Chương 35
Một tuần sau, Dương đã hoàn toàn bình phục và bắt đầu đi làm trở lại. Đến giờ cơm trưa, Dương ôm cặp lồng cơm, đứng trước cửa văn phòng Đại boss, tự dưng nhớ lại buổi tối ngày hôm qua, thấy đầu mình to hẳn ra. Số chẳng là đêm qua Vũ phải gặp đối tác. Khi về tới nhà thì đã khuya, người nồng nặc mùi rượu. Dương phần vì đêm rồi lại bị đánh thức, phần vì đỡ anh ta vào nhà mà muốn gãy xương nên cứ luôn miệng lầm bầm.
Ai ngờ, khi vừa dìu được anh lên phòng thì lại bất ngờ bị vòng tay anh khóa lại trong lòng. Dương cảm thấy toàn thân cứng đờ, chưa nói được câu gì thì làn môi nóng bỏng kia đã áp tới. Anh hôn cô. Một nụ hôn thật mãnh liệt.
Cô cảm thấy ngạt thở, định há miệng ra để thở thì bất ngờ bị người kia nhanh nhẹn đưa lưỡi vào khuấy động. Cô kinh hãi, toàn thân bủn rủn, không biết nên phản ứng như thế nào cho phải. Vậy nên cứ đứng như vậy cho anh hôn.
May mà gã nào đó say khướt nên chỉ hôn một hồi lâu rồi lăn ra đất ngủ. Cô căm tức, khóc không ra nước mắt mà vẫn phải giúp anh thay đồ rồi dìu anh lên giường. Đêm hôm qua, kể từ lúc đó, cô còn chẳng thể ngủ nổi.
Tần ngần hồi lâu, Dương vẫn gõ cửa bước vào, nói giọng ậm ừ:
- Tổng Giám Đốc, cơm của anh có rồi đây.
Trần đại boss chẳng thèm ngước mắt lên, vẫn vùi đầu vào đống tài liệu trước mặt, bút bi trong tay, đang viết gì đó. Bình thường tình huống này chứng tỏ Đại boss siêu bận, không rảnh để quan tâm tới thỏ trắng. Dương cũng sẽ tự biết thân biết phận mà đặt cặp lồng xuống rồi đi ra.
Nhưng hôm nay, cô thấy không khí cứ ngượng ngùng thế nào ấy, hình như có liên quan đến tối qua, trong lòng cô thấy lấn cấn không yên. Tuy Đại boss là sếp, sếp bảo tôi đi về phía Tây thì tôi chả dám đi về phía Đông, sếp muốn làm gì là việc của sếp, hôn một cái cũng chẳng ch.ết ai, anh với cô cũng đâu có phải nụ hôn đầu. Hơn nữa anh còn đang say khướt nữa. Biết vậy mà cô vẫn cứ băn khoăn, không khí ngột ngạt trong phòng khiến cô không chịu đựng nổi.
Dương đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không bỏ đi, Đại boss cũng chẳng ngẩng lên quan tâm hoặc ra lệnh cho cô ra ngoài. Ấm ức trừng mắt nhìn Đại boss đến cả nửa phút, đến khi cô thấy mắt đau nhói, mà người cố chấp kia vẫn không ngẩng lên, cuối cùng cô đành nhún vai đầu hàng, kéo dài giọng:
- Tổng Giám Đốc, công việc rất quan trọng, ăn cơm cũng rất quan trọng, đừng bắt cơ thể mệt quá.
Dứt lời, chiếc bút trong tay Vũ khựng lại trên giấy, tờ giấy từ nãy đã bị anh vạch bừa bãi không biết bao nhiêu nét nay lại bị đầu bút nhọn khoét thủng thành một lỗ nhỏ. Cô… đang quan tâm tới anh ư? Cô không giận sao? Sự việc đêm qua cũng chẳng phải do anh cố ý. Nếu không do hơi men thì không bao giờ anh thất lễ như vậy. May mà anh còn đủ tỉnh táo để nghĩ ra mưu giả vờ ngủ. Chứ nếu không anh cũng chẳng biết phải xử lí ra sao. Nếu kéo dài hơn nữa, hẳn là anh sẽ chẳng thể nào kiềm chế nổi dục vọng.
