mắt cô cũng có thể tưởng tượng ra. Dường như anh cũng đang nhìn cô. Bốn con mắt đối nhau, mọi thứ xung quanh dường như tan chảy, cô còn nhìn thấy anh như đang muốn nói gì, khẩu hình ấy có lẽ anh muốn nói “cố lên”. Như ch.ết đuối vớ được cọc, Dương dần lấy được cảm xúc, cô nhắm mắt rồi bắt đầu hát.


Đoạn một kết thúc, tiếng vỗ tay và tiếng hét cổ vũ bắt đầu nổi lên. Tiếng cổ vũ bên dưới, ánh nhìn của mọi người khiến Dương bất chợt lúng túng, cô không nhớ lời của đoạn hai. Dọi ánh mắt vào trong hậu trường tìm sự cứu giúp, Hoa và Hạnh không hiểu ý lại khua chân múa tay ý nói cô tiếp tục. Dương bất lực nhìn xuống dưới sân khấu. Tiếng nhạc của đoạn hai đã nổi lên, tiếng xì xào bên dưới đã bắt đầu xuất hiện.


- Cô ta không thuộc lời à?
- Đúng vậy, không thuộc lời mà dám lên hát sao?
Dương nhìn mọi thứ xung quanh một cách lo lắng, bàn tay cô siết chặt cái mic. Bỗng cùng lúc đó, ở bên dưới sân khấu nổi lên một giọng nam.


Là Vũ, anh đang dần tiến về phía sân khấu. Tiếng la hét bên dưới dường như đã bùng nổ. Phải thôi, ai có thể tưởng tượng nổi lại được nghe một hot boy hát như vậy chứ. Dương nhìn anh bằng ánh mắt cảm ơn rồi tiếp tục song ca một cách ăn ý. Khán giả bên dưới cũng hòa theo điệu nhạc sôi động của bài hát.


Bài hát vừa dứt, tiếng vỗ tay rào rào như sấm dậy. Sân khấu bây giờ mới là thực sự bùng nổ. Phải chăng đây cũng chính là nỗi lòng của hai con người kia. Vũ chỉ nhìn mọi người rồi lui về sân khấu. Dương chào mọi người rồi cũng lẽo đẽo theo sau.
Vào trong cánh gà, Hạnh cùng Hoa nhảy cẫng sung sướng.


- Wao! Dương, Vũ, hai cậu hát hay quá!
- Đúng vậy, lần đầu tiên tớ được xem một buổi trình diễn đã mắt như vậy.
- Cảm ơn, hì hì.


Dương cười ngượng ngùng. Bỗng cô cảm thấy mình cũng có chút tài năng về âm nhạc. Có thể trở thành ca sĩ được. Hát xong, cô muốn đi dạo một chút, do đó, cô sớm dừng cuộc nói chuyện ấy rồi ra ngoài. Rời khỏi bãi tập trung, cô đi dạo ven bờ biển.


Ở đây, bây giờ, hoàng hôn mới đang thực sự buông xuống. Êm như hơi thở người con gái. Bỏ lại sau lưng những thứ ồn ào náo nhiệt của ánh đèn sân khấu, khung cảnh ở đây yên tĩnh và đẹp tuyệt diệu. Mặt vịnh lúc này được nhuộm một sắc màu đỏ rực của những tia nắng cuối cùng vắt ngang qua nền trời. Núi đổ màu xanh thẫm và nước biển cũng bắt đầu đậm cái màu xanh rêu phong của núi. In ít gió thôi, nếu trên đất liền chắc phải oi bức lắm. Thế nhưng khung cảnh ở đây lại thật thanh sạch, thoáng mát. Cảnh sắc quyện lại dệt nên những gam màu tuyệt diệu. Khi màn đêm buông xuống, vào những đêm trăng, mặt nước như được dát bạc quyện với màu sẫm của những đảo đá mờ xa khiến cho vịnh Hạ Long trở nên huyền ảo như thật như mơ.


Trên bãi biển, mấy chị em nằm kềnh cang trên ghế mây và tự cho mình cái quyền lãng mạn hơn mấy anh con trai đang chúi đầu vào đồng bài bạc. Sở hữu một bầu trời rộng lớn và trọn vẹn đến tận cùng, ngắm thỏa thích những vạt mây bay lãng đãng đến ngẩn ngơ. Kì thật, cô có một cảm giác khác biệt đến lạ lùng.


Biển về đêm là độc quyền của ánh sáng. Trong bóng đêm đầy huyễn hoặc và mênh mang của biển một đốm sáng nhỏ cũng đủ làm người ta chú ý, đằng này lại là những vũ điệu của ánh sáng biến tấu không ngớt và nhân đôi sức hấp dẫn của nó khi soi bóng biển đêm. Các con tàu đua nhau với hàng đèn nhấp nháy, với những ô cửa kính sáng choang nhìn thấu nội thất sang trọng, với tiếng nhạc sập sình đâu đó, tiếng nhóm thanh niên hét lên đầy phấn khích khi câu được một chú mực xinh xinh vừa dạo qua đây.


Chẳng có gì thú vị hơn khi lại nằm trên boong và tiếp tục ngắm bầu trời không biết chán, bạn sẽ vẫn biết gió đang thổi hướng nào khi nhìn mây bay và biết tàu đang quay hướng nào khi nhìn bóng trăng chênh chếch, tất nhiên cô có cái may mắn sở hữu một đêm trời đẹp.


Yên tĩnh mà không hề cô đơn, thật thiên nhiên mà không hiu quạnh. Chắc hẳn mỗi người trong đoàn sẽ đều có cảm nhận riêng cho mình về Hạ Long, nhưng chắc chắn những giây phút được cùng nhau thư giãn ấy sẽ theo tất cả mọi người về Hà Nội, là câu chuyện của nhiều nhiều những tuần sau đó, là nỗi bâng khuâng mỗi khi ai đó nhắc đến đi vịnh, là cảm giác bồi hồi nhung nhớ cho những lần cắm trại tiếp theo.


