Chương 47: Vượt khó tiến lên

"Khả Ly, tan ca thôi! Ngày mai gặp!" Đồng nghiệp ngồi đối diện Khả Ly chẳng biết đã tắt máy tính từ lúc nào đứng dậy chuẩn bị chạy lấy người .


Khả Ly nhìn góc bên phải phía dưới máy tính một chút, đúng là đến giờ tan ca rồi, cô vẫy tay với anh ta, nói một tiếng tạm biệt, nhìn quanh văn phòng, mọi người đã đi gần hết rồi, không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy, băn khoăn suốt một buổi chiều, bất tri bất giác đã trôi qua rồi.


Khả Ly thở dài, cũng vừa tắt máy tính vừa thu dọn. Thu dọn tốt máy tính cho vào túi, cầm lấy điện thoại di động vẫn yên lặng trên mặt bàn chuẩn bị tan ca.
Tiểu Lưu hài hước khôi hài thích kể truyện cười đã đi tới: "Khả Ly, anh đưa em về nhé!"


"Cám ơn, ngay cổng có xe buýt đi rất thuận tiện, không thể làm phiền anh được!" Khả Ly lễ phép cự tuyệt, cô biết chàng trai này có chút hảo cảm với cô, nhưng cô lại không có khả năng tiếp nhận.


"Không phiền toái, tiện đường mà, hơn nữa bên ngoài còn đang mưa nữa, đừng khách khí! Đi thôi." Tiểu Lưu cười nói, vẻ mặt rất tùy ý.


Khả Ly nhìn nhìn ngoài cửa sổ, đúng là trời bắt đầu mưa rồi, không nghĩ tới vừa vào thu thì đã mưa nhiều hơn, Khả Ly đành phải cười cười nói: "Vậy cám ơn anh."


available on google playdownload on app store


Tiểu Lưu mới hai mươi lăm tuổi, cũng đã làm việc ở Thiên Vũ hai năm rồi, rất thông minh cơ trí, Ngụy Lam Thiên rất thích anh ta, cho anh rất nhiều cơ hội, mà mỗi khi Tiểu Lưu nói về Ngụy Lam Thiên cũng là khen không dứt miệng.


Ngụy Lam Thiên là một người đàn ông có rất nhiều truyện cũ truyền kỳ, mặt ngoài ôn hòa nhưng chuyện anh làm lại rất lợi hại, Tiểu Lưu nói về chuyện xưa lúc nào cũng mặt mày hớn hở, miêu tả sống động biểu hiện của mỗi người, giống như bản thân chứng kiến vậy, trên thực tế anh ta vẫn chưa từng tham gia những hành động này, thế mạnh của anh ta là máy tính, cho nên anh ta chỉ cần ngồi ở văn phòng là được, nhưng anh ta lại rất hâm mộ những anh em thường xuyên ra bên ngoài.


"Khả Ly, nếu có lựa chọn, anh tình nguyện mình có thể thường xuyên ra ngoài làm việc, có thể ứng phó với các loại hành động khó khăn." Tiểu Lưu nói như vậy, giọng điệu vẫn đang có một chút kích động.


Khả Ly nhìn anh ta một cái thản nhiên nói: "Làm việc như vậy sẽ rất vất vả, phiền toái rất nhiều, em cảm thấy anh hiểu biết về máy tính như vậy đã rất giỏi rồi, rất nhiều nhiệm vụ đều phải có sự giúp đỡ của anh mới dễ dàng hoàn thành hơn được."


Tiểu Lưu nghiêng đầu cười cười nói: "Nhất định sẽ có nguy hiểm, nhưng em không biết là hoàn thành một chuyện có nguy hiểm có khó khăn có phiền phức mới càng có ý tứ, cũng có cảm giác thành tựu sao?"


Đúng vậy, rất nhiều nhân viên nam của Thiên Vũ đều giống Tiểu Lưu, bọn họ thích sống cuộc sống như vậy, thích vượt khó mà lên, trăm phương nghìn kế để hoàn thành nhiệm vụ của mình, mặc kệ quá trình phiền phức đến cỡ nào.


Khả Ly thở dài, cô không có dũng khí cùng ý chí như vậy, gặp chuyện không có nắm chắc thì cô thầm nghĩ sẽ trốn tránh, ví dụ như đối mặt Phong Chi Thu, thật sự bởi vì cảm giác bản thân không thể khống chế lòng mình, hơn nữa không thể được đến tim của anh, mà cô mới lựa chọn tránh né anh không nghĩ đến anh.