Vũ ngẩng lên nhìn Dương, trong tích tắc cô như bị điện giận, mặt đỏ bừng bừng nhìn đi nơi khác, lí nhí.
- Hôm nay tôi nấu món gà kho sả và canh sườn nấu nấm. Anh ăn đi cho nóng.
Nói xong, Dương chạy như bay ra khỏi phòng, chỉ còn lại Vũ ngẩn người trên ghế, dần dần, khóe môi anh nhướn lên thành một nụ cười ngọt ngào. Không ngờ cô chẳng nề hà chuyện cũ mà vẫn nấu bữa trưa cho anh. Bữa trưa đó Vũ thấy ngon lành khó tả.
Hoàng Dương sau khi chạy ra khỏi phòng của Boss thì bay thẳng vào … WC. Cùng lúc ấy, điện thoại cô báo có tin nhắn. Dương bỏ điện thoại ra xem là ai thì nhận thấy đó là một số máy lạ: “Em ra cổng công ty đi, anh muốn gặp em một lát. Vũ Phong”. Thì ra là Phong Ca, cô nhanh nhẹn nhảy vào phòng làm việc lấy túi xách rồi chạy xuống tầng một.
Tới nơi, Phong ca đã đợi ở đó tự bao giờ. Anh tươi cười mở cửa xe rồi phóng đi. Trần Hàn Vũ đang uống cà phê trong phòng làm việc thì bất giác nhìn thấy. Mặt anh đen lại: “Nguyễn Hoàng Dương! Em được lắm. Rất giỏi!”.
***.
Thì ra Vũ Phong mời cô đi tập Gofl, tiện thể moi thông tin để lấy lòng Tâm. Dương vì thế mà nhận lời ngay. Chiếc xe đỗ trước cửa sân Gofl, anh đưa chìa khoá cho người bảo vệ rồi cùng cô lên tầng hai. Hai người đi thay đồ rồi vào sân Gofl bắt đầu luyện tập. Cô mặc bộ quần áo thể thao màu trắng nhãn hiệu Adidas, trên đầu đội chiếc mũ màu trắng. Khuôn mặt nõn nà, nụ cười tươi tắn nở trên môi, đôi mắt long lanh như mặt hồ, cảm giác nước mắt có thể chảy ra bất cứ lúc nào.
Vũ Phong nhìn cô chăm chăm, hai mắt sáng lên. Anh tự nhủ: “Cô gái này đẹp thánh thiện như vậy, thảo nào Nhị Đệ bảy năm vẫn chẳng thay lòng đổi dạ”. Hai người cứ vậy vừa chơi Gofl vừa trao đổi cho đến hết giờ nghỉ trưa thì Vũ Phong đưa cô về.
Vào giờ làm việc buổi chiều, khi đang ngẩn ngơ nhìn máy tính và lướt facebook, bất chợt có một tin nhắn gửi đến từ Vũ.
[Trần tổng báo TNTN]: Nửa tiếng sau đến văn phòng tôi một chuyến.
Dương nắm chặt con chuột của máy vi tính, tim gan nhảy lộn tùng phèo, chuyện gì mà quan trọng thế, linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành. Chuẩn xác, chắc chắn là có vấn đề. Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng đoán ra là nó có liên quan tới việc Phong Ca tìm gặp cô. Chuyện này… Cắn môi, Dương bỗng mong thời gian trôi thật chậm.
Nửa tiếng sau, Dương nhút nhát ngoan ngoãn đứng trước mặt Đại Boss, nghe một tin kinh thiên động địa. Dương bước vào văn phòng, Vũ đang xoay cây bút bi, trầm tư nói.
- Việc lên sóng bên đài VVT, em cần điều chỉnh lại. Tốt nhất là một tuần một hạng mục.