Đang đi dạo, hoà mình vào cùng thiên nhiên Dương có một cảm giác gì đó, giống như có người đang đi đằng sau cô vậy. Bất giác cô quay đầu lại.
- Á…. Vũ. Cậu điên à, câu định dọa ch.ết tôi sao. – Dương giật mình hét lên.


- Tại cậu cứ mải mơ tưởng đấy chứ, tôi đi theo cậu nãy giờ mà. – Vũ đáp.
- Hừ….. chỉ dọa người là giỏi. Cậu đi theo tôi có chuyện gì không?
- Tôi….. tôi….


Vũ xiết chặt bàn tay đang để trong túi quần, gương mặt lộ rõ vẻ lúng túng. Đây là cảnh rất hiếm, Dương cũng hơi bất ngờ trước thái độ của anh. Nhìn bàn tay anh đang để trong túi quần có vẻ không bình thường, cô đưa tay ngay vào để tìm kiếm.
- Có chuyện gì giấu tôi phải không?


- Cậu… cậu làm gì vậy hả? Này này, con gái sao lại như thế chứ? – Vũ luống cuống.
Vũ vừa dứt lời thì Dương cũng lôi được một thứ từ trong túi quần anh ra. Đó là một cái vòng cổ rất đẹp với một sợi dây mảnh bằng bạc và một hạt đá lấp lánh có hình trái tim ở giữa.


- Đây là… - Dương hỏi.
- Tặng cậu. Chúc sinh nhật vui vẻ. – Vũ nói liền một hơi.
- Tặng tôi sao? – Dương ngạc nhiên.
Vũ gật đầu, mặt có chút hồng hồng.


Dương nhìn chiếc vòng rồi nhìn Vũ mà không sao hiểu nổi. Cô tiện tay vạch cổ áo của cậu ta. Trống trơn. Quái lạ. Đây là vòng đôi mà. Theo như cô nhớ không nhầm, đây là một thiết kế đắt giá nhất của nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới – bà Evans. Nếu là bản thiết kế được công bố, ngoài cái vòng cổ mà cô đang đeo là có hình trái tim thì còn có một chiếc vòng có hình tròn nữa. Hai chiếc vòng này có thể lắp ráp được vào với nhau, hình tròn đó bao trọn lấy trái tim, tượng trương cho sự bảo vệ vĩnh hằng. Hơn nữa, trên thế giới chỉ có một đôi. Sao anh có nó được mà lại chỉ có một chiếc. Sao lại thế này nhỉ?


- Cậu làm gì vậy.
- Sao có mỗi một trái tim vậy? Loại vòng này là vòng đôi mà.
- Thì… mà cậu đợi tôi một chút.
Nói rồi Vũ chạy ù đi đâu đó, rất nhanh, làm Dương gọi với theo mà cũng không được. Khoảng 3 phút sau, anh quay trở lại. Trên tay còn có một ngôi sao biển.


- Cho cậu cái này nữa. Tôi hy vọng nó sẽ là ngôi sao hy vọng trong lòng cậu, giúp cậu luôn luôn giữ được chí hướng của mình và có thể thành công như ước mơ.
Dương chẳng biết nên nói gì. Sau một hồi im lặng, cô bèn lên tiếng.
- Thế cậu định không đeo giúp tôi à?


- À…. hì….hì. Cậu phải giữ cẩn thận nhé.


Vũ nói rồi nhận lấy sợi dây chuyền, vòng qua cô cô, chốt lại. Sau đó, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cô. Dương hóa đá toàn tập. Những hành động này là sao? Đây liệu có phải Vũ mà cô quen biết nữa không? Hay cậu ta đã có tình ý với cô? Cô nghĩ.


Còn với một người kia, anh đang cảm thấy rất run. Tim anh đang đập gấp đôi bình thường. Cuối cùng thì cũng được rồi. Đồ ngốc, em chưa nghe chuyện đeo vòng tức là đã khóa em lại rồi sao? Từ nay em sẽ là của anh, anh đã chốt rất cẩn thận chúng lại rồi đó. Em không thoát được đâu. Anh thầm nghĩ.


Hai người cứ đứng như vậy trước vẻ đẹp của hoàng hôn trên vịnh Hạ Long, còn ai đó sau những bụi cây đằng kia, có một người à không, là hai người đang tức nổ đom đóm mắt. Cô ta liền lập tức gọi cho một người.


… “bíp”… “bíp” …. “bíp”… Tiếng bàn phím vang lên chưa được bao lâu, bên kia đã có tín hiệu hồi đáp:
- Dạ, tiểu thư có gì dặn dò.
- Vẫn làm đúng như kế hoạch. Xử gọn nó cho tao. Để sơ sẩy như lần trước tao giết chúng mày. – Người đó giọng khàn khàn nói.


… “bụp”… Cuộc gọi đã kết thúc. Cô nắm chặt tay nói:
- Nguyễn Hoàng Dương, xem ra mày vẫn chưa biết sợ là gì. Tao đã cảnh báo mày như vậy mà vẫn cố tình sao? Lần này mày sẽ biết thế nào là lễ độ.


Buổi cắm trại diễn ra thật là vui vẻ. Có lẽ Vũ đã nhận ra tình cảm của mình, còn Dương thì cũng đã lơ tơ mơ được một chút. Nhưng bao giờ trước cơn giống tố, mọi chuyện thường yên bình như vậy, liệu họ có thể tới được với nhau khi sóng gió sắp sửa ập tới?






Truyện liên quan