Chương 30
Mỗi người đều có một cách yêu khác nhau. Có người điên cuồng chiếm hữu, nhưng lại có người chậm rãi tiến từng bước.
Sáng ngày hôm sau, Dương thức dậy rồi vội vàng chuẩn bị tới tòa soạn như mọi ngày. Tới tòa soạn, cô chợt nhìn thấy một bóng lưng hao hao giống Vũ đang bước vào thang máy riêng dành cho sếp. Cô chợt nghĩ. Sao người đó giống anh ta vậy nhỉ? Lẽ nào…. không thể nào, chẳng phải hôm qua mình còn gặp anh ta trong trang phục cũ kí, không có đủ 5000 mua nước hay sao? Một Trần Hàn Vũ như vậy thì sao có thể là người ăn mặc sang trọng và lắm tiền như thế kia chứ?
Những suy nghĩ ấy chỉ dừng lại khi cô nhận ra cánh cửa thang máy đang dần dần khép lại. Hoảng hốt, cô nhanh nhẹn nhảy vào lấy chân chèn cửa để nó khỏi đóng lại. Cảnh cửa một lần nữa mở ra, cô vào thang máy, bấm tầng cần đến rồi đứng về một phía. Thấy đồng nghiệp trong thang máy đang nhìn mình như nhìn động vật ngoài hành tinh, cô khẽ cười trừ.
Tiếng thang máy kêu “ding” một tiếng, mọi người nhanh như cắt sải bước về phòng làm việc của mình. Cô cũng không phải ngoại lệ. Bước tới phòng phóng viên, cô cảm thấy choáng khi thấy một đống tài liệu trên bàn. Nhìn thấy chị Thanh Vân, cô liền chộp lấy rồi hỏi.
- Chị Vân, thế này là thế nào?
- À, em cố gắng sửa lỗi chính tả của đống bài này rồi gửi xuống phòng biên tập nhé.
Thanh Vân nói rồi hớt hơ hớt hải phô tô tài liệu và trở về phòng. Dương thắc mắc chạy theo sau hỏi:
- Nhưng đây là việc của phòng biên tập mà, chiều nay em phải đi phỏng vấn rồi sang đài VVT ghi hình nữa, sao mà làm xong được đây.
- Thì đúng là việc của phòng biên tập. Nhưng chẳng hiểu sáng nay Đại boss bảo phòng biên tập làm gì mà bao nhiêu việc của bên đó đổ hết sang phòng phóng viên chúng ta. Em nhìn xem, mọi người trong phòng mình đều đang làm kìa. Ai cũng bận bù đầu, lại phải đi lấy tin nữa. Em ráng làm nhanh rồi chiều mà đi ghi hình, của em chị đã sắp xếp cho ít nhất rồi, khoảng hai trăm bản cần sửa lỗi chính tả thôi. Làm nhanh nha em, chị cũng phải làm đây.
Chị Vân đi rồi mà Dương vẫn chưa hết choáng, cô lấy tay với lấy cạnh bàn mà bò lên. Nhìn đống bài cần tr.a mà cô mém ngất lần nữa. Vừa làm, Dương vừa ngầm ch*i thầm tên Đại boss ấy. Mỗi một lỗi chính tả cô lại ch*i tên ấy một câu. Cô ch*i tới mức cả phòng phải túm lại bàn tán … trên Facebook của tòa soạn. Chị Thanh Thanh khai pháo đầu tiên.
[Thanh Thanh Sâu Róm] Ê nè, Hoàng Dương hôm nay bị làm sao vậy? Cứ thấy lẩm bẩm nãy giờ.
[Vy Vy] Em cũng không biết, em nghĩ chắc sáng nó uống nhầm thuốc rồi. Hoặc cũng có thể trời mới sang hè, nóng nực quá nên đầu óc nó không thích ứng kịp.
[Bảo Nam Đập Troai] Tôi cũng nghĩ thế đó, bà Vy hợp ý ghê, tôi nghĩ Hoàng Dương uống nhầm thuốc, tới tòa soạn nhìn đống bài nhiều quá nên shock thuốc đó.
[Vy Vy] Ông đừng có tưởng bở, ai hợp ý ông, mơ cũng để tối mà mơ nhá. Mùa này mới có mận thôi.