Dương mở to mắt đứng thừ người tại chỗ, hoàn toàn không tiêu hóa nổi lời Vũ nói.
- Tại sao chứ?
Vũ ngước lên, mím chặt môi nói.
- Gần đây công ti rất bận, tôi sợ điều đó làm ảnh hưởng tới chất lượng báo ra của tòa soạn.
Dương bĩu môi, tỏ ra không vui lắm. Lãnh đạo công ty đúng là không có nhân tính. Khó khăn lắm mình mới có một chỗ đứng kha khá bên đài VVT, vậy mà bây giờ lại lấy cớ này nọ để bắt cô hạn chế.
Vũ cái gì cũng tốt, nhưng điểm này là không, quá ngang ngược, quá tôn sung chủ nghĩa gia trưởng, muốn điều động công tác cũng phải thông báo cho nhân viên trước, bàn bạc với họ, để người ta chuẩn bị tâm lý chứ? Làm thế khác nào xem thường nhân viên? Dương khựng lại một chút, thấy không thể nghĩ xấu ai đó, thế là nghiêm túc nói.
- Tổng Giám Đốc, tôi nghĩ cách làm này không được khoa học cho lắm, nếu có điều động như thế thì cũng nên nói với tôi một tiếng, để đứng được ….
Nghe câu đó, mắt Vũ tối lại.
- Em nghĩ…?
Dương cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống, biết Vũ đã nổi giận, nghiến răng rồi vẫn gật đầu đáp.
- Tôi mong Tổng Giám Đốc đồng ý cho tôi nhận hai lĩnh vực, và làm song song cùng lúc. Báo truyền hình là ngành mà tôi ưa thích.
Nói xong, Dương sợ gương mặt lộ rõ nét căng thẳng, hô hấp cơ hồ như ngưng đọng lại. Hậu quả việc chọc giận Đại boss thế nào, cô hoàn toàn không nghĩ nổi. Có thể là cắt lương, ăn mì tôm cả tháng, hoặc nặng hơn có thể đuổi việc thẳng cổ, thành người thất nghiệp… Nhưng cái chờ đợi cô lại là một sự tĩnh lặng như ch.ết.
Dương tay túm chặt vạt áo đứng im lặng. Ngoài âm thanh của quạt thông gió của máy điều hòa và hơi thở của Dương, không khí yên tĩnh đến mức ngạt thở. Không nghe thấy Vũ nói gì cả, Dương thắc mắc, cuối cùng hé nửa mắt, thì thấy ánh mắt sắc nhọn của Đại boss bắn tới. Chưa kịp nuốt nước bọt, cô đã nghe Vũ lạnh lùng hỏi:
- Em thích Vũ Phong đúng không?
***.
Nếu bạn bất mãn với một sự sắp xếp nào đó của boss thì sẽ làm sao? Xông thẳng vào văn phòng anh ta làm ầm lên, hay là dùng biện pháp không phối hợp với đồng nghiệp, phớt lờ mọi nhiệm vụ lãnh đạo đề ra? Còn với Dương cách kháng cự là… từ chối mang cơm lên văn phòng cho anh ta.
Hôm qua sau khi nghe Trần Hàn Vũ “phun châu nhả ngọc”, cô chưa kịp thanh minh thì đã bị Vũ đuổi ra khỏi văn phòng. Dương rất bất ngờ và tức tối. Trong cơn tức giận cô đã hừng hực khí thế vào phòng thư kí của Tổng Giám Đốc nói với Ngọc Khuê – thư kí riêng của Vũ:
- Khuê, chị vẫn cảm thấy hơi đau chân, từ ngày mai em sẽ giúp chị mang cơm cho Tổng Giám Đốc nhé.
Nói xong cô quay lưng về phòng mình. Dù biết chuyện này sẽ được chuyển tới tai Vũ chẳng sót một chữ nhưng cô đang ức chế và đành dùng cách kháng cự lặng lẽ này.
