Chương 20: Tâm tư phiền muộn
Hai người lên lầu không bao lâu, thì Hứa Mỹ An hấp tấp chạy tới, mặc một bộ quần áo màu đen hoa văn đồng hào bằng bạc may vừa người khiến cô ấy thoạt nhìn cũng không béo, mặt tròn nhỏ nhắn cũng phấn nộn, chói lọi, cái loại khí sắc này đối với phụ nữ mà nói thật sự rất trọng yếu, so với đồ trang điểm có tác dụng hơn nhiều.
Có thể cô ấy không tính là xinh đẹp, nhưng thực khỏe mạnh thực tỏa sáng, tươi cười trên mặt động lòng người tổng có thể cuốn hút người bên cạnh, rất khiến người yêu thích.
"Oa! Mẹ nuôi cuối cùng cũng đến rồi, Ngọc nhi nghe mẹ nói mẹ nuôi muốn tới vẫn đang đợi mẹ đây! Mau đến xem, hôm nay có thiệt nhiều đồ ăn ngon, Ngọc nhi cũng chưa ăn trước đâu." Cái miệng nhỏ nhắn của Trương Ngọc rất ngọt, vừa thấy Hứa Mỹ An liền nhào tới.
Bởi vì không có nhiều tiền, Khả Ly chi tiêu cho cuộc sống gia đình có vẻ thận trọng, mà Hứa Mỹ An lại rất hào phòng với tiểu bảo bối, thấy cái gì ăn ngon chơi vui hoặc là quần áo đẹp không quan tâm đắt rẻ chỉ cần cô mua được cũng sẽ mua cho tiểu bảo bối, đối với những nguyện vọng của Ngọc nhi cũng là xin gì được nấy, hơn nữa tính cách của cô ấy cũng là tính trẻ con thích náo loạn, nên tự nhiên là Ngọc nhi cũng siêu cấp thích cô ấy.
"Tiểu bảo bối Ngọc Ngọc của mẹ là ngoan nhất, nhanh nào! Thân mẹ nuôi một chút!" Hứa Mỹ An bỏ quà trong tay xuống lập tức ôm lấy Ngọc nhi hôn.
"Được rồi! Ngọc nhi đừng làm rộn, để mẹ nuôi đi rửa tay đến ăn canh!" Khả Ly ở một bên cười nói, giữa các cô đã muốn không cần khách khí.
"A! Đúng, mẹ nuôi thật đúng là đói bụng, mẹ đi rửa tay trước."
"Vâng! Ngọc Ngọc múc canh giúp mẹ nuôi nhé!"
"Uh, cám ơn Ngọc Ngọc bảo bối, Ngọc Ngọc hiểu mẹ nuôi nhất!" Hứa Mỹ An đi vào phòng bếp vừa chào hỏi mẹ Khả Ly vừa rửa tay rồi mới đi ra.
Lập tức vọt tới bàn ăn cơm uống liền một hơi hết một chén canh, may mà canh đã nấu tốt từ sớm, để một lát đã nguội cũng không quá nóng.
"Uống thật ngon! Vẫn là canh ở nhà dễ uống, đồ ăn của nước Mỹ cũng thật không phải để người ăn. Những ngày qua khiến mình nhịn hỏng rồi!" Hứa Mỹ An uống xong canh mới giống như phát hiện ra tân địa lục hướng về phía Hứa Thành Lâm đang ngồi ở bên cạnh bàn kêu lên: "Anh, anh đến lúc nào vậy?"
"Trước khi em bước vào, anh đã ngồi ở chỗ này rồi, bản thân anh đang nghĩ rốt cục thì khi nào em mới có thể phát hiện ra anh đây!" Hứa Thành Lâm làm bộ mất hứng nói, "Anh trai của em thật sự tầm thường như vậy sao?"
"Ai da! Anh trai anh đừng nói như vậy, hình ảnh của anh xán lạn giống như ánh trăng đêm nay làm người khác không thể bỏ qua, em gái anh chỉ là quá đói thôi, đói bụng đến mức hoa mắt cho nên mới không thể nhìn thấy thôi." Hứa Mỹ An vội vàng khoa trương nói lấy lòng.
"Ít nói bậy đi, đêm nay căn bản không có ánh trăng, em đó, đã trở lại cũng không nói với anh một tiếng, nếu anh không đến nhà Khả Ly đây, hiện tại cũng không biết em đã về rồi."