[Thanh Thanh Sâu Róm] Thôi, hai đứa này, có gì về nhà đóng cửa bảo nhau nhá, giờ xem nào “điều trị” cho em nó đi, chị miễn dịch kém sợ bị lây lắm đó.
[Vy Vy] Chị già rồi nên lẫn à, bệnh này lây nào được.
[Thanh Thanh Sâu Róm] Cứ tình hình này thì dù không lây được qua đường hô hấp chị cũng bị nhiễm đó.
[Bảo Nam Đập Troai] Chị Thanh nhà ta thỉnh thoảng được câu chuẫn thế nhở, hay để em xách Hoàng Dương đến bệnh viện thú y để người ta kiểm tr.a xem có bị thần kinh hay tâm thần gì không nhé.
[Hoàng Dương Phòng Phóng Viên] Mọi người thật quá đáng, vậy mọi người không thấy ức khi công việc từ trên trời rơi xuống à?
[Vy Vy] Thì cũng có ức, nhưng chưa ức đến mức não bốc khói như cậu!
[Hoàng Dương Phòng Phóng Viên] Vy Vy, ngươi được lắm, nhạc nào cũng nhảy được, uổng công ta tin tưởng ngươi.
[Bảo Nam Đập Troai] Dương à, em tin tưởng nhầm người rồi, nhìn mặt gian thế mà cũng tin được, em quá ngây thơ rồi. Xin lỗi đời quá phũ.
[Thanh Thanh Sâu Róm] Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì mà chúng ta phải làm việc của phòng phóng viên nhỉ?
[Vy Vy] Em cũng đang thắc mắc đây, chúng ta nào có kinh nghiệm.
[Hoàng Dương Phòng Phóng Viên] Tôi cũng thấy thế, chúng ta cũng biết tới từ “Bận” chứ! Ức quá đi. Các Boss chỉ chuyên Hành là Chính.
[Trần tổng Báo TNTN] Trong giờ làm việc mà dám tám chuyện hả? Hay ngần ấy công việc còn chưa đủ? Có tin tôi cắt lương cả phòng 6 tháng không?
Một giây sau, toàn bộ danh sách bạn bè của cô offline hết, nhanh và đồng loạt đến lạ kì. Chỉ còn mình đèn của cô và Đại boss sáng. Cô cũng không biết mình đã kết bạn với quả bom nổ chậm này bao giờ. Nhìn lại dòng comment và cái tên ấy một lần nữa. Não cô tê liệt hoàn toàn. Mất khoảng năm phút sau, cô mới hoàn hồn và nhanh tay offline nick Facebook của mình.
Cô nghĩ, Đại Boss quả cao tay, kết bạn với nhân viên tòa soạn bao giờ mà họ chẳng hề biết. Hỏi sau lần này còn có ai dám online trong giờ làm việc nữa chứ? Tư bản, tư bản quá. Đến cái trang cá nhân mà cũng quản lí được. Thiểu não mở cuốn sổ tay ghi lịch làm việc của mình ra, cô giật mình khi thấy chiều này ngoài ghi hình tại Đài truyền hình VVT, cô còn phải phỏng vấn ba người ở ba địa điểm khác nhau liên tiếp. Giờ hẹn lần lượt là ba giờ, bốn giờ, năm giờ và sáu giờ là tới Đài truyền hình. Nhìn đống bài còn lại trên bàn, Dương khẽ nuốt nước bọt rồi hùng hục làm. Tất nhiên, trong quá trình làm vẫn ch*i Đại Boss hết sức “nhiệt tình” (Dương má mì à, thực sự ta rất muốn mách ngươi với Trần ma vương a~~~).
***.
Hai giờ chiều, Dương thở phào nhẹ nhõm khi đã hoàn thành xong công việc. Đang vươn người đứng dậy thì bụng cô lên tiếng ….ọc…ọc…ọc…. Dương lấy tay xoa xoa chiếc bụng tội nghiệp của mình. Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn khá sớm, cô xuống căn tin của tòa soạn rồi gọi một phần ăn.