Trò quái gì thế này! Mình rõ ràng là thành thật, nghiêm túc trò chuyện về việc dung hòa cả hai việc, kết quả bị người ta công kích hướng khác, bảo mình thích Vũ Phong. Cô còn chưa kịp hiểu hết ý tứ câu ấy, chưa phản ứng kịp thì đã bị đuổi ra ngoài. Cô cảm thấy rất phẫn nộ, rất bức xúc.
Ngồi một lát, khi cơn giận đã vơi đi nửa già, cô bỗng thấy hơi hối hận, nghĩ mình làm rất giống trẻ con đang hờn dỗi, phản kháng quá yếu ớt, quá tầm thường. Trước màn hình máy tính, Dương đập đầu vào bàn, thầm kêu réo trong bụng: Vũ rốt cuộc là nghĩ thế nào vậy a… Vẫn là câu hỏi khiến người ta cực kỳ thắc mắc: Xét mọi biểu hiện của Vũ, hình như, có lẽ, chắc là… anh có ý với mình.
Tuy giả thiết ấy cũng khiến cho Dương kinh ngạc vui mừng, nhưng mọi hành vi bất thường của Vũ không thể không khiến cô suy nghĩ lung tung. Câu nói lúc nãy là sao chứ. Đứng trong vòng bán kính mười dặm cũng ngửi thấy mùi chua. Cô không phải ngốc, khứu giác cũng không vấn đề gì, đương nhiên cũng ngửi ra, nhưng lần này phải dùng lý do gì để giải thích?
Chắc không giống như kiểu tiểu thuyết đam mỹ mà các cô nàng Vy Vy thích xem. Vũ thực ra là tiểu thụ, thích Vũ Phong nên không phải anh ghen với Vũ Phong, mà là ghen với mình? Dương nghĩ được một nửa đã thấy da gà nổi hết lên. Ôi… xem ra cô nên bớt chơi với Vy Vy thôi, quả thực công phu Vy Vy quá thâm hậu, mới mấy ngày mà đã khiến cô suy nghĩ bậy bạ.
***.
Trưa hôm sau, Dương đang uống cà phê, nhìn hình cô gái nhỏ mặc chiếc váy hoa in trên cốc, cô mỉm cười rạng rỡ. Cùng lúc ấy không biết em Khuê ở đâu nhảy ra đánh tan hết những hình ảnh đẹp đẽ ấy. Em Khuê chắp hai tay, làm động tác “làm ơn, làm ơn” với Dương rồi nói:
- Dương, chị thấy thế này có được không, nếu chị thật sự vẫn còn đau chân, thì sau này em sẽ giúp chị mang cơm lên tầng của Tổng Giám Đốc, chị giúp em mang vào nhé.
Dương ú ớ hỏi lại:
- Sao vậy?
Chẳng lẽ Đại boss kinh khủng lắm sao, mà khiến em Khuê sợ đến mức này? Nghe thế, em Khuê thở dài thườn thượt, than vãn.
Dương nghe em Khuê than thở xong thì tỏ vẻ tư lự.
- Gần đây ngoài công việc bận rộn ở tòa soạn, Đại Boss còn phải lo cho sản phẩm sắp ra mắt của ICT nên ngày nào cũng tăng ca, có lúc buổi trưa đưa cơm đến, buổi chiều đi thu dọn, cặp lồng vẫn đặt ở đó, không nhúc nhích. Mấy hôm trước bác sĩ riêng của Boss gọi cho phòng thư kí nói Đại Boss gần đây bị đau dạ dày, bảo tụi em canh chừng Đại Boss buổi trưa ăn cơm cho đàng hoàng. Kết quả… Haizzz! Chị cũng biết đấy, chúng ta là thuộc hạ, làm sao ra lệnh cho sếp mình làm gì được, mà Đại Boss lại là dạng hễ đã làm việc thì quên cả mạng sống nữa chứ!
- Sao em lại tìm chị? Em là thư kí riêng còn chẳng dám, huống chi là chị.