Hứa Mỹ An lấy chiếc đũa gắp rau trộn thịt bò đưa lên miệng vừa ăn vừa nói: "Vậy cũng không thể trách em, ai bảo trong nhà anh không có ai làm đồ ăn ngon đây, ở chỗ Khả Ly rất tốt, nhất là em lại có ăn có uống, anh không phải cũng chạy tới cọ cơm sao!"
"Em đó! Đừng đói giống như trong tù mới được thả ra có được hay không, cái công việc chụp ảnh này của bọn em kiếm được nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ còn thiếu điểm ăn uống của em ư."
"Đừng nói nữa! Tiền đúng là không ít, nhưng mà cũng bị cái tên đại thiếu gia kia của bọn em chọc giận gần ch.ết, nếu không xem ở tiền phân thượng, em còn thật sự không muốn để ý đến anh ta nữa!"
"Có nghiêm trọng như vậy sao? Lam Tuấn Kiệt thật sự lợi hại như vậy, anh đây cần phải bội phục anh ta, từ nhỏ đến lớn em còn chưa từng bị thua thiệt gì đâu, hiện tại thực thành bại tướng dưới tay Lam Tuấn Kiệt!" Hứa Thành Lâm cũng nghe cô nói qua N lần, biết cô và Lam Tuấn Kiệt trong lúc đó thích cãi nhau, bất quá nhìn Hứa Mỹ An càng ầm ỹ càng tinh thần cũng không thật sự ăn cái thiệt thòi gì, sẽ không coi là chuyện lớn.
Khả Ly cũng cười hỏi: "Vài ngày gần đây mình cũng thấy công ty ở nước Mỹ làm tuyên truyền, mọi thứ cũng rất thuận lợi, tại sao lại cãi lộn ầm ĩ thế?"
"Vốn là rất thuận lợi, vào buổi sáng ngày hôm qua, cũng không biết mình nói cái gì làm cho đại thiếu gia anh ta mất hứng, lại dám không chịu tham dự một bữa tiệc đã sắp xếp từ trước, làm hại mình phải giải thích nói xin lỗi với một đống người, trên đường về hỏi anh ta rốt cuộc nổi điên cái gì anh ta lại mặt lạnh không nói với mình câu nào, mọi người nói thế có tức hay không!"
Hứa Mỹ An càng nói càng tức, ra sức nhai thịt bò kho, có chút nghiến răng nghiến lợi hương vị, Khả Ly lại vẫn cảm giác bọn họ cũng không phải chân chính trở mặt, bởi vì là chuyện của công ty mình, lại có Mỹ An ở đó, hiện tại cô cũng quan tâm đến tin tức giải trí mỗi ngày, căn cứ những phóng viên không gì không làm được lấy tìm tòi để đưa ra kết quả, kỳ thật trước khi Lam Tuấn Kiệt tiến vào giới văn nghệ cũng là một gã Hoa Hoa Công Tử (Play Boy), mà sau khi tiến vào vòng luẩn quẩn của giới văn nghệ đầy phức tạp này lại chưa từng truyền ra một chút tiếng xấu nào, trừ bỏ công việc ra thì đối với tất cả mọi người dị thường hờ hững, tướng mạo dáng người đó là nhất đẳng rồi, sợ là chỉ có Phong Chi Thu có thể so sánh được với anh ta, bất quá Phong Chi Thu lại thành thục ổn trọng hơn một chút, hơn nữa bởi vì liên quan đến huyết thống gương mặt có vẻ Âu Mĩ hóa một ít.
Tại sao lại nghĩ đến Phong Chi Thu rồi? Khả Ly không tự chủ được lắc lắc đầu, trên thực tế tin tình cảm của Phong Chi Thu so với Lam Tuấn Kiệt còn muốn hơn rất nhiều, anh mới về nước không đến một tháng dường như đã thay đổi bạn gái mấy lần rồi, mỗi lần nhìn đến hình của anh ấy luôn luôn có ngừoi đẹp làm bạn bên cạnh, điều này làm cho cô phi thường khó chịu, cũng càng thêm xác định không thể để cho anh phát hiện ra Ngọc nhi được.
Bởi vì Ngọc nhi thật sự rất giống anh ấy, trên khuôn mặt không có một điểm nào giống cô, phiên bản nhỏ này cũng thời khắc nhắc nhở Khả Ly, làm cho cô không thể dễ dàng quên đêm đó được, haiz!