Dương ngồi xuống rồi xúc cơm ăn ngon lành. Lúc đó, có một thanh niên đi qua bàn cô rồi bất chợt dừng lại. Cô ngừng ăn chốc lát rồi lại ăn tiếp. Trong những giây ngắn ngủi đó, cô chỉ kịp nhìn thấy giày của anh ta. Láng bóng, không có một hạt bụi bám vào. Chắc là đắt tiền lắm, cô thầm nghĩ. Một lúc sau, thấy bên trên bất chợt có những tiếng xì xào to nhỏ. Cô ngẩng đầu lên. Cô thấy phía góc kia, cùng hàng của cô nhưng cách khoảng mười bàn về phía trước, có một thanh niên cũng đang ăn cơm. Mái tóc đen mềm mại được cắt tỉa gọn gàng. Bóng lưng vừa cao lớn vừa rắn chắc thể hiện thân hình cân đối. Mọi người đi qua đều ngoái nhìn rồi thì thầm này nọ. Cô cũng nhìn một lúc rồi bất chợt reo lên thích thú.
- A! Đó là người mình nhìn thấy sáng nay! Công nhận giống cậu ta thật. Nhưng mà có gì để mình quan tâm nhỉ? – Cô lầm bầm rồi lại ăn tiếp như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ăn xong, cô móc túi khăn giấy ra lau miệng. Bất chợt, chiếc khăn mùi xoa trong túi cô rơi ra. Cô cúi xuống nhặt. Bỗng cô khựng lại. Là nó. Chiếc khăn mùi xoa của anh. Lần đó, cô tưởng mất xe nên đã khóc. Anh lặng lẽ đưa khăn cho cô lau. Khi anh đi, lúc dọn nhà, cô đã tình cờ tìm thấy nó. Cô mang đi giặt sạch sẽ. Từ khi đó, cô đã cực kì trân trọng chiếc khăn ấy, lúc nào cũng mang nó theo mình. Cô lắc lắc đầu. “Lại nhớ tới hắn rồi!”.
Nhớ ra công việc phải làm, cô nhanh chóng cất chiếc mùi xoa ấy rồi lên đường. Ở trên kia, người thanh niên ấy khẽ mỉm cười rồi cũng rời bàn ăn quay bước.
***.
Xong ba cuộc phỏng vấn, Dương nhanh chóng cất băng ghi âm và tài liệu đã ghi chép được vào trong túi xách rồi đi tới Đài truyền hình VVT. Đón tiếp cô chính là chị Huệ - nhân viên trang điểm chính của đài.
- A, nhân vật chính của chúng ta đã tới rồi đây. Sao hôm nay em tới muộn vậy?
- Chào anh chị. – Dương khẽ nở một nụ cười - Em xin lỗi, hôm nay có việc ngoài dự kiến nên em phải làm gấp.
- Thôi được rồi, em vào để chị trang điểm cho rồi còn đi thay đồ. Nhanh nhé.
Dương nhanh chóng theo chân chị Huệ vào phòng trang điểm rồi thay đồ. Chị Huệ thường có lối trang điểm nhẹ nhàng mà tôn lên nét tự nhiên của mỗi người nên trong Dương thật sự rực rỡ. Hôm nay, cô lên sóng với bộ trang phục đẹp mà sang trọng. Áo sơ mi công sở màu xanh cổ tròn với điểm nhấn nằm ở ống tay và cổ. Ở cổ áo có một dải hoa văn bằng cách đính đá màu rực rỡ. Nhìn xa ta sẽ tưởng đó là những bông hoa. Ống tay rộng, xếp li tạo độ phồng tương đối, ở dưới còn có bó trong ở khuỷu, tạo cảm giác thoải mái cho người mặc. Chất liệu vải cho áo là vải voan nên trông cô cực kì lãng mạn và thanh lịch. Chiếc váy quây màu đen với cách xếp vạt tôn dáng. Cô đi một đôi giày cao gót cùng màu với áo và có sử dụng hai chiếc vòng ở tay. Hiệu ứng lãng mạn của bộ đồ tạo nên một Dương có tính cách nhẹ nhàng, nữ tính, ngọt ngào mà lãng mạn. Cô tự tin bước vào phòng ghi hình.
- Xin chào tất cả quý vị và các bạn. Tôi là Nguyễn Hoàng Dương, người sẽ đồng hành cùng các bạn trong chương trình “bạn đời online” của Đài truyền hình VVT ngày hôm nay. Như các bạn đã biết, chương trình “bạn đời online” là một chương trình được đặt ra với mục đích giúp cho những ai chưa tìm thấy nửa kia của cuộc đời mình sẽ có cơ hội tìm thấy bạn tri âm tri kỉ, và thậm chí là bạn đời. Tôi chắc chắn đêm nay sẽ là một đêm dài nhưng lại cực kì thú vị đấy. Nào, chúng ta sẽ đến với chuyên mục đầu tiên…….