Bây giờ là thời khắc mấu chốt rồi, cô thật vất vả mới lấy được dũng khí bước ra bước đầu tiên, chẳng lẽ bởi vì sự xuất hiện của một người phụ nữ khác thì đã dễ dàng buông tha cho sao?


"Tiểu Lưu, nếu có một việc mà tỷ lệ thành công chỉ có 20% thậm chí ít hơn, lúc anh có thể thong dong lựa chọn làm hay là không làm, anh vẫn sẽ kiên trì đi làm điều đó sao? Nếu sau khi thất bại sẽ làm anh khó chịu cũng có thể sẽ mất đi thứ quý giá nhất của anh." Khả Ly thì thào hỏi.


Tiểu Lưu nhịn không được cười nói: "Anh cả bảo vệ em quá mức, công việc của em cũng thoải mái quá, hơn nữa đối với phần lớn nhiệm vụ mà Thiên Vũ tiếp nhận em cũng không biết rõ ràng, đối với người khác mà nói thì hơn một nửa nhiệm vụ mà bọn anh có đều là rất khó hoàn thành, có một phần năm gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành, nhưng xác xuất thành công của những vụ án mà bọn anh tiếp nhận là trên 90%."


"Em biết, các anh mỗi người đều có sở trường, đều rất lợi hại!" Khả Ly cũng lờ mờ biết một ít, Thiên Vũ có rất nhiều nghiệp vụ cũng không thể đặt trong những cặp hồ sơ công khai, thật sự có một chút đều chạy ngoài rìa pháp luật, nhưng cô biết Ngụy Lam Thiên tuyệt đối sẽ không làm những chuyện thương thiên hại lí là đủ rồi, anh ấy để cho cô phụ trách một ít nghiệp vụ ở ngoài sáng, cho nên cô cũng không muốn nghe được những chuyện không có quan hệ gì với mình.


"Nếu như là chuyện không hề có chút khó khăn nào, làm sao có thể có tính khiêu chiến chứ? Sau khi hoàn thành cũng sẽ không có cái gì kinh hỉ cùng cảm giác thành tựu nữa." Tiểu Lưu nháy nháy mắt với Khả Ly nói, "Hiện tại anh vẫn đang tiến hành một chuyện không hề nắm chắc đâu, tuy rằng xác xuất thành công cực thấp, nhưng anh làm lại rất vui vẻ hiểu chưa?"


Khả Ly nghe ra anh có điều ngụ ý, tâm trạng lại bị sự so sánh của anh mà trở nên thoải mái một ít: "Xem ra các anh đều là người đầu óc bảo thủ, biết rõ không thể mà vẫn làm, thất bại cũng đừng khóc!"


"Thất bại là mẹ thành công mà, anh phải đối mặt thất bại nhiều lắm, thường xuyên phải thất bại ngàn vạn lần mới có thể thành công, cho nên một lần hai lần thất bại với anh mà nói không đáng kể chút nào." Tiểu Lưu tràn đầy tự tin, hoàn toàn không sợ đả kích.


"Anh muốn nói đến những tường lửa và mật mã đó sao?"
"Ha! Xem ra em cũng biết không ít đâu, khi nào thì cũng đi ăn cơm với anh đây? Anh sẽ nói cho biết nhiều chuyện hơn, hoặc em muốn thâm nhập vào máy tính của ai thăm dò thì cũng có thể tìm anh."


"Thôi đi! Em không có cái sở thích đó." Khả Ly xua tay liên tục, về đến nhà, cô không thể không thừa nhận người đàn ông như ánh mặt trời bên cạnh này cũng rất ưu tú, chẳng qua trái tim của cô quá nhỏ, đã không còn khoảng trống nữa rồi.


Nhưng anh cũng có mấy lời đúng, không thể vừa gặp khó khăn đã đi đường vòng được, nhất định phải giải quyết khó khăn đó, trò chơi mới có thể tiếp tục, cuộc sống cũng giống như vậy, vì Ngọc Ngọc cô cũng nên mạnh tay một lần!


"Khả Ly, cậu về đến nhà rồi sao? Buổi tối ăn cơm với mình được không? Mình có chuyện muốn tìm cậu." Mới đi vào chợ, thì nhận được điện thoại của Hứa Mỹ An.


Khả Ly vội vàng đi đến khu vực tương đối yên tĩnh để trả lời: "Mình đang chuẩn bị mua thức ăn, cậu ở đâu vậy? Nếu không thì đến nhà mình ăn đi!"