Có lẽ sau khi bị Đại Boss vô cớ cấm vận, Dương và Đại Boss không có dịp tiếp xúc lâu. Khi gặp ở phòng tòa soạn cô cũng chỉ cung kính gọi một câu “Tổng Giám Đốc” rồi đi ngay. Về nhà thì chẳng hề chạm mặt. Mà thực chất là ban đêm Vũ không có về nhà. Căn nhà rộng lớn chỉ còn có mình cô nên cũng dần trở nên cô quạnh. Hai người rõ ràng đang chiến tranh lạnh. Lại dựa vào bệnh viêm dạ dày gì gì đó để bắt cô đi làm lành trước ư?
Em Khuê cuống lên giậm giậm chân.
- Ôi trời ơi em xin chị đấy. Chị cũng đã từng mang cơm cho Đại Boss rồi mà? Mỗi lần chị mang cơm đếm chẳng phải Boss đều ăn nhiều hơn bình thường sao. Em thấy anh ấy thường xuyên gọi chị đến văn phòng, quan hệ cũng khá tốt, hơn nữa em thật sự đã thử hết mọi cách rồi, nói thế nào đi nữa Đại Boss buổi trưa cũng chẳng muốn ăn, cặp lồng cũng không thèm nhìn đến nữa là… Em sắp suy sụp mất rồi, nếu không thì chị Vy Vy đâu có chỉ em đến đây tìm chị!
Dương nghe xong thì sầm mặt, Vy Vy cậu thật lắm chuyện! Em Khuê nghe Dương im lặng thì biết cô đã động lòng, vội vàng cười hê hê tiến sát lại:
- Dương, chị làm ở đây cũng kha khá thời gian rồi, có phải chị thấy không khí ở đây rất tốt không? Vậy chị nghĩ thử xem, nếu Đại Boss ốm thật, tòa soạn phải đối đầu với cảnh nguy nan, tòa soạn phá sản thì chị đi đâu tìm được… không khí làm việc thoải mái… đoàn kết như thế?
Em Khuê ngừng một lúc rồi ra vẻ thần bí.
- Hơn nữa, nếu em nhớ không nhầm thì còn một tuần nữa là có tiền thưởng.
Dương ngoẹo đầu, sao lại liên quan đến túi tiền thưởng của mình?
- Hê hê - Em Khuê cười gian, kéo Dương thì thào – Chị thử nghĩ xem, nếu Đại Boss bất cẩn bị vào bệnh viện, lúc đó dù đến ngày lĩnh thưởng mà không có Đại Boss kí tên đóng dấu thì chẳng phải mọi người vẫn không được lãnh sao. Khi đó chẳng phải một mình chị chịu khổ mà cả tòa soạn sẽ chịu khổ, mọi người sẽ tìm đến chị mà xé xác.
Một câu vỡ mộng! Dương nhìn em Khuê với vẻ kiên định rồi gật đầu. Trước khi tiền thưởng được lãnh, tự trọng gì gì đó cho nó bay theo mây đi! Trò chuyện một lúc rồi Dương ôm cặp lồng tiến thẳng vào phòng Tổng Giám Đốc.
Vũ đang vùi đầu vào đám tài liệu, những tài liệu tuyên truyền cho sản phẩm mới. Đang chuyên tâm suy nghĩ gì đó thì Vũ nghe thấy một tiếng động, đập vào mắt là chiếc cặp lồng mà anh nhìn đã thấy buồn nôn. Vũ hơi nổi cáu, nghĩ cô Khuê này càng ngày càng to gan, nghĩ đến đó hàng lông mày anh nhíu chặt lại, giọng nói cũng bất giác lạnh lùng thêm vài phần:
- Tôi đã nói với cô rồi, lấy cơm xong cứ đặt vào trong phòng nghỉ cho tôi, tôi muốn ăn sẽ tự đi lấy.
Dương giả ngu, vờ như không nghe thấy gì, lấy từng ngăn thức ăn ra đặt trước mặt Vũ:
- Trưa nay nhà bếp đặc biệt có món cháo nếp đậu đỏ và trứng gà tam quất, nghe nói mấy món này đều tốt cho dạ dày của anh.