Dương hăng say với phần ghi hình của mình. Giọng nói ấm áp, trong trẻo, cử chỉ tay chân linh hoạt, cách dẫn đề sinh động, tất cả, tất cả đã tạo nên uy tín cho cô. Những chương trình cô dẫn đều đứng trong tốp có lượt xem cao nhất. Các đồng nghiệp phối hợp với cô rất nhịp nhàng, tất cả những điều ấy đều khiến cô yêu nghề hơn và có tâm huyết với nghề hơn nữa.
“Chương trình của chúng ta tới đây là kết thúc. Xin chào và hẹn gặp lại các bạn trong các chương trình tiếp theo. Tôi là Nguyễn Hoàng Dương, chúc một buổi tối tốt lành!” Dương bước ra khỏi phòng ghi hình, tạm biệt mọi người rồi ra về, bụng cô lại bắt đầu biểu tình rồi. Đang đi trên đường, Dương lại nhìn thấy một bóng dáng của Vũ. Cô liền đuổi theo. Cô gọi lớn: “Trần Hàn Vũ, đợi tôi với”.
Vũ dừng lại. Hôm nay anh mặc một chiếc áo cộc cổ tròn màu đỏ. Trên áo chỉ có một chiếc lô gô và một đường kẻ sọc màu đen ngang ngực. Trên tay áo có một đường kẻ đen chạy theo hướng tay. Quần anh mặc là loại quần ngố kaki mềm màu trắng. Trông anh thật giản dị mà vẫn toát lên được những ưu điểm của cơ thể.
- Cậu đi đâu vậy? – Dương hỏi.
- Tôi đi dạo thôi.
- Đi dạo á? Khu phố này là khu phố của nhà giàu mà, nhà cậu ở đây à?
- Ừ…. à….mà đâu có, nhà tôi ở trong ngõ cụt kia cơ – Anh bao biện.
Dương ồ một tiếng tỏ vẻ đã hiểu. Bỗng nhớ tới bụng lép kẹp của mình, cô ngỏ ý mời Vũ đi ăn và anh đã đồng ý.
Vậy là Vũ leo lên xe đèo Dương. Lúc mới lên xe, anh vặn ga một cái, chiếc xe vụt đi. Anh phanh gấp. Dương đột ngột lao đầu về phía lưng anh. Đau điếng. Cô vừa xoa đầu vừa nói.
- Cậu có biết đi xe không thế?
- Thực ra tôi mới chỉ học lái ô tô thôi, xe máy thì chưa, nhưng chắc cũng đi được.
Dứt lời, anh vặn ga đi tiếp. Trên đường đi, anh lạng từ bên này, lách sang bên kia, mấy lần còn mém đâm cột điện. Dương sợ hãi tới mức hét suốt đường đi, hồn phách đã bay hết. Chỉ tới khi anh dừng trước cửa hàng lần trước, cô mới hoàn hồn. Ngay lập tức, cô hét vào mặt anh.
- Lần sau mà không biết đi xe thì nói với tôi một tiếng, tôi không muốn ch.ết sớm đâu.
- Cậu nói tôi lái mà.
- Ai bảo cậu nói biết đi làm chi, may mà đường này không có cảnh sát, nếu không thì xe tôi bị ò e ò e từ lâu rồi (ý bị cho lên xe kéo đó).
- Cậu sợ thế sao? – Nhìn bộ dạng của cô, anh hỏi.
Dương ngay lập tức đứng thẳng người, làm mặt lạnh.
- Ai mà sợ chứ? – Nói rồi cô nhanh chóng bước vào nhà hàng và vẫn chọn chỗ cũ.
Sau khi gọi món xong, Dương ăn ngấu nghiến mà chẳng để ý ai, trông cực giống dân tị nạn.
- Này, cậu đói lắm hả?
- Không… oàm oàm…nhưng ….oàm oàm….đang tức!
- Tức ai vậy?
- Tên….sếp…..oàm oàm….thối.
- Tên sếp thối sao?
Dương ngừng ăn ngay lập tức rồi bắt đầu tuôn một tràng.