"Không được, mình muốn ăn thịt nướng Hàn Quốc, mình biết một chỗ cách nhà cậu không quá xa, mình cũng vừa mới nghĩ đến liền quyết định thôi, cậu đứng ở cổng chợ chờ mình, 5 phút nữa mình sẽ đến!" Hứa Mỹ An nói xong liền cúp điện thoại.


Khả Ly đành phải đi ra cổng chợ đợi cô ấy, cô nàng này đột nhiên sao lại tìm cô ăn cơm chứ? Cũng không nói có thể mang theo Ngọc Ngọc và mẹ hay không nữa.


Nói là 5 phút, kết quả vẫn phải đợi 10 phút, may là cô rất có kiên nhẫn, nhìn Hứa Mỹ An rất hảo hứng cô không hề nổi cáu, ngồi lên xe rồi mới hỏi: "Sao không gọi điện thoại sớm chứ, bạch mã hoàng tử nhà cậu đâu?"


"Thực ra mình vừa nảy ra ý này thôi, vốn dĩ hôm nay muốn ăn cơm với anh trai, kết quả đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của người nào đó nói muốn cùng nhau ăn cơm." Hứa Mỹ An giải thích, trong lúc đó vẻ mặt biểu lộ một chút hưng phấn.


"Ai vậy? Có thể đưa mẹ mình và Ngọc Ngọc cùng đi sao?" Khả Ly còn chưa phát hiện ra sự khác thường của cô.
"Không nên không nên, bây giờ còn chưa được!"
"Rốt cuộc thì ai mà thần bí như vậy, nếu cậu không nói rõ ràng, mình tình nguyện không ăn thịt nướng gì đó." Khả Ly giả vờ tức giận .


Hứa Mỹ An thú nhận ngay: "Là Tuấn Kiệt, anh ấy nói Phong Chi Thu hẹn anh ấy ăn cơm, cho nên mình muốn đưa cậu đi cùng, tuy rằng mình đã gặp Phong Chi Thu, vốn dĩ trước đó cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng bây giờ vừa nghĩ tới anh ta chính là ba của cục cưng của chúng ta thì mình liền cảm thấy rất hưng phấn!"


"Điều này có gì đâu mà hưng phấn chứ." Khả Ly dựa vào lưng ghế dựa, cô nàng này đúng là người thích xem kịch đây mà, hóa ra là muốn nhìn cảnh tượng bọn họ mặt đối mặt một chút đây mà.


"Ai da! Cậu chính là dạng này, trời sập xuống cũng là cái đức hạnh này, không phải cậu đáp ứng mình sẽ hành động đấy sao? Đừng như vậy nữa, mau chóng bắt lấy anh ta để một nhà đoàn tụ là tốt nhất!"


"Cậu đó!" Khả Ly không còn lời nào để nói nữa rồi, cô biết Hứa Mỹ An cũng không phải chỉ là muốn xem náo nhiệt, cô ấy thực sự hi vọng bọn họ có thể tốt, mặc dù hơi bà tám muốn chứng kiến cái quá trình này, thậm chí hận không thể từ cô ấy thông báo cái bí mật nhỏ trong gia đình, cô cũng chỉ có thể cười khổ.


Tâm trạng Khả Ly rất phức tạp, nghĩ đến tối hôm qua, lại nghĩ đến buổi trưa hôm nay vắng mặt không hề thông báo, cô vẫn muốn có thể nhìn thấy anh, nhưng lát nữa gặp anh rồi, sẽ là tình cảnh thế nào đây? Anh là tình cờ quên mất hay là như thế nào đây, anh sẽ vui vẻ khi nhìn thấy cô sao?


"Mỹ An, tối hôm qua lúc mình và anh trai cậu đi xem nhạc kinh nhìn thấy bên cạnh anh ấy có một cô gái rất xinh đẹp, nhìn dáng vẻ nhất định là tiểu thư của gia đình giàu có rồi." Khả Ly sâu kín nói.


Hứa Mỹ An hơi sửng sốt một chút lập tức nói: "Điều này thì có cái gì, ai bảo cậu lại chọn một người đàn ông ưu tú như vậy chứ, vốn dĩ có rất nhiều phụ nữ thích anh ta, cậu cũng biết mà, chỉ cần cậu chịu dụng tâm, tương lai toàn bộ trái tim của anh ta đều sẽ thuộc về cậu thôi. Hơn nữa, cũng không nhất định người phụ nữ kia sẽ có cái quan hệ đó với anh ta, không phải cậu và anh trai mình cũng đi xem nhạc kịch với nhau đấy thôi, chẳng lẽ cũng là hẹn hò sao?"