Vũ trong tích tắc cảm thấy như tim đập chậm đi nửa nhịp, vội vàng ngẩng lên. Nhìn thấy gương mặt ấy, Vũ mỉm cười. Mấy hôm trước ai hờn dỗi không chịu mang cơm chứ? Thấy người ta thì tỏ vẻ lạnh lùng như muốn đẩy người ta ra xa ngàn dặm. Vốn dĩ anh đang định hết đợt bận này rồi, sẽ tìm cơ hội dỗ dành cô, ngờ đâu cô lại đầu hàng trước. Vũ nhướn mày, thoải mái dựa vào ghế quan sát cô từ đầu đến chân, từ chân lên đầu, đến khi Dương nổi cả da gà mới chịu thôi:
- Không giận tôi nữa à?
Dương nghe câu đó, nghĩ đây là văn phòng, câu nói ấy quả thực là… quá mờ ám, quá mờ ám! Nếu mọi người nghe thấy, truyền ra ngoài thì sẽ thành thế nào nữa. Dương giả vờ không nghe thấy, nghiến răng nói:
- Tổng Giám Đốc đừng nói chuyện khác, ăn cơm trước đã, cơm nguội sẽ không tốt cho dạ dày của anh.
Vũ đan ngón tay vào nhau. Từ lúc cô ấy bước vào luôn nói đến dạ dày của mình? Nếu thế thì anh chẳng phải là quá thất bại? Day day thái dương, Vũ ung dung ra lệnh:
- Giúp tôi pha một cốc cà phê.
Dương nghe xong càng nổi cáu hơn, trừng mắt nhìn Vũ:
- Không được, không được! Bụng đói còn đòi uống cà phê nữa thì bệnh sẽ càng nặng thêm. Anh mau ăn cơm cho tôi!
Dứt lời, Dương đờ cả người. Cô dám… dám ra lệnh cho Đại boss “ăn cơm cho tôi” thật ư? Tiêu rồi, tiêu rồi, Vũ có lột da cô rồi đá đít khỏi tòa soạn không? Dương sợ hãi nhìn chằm chằm mũi giày mình, hồi lâu sau mới nghe Vũ nói:
- Thức ăn của nhà bếp không hợp khẩu vị lắm.
Ủa? Dương chớp mắt, Vũ đang than thở với cô? Sao anh ta chẳng phản ứng như mọi khi nhỉ? Hơn nữa, sao cô lại cảm thấy giọng điệu của anh như đang làm nũng với mình nhỉ? Dương khiếp đảm trước trí tưởng tượng của mình, vội vã lắc đầu nói:
- Thì ra anh không hài lòng với thức ăn, không sao, không sao, lát nữa tôi sẽ nhờ em Khuê đến báo với nhà ăn….
Dương vừa nói vừa lùi ra ngoài, trực giác mách bảo cô, bây giờ phải lập tức rời khỏi văn phòng Vũ, nếu không xảy ra chuyện gì thì chẳng ai dám bảo đảm:
- Tổng Giám Đốc, vậy anh cứ ăn xong rồi làm việc đi, tôi ra ngoài trước….
Chưa dứt lời, Vũ đã vươn tay ra, Dương bị lôi vào lòng Vũ. Đối phương nhướn môi lên cười cười, Dương nóng bừng mặt, vừa tức vừa xấu hổ, len lén ngước lên. A a! Anh cũng đang nhìn cô sao. Trong tích tắc, tự dưng cô thấp thỏm không yên.
Anh nhìn vào mắt cô cười khẽ. Anh nghĩ đã đến lúc phải nói rõ rồi, nếu không tốc chiến tốc thắng thì có lẽ cả hai sẽ càng hiểu lầm nhau hơn.
- Anh….
… “Cộc cộc cộc” … Anh vừa lên tiếng thì có người gõ cửa. Thuận thế, cô nhảy ra khỏi lòng anh, cười khì khì ra mở cửa. Ai ngờ vừa mở cửa ra thì gặp ngay bà chằn Thu Nguyệt.