- Cậu biết không, tên Đại Boss đầu heo đó đúng là thiếu não. Việc của phòng biên tập mà lại dám giao cho chúng tôi làm. Chúng tôi cũng có chuyên môn riêng của mình chứ, ai đã làm qua mấy cái đó mà lại giao, đúng là vớ vẩn.
- Nhưng phòng biên tập có việc khác mà.
Nghe thấy vậy, Dương lại chu mỏ nói một tràng: “Dù thế cũng không thể như thế được. Chúng tôi cũng biết bận chứ, vừa hôm trước tăng tiền lương, hôm sau lại bóc lột người khác như thế. Đúng là tư bản. Chưa kể còn suýt làm tôi bị lỡ mấy cuộc phỏng vấn. Hắn là tên thối tha, bần tiện. Chúng tôi chỉ mới nói chuyện với nhau xíu thôi mà lão ấy đã nhảy vào dọa nạt này nọ rồi. Thế mà cũng lần ra được. Chúng tôi cũng phải sống mà, ai không sợ chứ. Tôi đã chửi hắn suốt từ sáng tới giờ đấy. Hắn là tên biến thái, hắn là đồ đầu lợn. Tôi cầu cho hắn bị tiêu chảy mỗi ngày, để cho hắn ngồi rịt “cố thủ” trong nhà vệ sinh thì thôi …”.
Vũ chỉ biết ngồi nghe Dương mà chẳng biết nói gì, anh cố làm ra vẻ bình thường dù trong lòng đang muốn túm lấy cô mà đánh đòn. Dám chửi anh trước mặt như vậy sao? Cô quả thực quá to gan rồi. Đã vậy còn rủa anh bị Tào Tháo đuổi mỗi ngày nữa. Nhân viên như cô quả thực là rất đáng bị sa thải, và cách sa thải là phải đá vào m*ng mà ra cổng. Nhưng bất chợt anh mỉm cười, vì từ trước tới nay, những câu rủa của cô đều ứng vào cô hết.
- Anh cười cái gì? Tôi bị như vậy mà anh còn cười.
- Không có gì, tên sếp ấy quá đáng thật.
- Đúng rồi, chúng ta phải ăn hết đống thức ăn này, coi nó như hắn và ta đang xé từng mảng da thịt của hắn vậy.
Cơ mặt của Vũ lại bắt đầu đông cứng. Cô gái này, có còn là người không? Mắt thẩm mỹ của anh kém thật, người như vậy mà cũng thích nổi. Dương ăn uống một hồi mới nhận ra ai kia chẳng có phản ứng gì, cô ngừng ăn ngẩng đầu lên hỏi:
- Sao cậu không nói gì?
- Không có gì, ăn thôi.
- Ừ, ăn thôi, ăn hết nhé! – Dương khẽ cười.
Ăn xong, nhìn thấy trên mặt Dương bị lem nhem hết cả, anh thọc tay vào túi, móc ra một chiếc khăn mùi xoa rồi lau cho cô. Dương phải đơ mất mấy giây, bao kí ức ngày xưa lại hiện về. Cô lắc nhẹ cái đầu, giằng lấy cái khăn rồi tự lau. Lau xong cô đưa tiền cho Vũ rồi nói.
- Tiền đây, cậu lấy mà bắt taxi về, tôi không muốn mạo hiểm lần nữa đâu.
- Thôi không cần đâu.
- Còn ngại gì chứ, cậu thì lấy đâu ra tiền. – Dương dúi vào tay Vũ rồi lên xe phóng thẳng về nhà.
Vũ nhìn tờ tiền rồi nhìn cô mà mỉm cười. Dương về đến nhà, vừa vứt được cái túi xuống ghế và vào nhà bếp uống nước thì tiếng chuông điện thoại báo có tin nhắn vang lên. Cô cầm cốc nước, vừa uống vừa đi ra phòng khách.
“Cậu về tới nhà an toàn chứ?
Send from: Cáo già”.
Dương nhanh thoăn thoắt nhắn tin lại.
“Về rồi, an toàn, nhưng vẫn thấy tức”.
“Sao vậy? Vẫn chuyện lúc nãy à?”.
Tìm được đối tượng để xả, Dương không bỏ qua cơ hội.
“Đúng vậy, nếu tôi mà gặp hắn, có lẽ tôi sẽ tháo giày ra mà ném vào mặt hắn, về Mỹ mà giáo huấn nhân viên, ở Việt Nam không có kiểu làm việc như thế nhé, đừng có mang cách quản lí của phương Tây mà áp dụng bừa bãi”.
