Chương 51: Chỉ là sự khởi đầu
"Anh thật sự nghiêm túc sao?" Cuối cùng Khả Ly cũng không thể ăn xong bữa cơm tối đã phải ngồi lên xe của Phong Chi Thu, anh đến đón cô, cô không thể không theo anh.
Ngược lại Trương Mai lại không nói gì, còn rất cao hứng tiễn cô ra cửa, dặn cô không cần lo lắng cho bà và Ngọc Ngọc, yên tâm bồi dưỡng tình cảm cùng Phong Chi Thu, dù sao cũng nhiều năm không gặp như vậy, thời gian hai người ở bên nhau ít đến thương cảm.
Phong Chi Thu cũng biết trong nhà Khả Ly có mẹ lại có con trai nhỏ, trở về nhà là hợp tình lý, nhưng bây giờ anh lại muốn độc chiếm cô, không muốn bất kỳ ai khác chia sẻ Khả Ly với anh. Thậm chí anh còn suy nghĩ ngày mai có nên mang cô cùng đi làm hay không, hôm nay tuy rằng công việc rất nhiều, anh vẫn nhịn không được lúc nào cũng nhớ tới cô, bởi vậy từ chối tiệc xã giao buổi tối vội vã chạy về nhà, giống như gặp ma vậy.
"Mẹ em hầm canh, làm cho em mang một chút cho anh." Đến nhà, Khả Ly tìm bát đổ canh trong bình giữ nhiệt cho Phong Chi Thu, dọc theo đường đi hình như anh có chút không vui, cô cũng không dám nói nhiều.
Phong Chi Thu thấy cô đặc biệt mang canh cho mình thì tâm tình chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, thật ra vừa rồi dọc theo đường đi anh đang tự hờn dỗi với bản thân mình thôi, anh cảm giác vì chuyện của Khả Ly hình như anh rất không bình thường, xuất hiện rất nhiều cảm xúc mà anh không thể nắm trong tay, làm cho anh không biết là tốt hay là xấu, mà thầm kinh hãi.
"Uống ngon sao? Anh ăn cơm tối chưa?" Khả Ly thấy anh uống một hơi hết sạch, lại đổ thêm một chén, thấy anh vui mừng hiện rõ lên trên mặt.
"Chưa ăn, nghe Mỹ An nói em nấu cơm rất ngon, cho nên anh để cho dì giúp việc mua thức ăn về, nhưng em lại không ở nhà. . . . . ." Phong Chi Thu nói hơi có điểm tủi thân đâu.
Khả Ly cúi người hôn lên gương mặt của anh một cái nói: "Vậy anh chờ một chút , em đi xem có những món gì, sẽ làm ngay cho anh, rất nhanh thôi, vừa rồi em cũng mới ăn canh còn chưa có ăn được bao nhiêu, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn."
"Được, anh vào phòng làm việc xử lý chút chuyện." Chẳng qua là một cái hôn nhẹ, vậy mà lại ngọt ngào như vậy, Phong Chi Thu không phát giác bản thân đã mặt mày hớn hở lòng tràn đầy vui mừng rồi.
Mở ra tủ lạnh 3 cửa rất lớn, bên trong chất đầy đồ ăn, đủ cho hai người ăn một tuần cũng không hết, quá dọa người rồi, lúc Phong Chi Thu giao cho di giúp việc đi mua đồ khẳng định là không biết nhờ di ấy mua cái gì, liền để cho dì ấy mua đầy đủ mọi thứ, dì giúp việc này cũng rất có ý tứ đâu, cũng không kém thư ký Vương là mấy, biết rõ tính tình Phong Chi Thu, không ngại nhiều, nhưng thiếu cái gì sẽ không hài lòng, cho nên chuẩn bị cực kỳ chỉnh tề.
Thấy thời gian cũng không còn sớm, Khả Ly vo gạo nấu cơm, sau đó chọn nửa con gà cùng hai củ khoai tây. Hai miếng cá biển, hai quả cà chua cùng hai quả trứng còn có một bó cải xanh đến phòng bếp nấu nướng, phòng bếp này cũng rất lớn, hơn nữa gia vị đầy đủ giống như một cái siêu thị vậy, chẳng qua đều chưa có mở ra, nên cô cũng mất một chút thời gian để mở nắp.