Cô ta là trưởng Ban biên tập, trước khi vì chuyện cô có người hộ đỡ mới vào được tòa soạn nên tự sinh tâm lý coi thường, chán ghét. Trong những năm qua, cô ta vẫn luôn gây khó dễ cho cô.
Hơn nữa từ khi Vũ về, trong tòa soạn đã sinh rất nhiều lời đồn thổi khác nhau về mối quan hệ giữa hai người. Vì vậy, mối quan hệ giữa cô và cô ta ngày càng trở nên tồi tệ. Lần gần đây nhất là khi cô cùng Vy Vy xuống nhà ăn đã bị cô ta “vô tình” làm đổ cả tô mì vào người.
Dương thấy cô ta tới thì sắc mặt đã có phần thay đổi. Vẻ ngượng ngùng ban nãy đã dần thay bằng sự khó chịu. Đôi mày cô bất giác nhíu lại. Dương định lui ra, đợi Trần đại boss và bà cô đó bàn việc từ từ, ai ngờ cô ta cười khẩy:
- Thật nhanh nha, làm chuyện xấu xong lại chạy tới đây.
Dương chưa hiểu cái gì thì đã nghe bà cô kia phán tiếp:
- Tổng Giám Đốc, xem ra việc này anh phải xử lí thật nghiêm minh. Dạo gần đây Dương làm việc rất khất trách. Đã không giao bài đúng hẹn mà chất lượng bài còn kém. Hơn nữa, những bài đó đều là những bài quan trọng, chúng ta không thể tùy tiện cắt đi được. Những bài trước tôi đã giúp cô ấy sửa rất nhiều, nhưng cứ đà này thì tôi cũng chẳng thể giúp nổi. Phải chăng công việc bên VVT khiến cô ấy phân tâm?
Thu Nguyệt vừa nói vừa đưa tập bài như để làm chứng. Càng xem Vũ càng nhíu mày sâu hơn, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi:
- Cô vu cáo tôi? Rõ rang tôi đã nộp bài đúng hẹn, tôi tự thấy bài của mình không mắc lỗi gì, hơn nữa công việc bên VVT là ngoài giờ hành chính, rất ít khi trùng với giờ làm việc của tòa soạn. Tại sao cô vu cáo tôi?
- Không cần nói nữa.
Vũ ngắt lời Dương. Anh bấm điện thoại gọi phòng thư ký:
- Gọi ngay toàn bộ nhân viên phòng phóng viên tới đây.
Hai phút sau, mọi nhân viên phòng phóng viên đã có mặt đầy đủ trong phòng Tổng Giám Đốc:
- Thanh Vân, cô nói xem, chuyện này là sao hả? – Vũ lớn giọng quát mắng.
- Tôi xin lỗi, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm thưa Tổng Giám Đốc – Thanh Vân cúi đầu.
- Liệu cô có chịu nổi trách nhiệm không? Việc này liên quan tới uy tín của tòa soạn, cô định chịu trách nhiệm kiểu gì – Thu Nguyệt tiếp lời.
Dương đang ngồi ở ghế sofa thì vụt đứng lên, đi thẳng ra ngoài. Cử chỉ đó khiến mọi người kinh ngạc nín thở. Em Khuê cứng người hai giây sau rồi chạy ra ngoài kéo Dương lại:
- Dương, chị làm gì vậy?
Dương trầm tư, rồi lạnh lùng đáp không chút sợ sệt:
- Nếu quý tòa soạn làm việc mà không phân biệt trắng đen, cấm đoán nhân viên, chẳng đề cao lẽ phải như thế, thì tôi nghĩ, tôi không hợp với nơi này lắm.
Dừng lại một lúc, Dương mới ngước lên, mắt lấp lánh, nhìn thẳng Vũ:
- Tôi xin thôi việc.
Rầm. Một âm thanh cực lớn vang lên, Dương sập cửa bỏ đi.