Vũ ngồi trong phòng làm việc xem lại sổ sách thu chi của quý vừa rồi vừa nhắn tin với cô. Đọc tin nhắn của cô xong, chiếc bút trong tay anh bỗng nguệch một đường dài, làm rách cả giấy. Cô gái này, để xem sau này anh xử cô như thế nào. Anh nhắn lại:
“ Tôi sợ rằng lần sau gặp mặt, cậu sẽ lấy túi xách mà đập vào mặt tôi lắm”.
“Cậu thì phải khác chứ, cậu có sự dung hòa giữa văn hóa giữa Việt Nam và Mỹ mà, tôi tin cậu sẽ không làm thế”.
“Thực ra tôi cũng không hẳn được như thế đâu. Mà cậu ghét anh ta thế à?”.
Sao cùng học tại một nơi mà hai con người lại khác nhau như vậy. Thế này mới gọi là khiêm tốn chứ. Cô thầm khen rồi nhanh chóng nhắn lại.
“Tôi nghĩ tới hắn thôi đã muốn ói, một tháng không muốn ăn, người như hắn mà vẫn còn dũng khí sống sót, tố chất tâm lý mạnh thật nha!”.
“Tôi đồng cảm sâu sắc!”.
Lời nói của Vũ khiến Dương cười sáng lạn, cô cảm động nói tiếp.
“Cậu thật là tốt”.
“Chuyện này… Tôi không có ý kiến!”.
“Tôi bí mật nói cậu biết nhé, cậu nhất định không được kể với người khác… Tôi chắc chắn là con người này bề ngoài làm ra vẻ đạo mạo nhưng nội tâm thì vừa âm u vừa gian trá.”.
“Tôi thật khâm phục con mắt thấu suốt của cậu!”.
“Tôi nhất định phải cho tên bại não đó biết tay”.
“Hả?! Có thể nói tôi biết trước em có kế hoạch khủng bố gì không, để tôi còn chuẩn bị tâm lý.”.
“Sao cậu lại phải chuẩn bị tâm lí?”.
Bên kia đầu dây, Vũ khẽ giật mình.
“Trước tiên tôi giúp cậu mời một luật sư giỏi, phòng ngừa tình huống bất trắc.”.
“Tôi quyết định ngày mai sẽ đập bể kính nhà hắn, đừng cản tôi”.
“Cậu biết người ta sống ở đâu à?”.
“Ngày mai tôi sẽ theo dõi hắn”.
“Vậy cậu biết hắn sao?”.
“Tất nhiên rồi” – Cô cười rồi tiếp tục nhắn tin – “Tôi đã điều tr.a rồi, cậu ta năm nay hai tư tuổi, là một người Mỹ gốc Việt ...bla...bla... Ngần ấy thông tin đã đủ chưa?”.
“Cậu không làm cho Bộ An ninh Quốc gia thì thật là một tổn thất lớn cho đất nước”.
“Quá khen, quá khen” Chẳng mấy khi cô “chém gió” mà được khen, Dương cười ngọt ngào khắp mặt.
“Tôi muốn nhắc cậu, trước khi đập kính nhà hắn, cần xem xét hắn ở tầng mấy” Con lợn như em để xem có thể leo nổi mấy tầng. Tất nhiên là vế sau anh chẳng thể công bố.
“Ồ, cũng đúng, nếu cao quá thì kế hoạch này không khả thi rồi, hay cậu nghĩ cách giúp tôi với”.
Vũ bên kia nhận được tin nhắn mà tí thổ huyết. Đã nói xấu anh đủ điều như vậy mà giờ lại còn nhờ anh nghĩ cách hãm hại mình. Tuy vậy, anh vẫn nhắn tin lại.
“Thôi, cậu thử nghĩ xem, tôi bận rồi”.
“Vậy bye nha” Dương nhắn tin xong rồi vứt điện thoại sang bên cạnh. Cô dựa lưng vào ghế cười tới mức miệng sắp rách. Cùng lúc đó, tiếng chuông báo tin nhắn lại vang lên.
“Hoàng Dương, mi dạo này thế nào rồi?
Send from: Tâm hám trai”.
Dương mỉm cười rồi bấm nút gọi lại.