"Cậu thật đúng là biết giải thích, trước kia anh ấy là dạng người thế nào cậu cũng đã nghe nói qua rồi đi, cậu cho là anh ấy sẽ một lòng giống như Tuấn Kiệt sao? Mình không dám xác định đâu."


"Có phải cậu lại vừa buồn không! Mình thấy đều tại cái người cha vô tình kia của cậu, ông ta làm cho cậu ngay cả đàn ông cũng không thể tin được, cậu nghe mình, không cần nghĩ quá nhiều, nghĩ nhiều đến Ngọc Ngọc đi, cậu và anh ta đã có Ngọc Ngọc, vẫn nên tin tưởng bản thân nhiều một chút, mình không rõ, cậu làm chuyện gì cũng rất tự tin, vì sao vừa đụng phải chuyện tình cảm thì lại tự ti như vậy!"


Khả Ly nghe cô ấy tức giận kêu gào, nhịn không được lại cười khổ, thực sự Mỹ An là người hiểu cô nhất, cô không thể phủ nhận sự ảnh hưởng của nhà họ Mạnh đối với cô, nhà họ Mạnh khiến cô trở nên kiên cường, khiến cô càng thêm độc lập, mà nhà họ Mạnh cũng làm cho cô tự ti, làm cho cô không dám tin tưởng vào tình cảm.


Chỉ có chính cô mới biết, vì sao cô không dám thử, bởi vì cô sợ hãi thất bại, cái khác cô cũng không sợ thất bại, có lẽ chính là bởi vì rất để ý rất sợ hãi mất đi mới khiến cho cô giẫm chân tại chỗ, cô thà đứng nhìn anh từ xa, lẳng lặng nhấm nháp những ngọt ngào và chua sót đã qua, cũng không mong muốn nhận lấy nỗi bi thương của việc có được rồi lại mất đi.


Mỹ An cũng không thể hiểu được cô lo được lo mất như vậy, nhưng thực sự cô rất sầu lo, "Chuyện về Ngọc Ngọc cậu cũng đừng nói lộ ra, nếu anh ấy không yêu mình, thì mình còn có Ngọc Ngọc, mình không muốn mất đi tất cả biết không?"


"Đương nhiên! Nếu Phong Chi Thu đối với cậu không tốt, mình nhất định sẽ làm cho anh ta hối hận, cậu đừng lo lắng chuyện về Ngọc Ngọc, mình sẽ không nói, mà cho dù anh ta đã biết, mình và Tuấn Kiệt cũng sẽ không để anh ta cướp Ngọc Ngọc khỏi cậu đâu, cậu yên tâm đi!" Hứa Mỹ An cầm lấy tay Khả Ly nói.


Khả Ly cảm kích nhìn cô ấy một cái sau đó buông mí mắt xuống, thực ra hiện tại cô cũng hơi hoang mang, bây giờ cô vẫn giống như trước kia chỉ vì sợ mất đi Ngọc Ngọc sao? Trải qua những lần bên nhau thân mật, cái ôm ấm áp và những nụ hôn say đắm, tình yêu của cô đối với anh đã tràn đầy khát vọng rồi, bây giờ điều chủ yếu có thể thương tổn đến cô nhất vẫn là anh có người yêu khác hay không!


"Mình thật sự đói rồi! Đã gọi đồ ăn chưa?" Lam Tuấn Kiệt và Phong Chi Thu đã đến, Hứa Mỹ An cũng không giới thiệu Khả Ly với Phong Chi Thu, vừa rồi ở trên đường cô đã biết gần đây bọn họ có gặp nhau.


Lam Tuấn Kiệt không để ý đến cô cười nói với Khả Ly: "Khả Ly thích ăn thịt sao? Mỹ An thì rõ ràng là động vật ăn thịt rồi, anh đã chọn rất nhiều thịt, Khả Ly em muốn ăn cái gì thì tự gọi nhé trăm ngàn lần đừng khách khí! À, đây là Chi Thu, em đã gặp rồi."


Xem ra Mỹ An còn chưa nói với Lam Tuấn Kiệt về quan hệ của cô và Phong Chi Thu, Khả Ly liếc mắt nhìn Mỹ An một cái, cô ấy chỉ nháy mắt cười cười.
"Xin chào!" Cảm giác Phong Chi Thu hơi lạnh lùng, Khả ly đành phải lên tiếng chào hỏi đơn giản.


"Để phục vụ mang thức ăn lên đi!" Phong Chi Thu nói chuyện, lại không phải là với Khả Ly, vẻ mặt cũng có chút khó lường.






Truyện liên quan