Lúc Trương Mai dưỡng bệnh đều do Khả Ly nấu cơm, cho nên làm vài món thức ăn đối với cô mà nói rất đơn giản, rất nhanh, mùi thơm bay khắp nơi bốn món thức ăn gà hầm khoai tây, cá ướp gừng sợi chiên vàng, trứng chiên cà chua, canh cải xanh đều nấu xong rồi, cơm cũng đã chín, mùi thơm đưa Phong Chi Thu tới.
"Thơm quá, không ngờ em thật sự nấu đồ ăn giỏi như vậy đấy." Nhìn món ăn sắc hương vị đều đủ cả, Phong Chi Thu tán thưởng, ánh mắt lại ôn nhu hơn vài phần.
Khả Ly nghe được lời khích lệ của anh cũng hết sức cao hứng, hôm nay cô còn chưa có phát huy hết đâu, chủ yếu là thấy đã muộn, sợ anh đói mới vội vàng làm vài món thức ăn, "Trước nếm thử xem sao, cũng không biết có hợp khẩu vị của anh không nữa."
Phong Chi Thu giúp Khả Ly cởi tạp dề, hôn một cái rồi mới để cô ngồi vào chỗ ngồi: "Chúng ta cùng nhau ăn, chỉ cần là em làm, nhất định rất ngon rồi."
Khả Ly mỉm cười nhìn anh, nếu anh thích cô nguyện ý mỗi ngày làm cho anh ăn.
"Thật sự ăn rất ngon!" Phong Chi Thu ăn một miếng thịt gà liền tán thưởng ngay, sau đó gắp một miếng cho Khả Ly, "Em cũng ăn nhiều một chút, bây giờ em cũng hơi gầy đấy."
"Nhưng em không muốn ăn thành béo ú đâu, sau này đừng để dì giúp việc mua nhiều thức ăn như vậy, chúng ta ăn không hết được."
"Em có mập anh cũng vẫn thích như vậy, do anh không biết mua cái gì cho tốt, thức ăn em không dùng đến, dì giúp việc sẽ xử lý sạch sẽ, đừng lo!"
"Vứt đi thì rất tiếc!" Khả Ly không đồng ý lắc đầu, từ nhỏ anh đã quen cẩm y ngọc thực, tiêu tiền như nước, đâu có biết sự khổ cực của người nghèo, nhưung mấy năm nay thì cô đã được hưởng qua rồi, trước kia ở nhà họ Mạnh tuy rằng bị khinh bỉ nhưng cũng coi như không phải lo lắng đến chuyện ăn mặc, nhưng sau khi ra ngoài thật sự đã phải bắt tay vào làm việc kiếm tiền trang trải cuộc sống rồi.
Phong Chi Thu cười cười, "Sau này chuyện trong nhà sẽ do bà xã định đoạt, anh không hiểu những chuyện này."
Bà xã? Khả Ly đỏ mặt, cô vẫn có chút không nắm được ý nghĩ thật sự của Phong Chi Thu, thực ra cô chỉ muốn biết anh có thật sự yêu cô hay không mà thôi, nhưng cô lại không dám hỏi.
"Đêm mai là sinh nhật của ba em, em đi cùng anh nhé."
Khả Ly thấy anh ăn ngon, trong lòng rất cao hứng, đột nhiên anh lại nói một câu như vậy, ánh mắt lập tức mờ đi.
"Em không muốn đi sao? Đừng lo lắng, bây giờ em là vị hôn thê của anh rồi, sớm hay muộn cũng phải để cho bọn họ biết chứ, anh biết trước kia em phải chịu không ít ủy khuất, hiện tại em không cần phải lo lắng vì bọn họ nữa."
"Em không đi không được sao?" Khả Ly thật sự không muốn đối mặt với bọn họ, cô biết nếu kết hôn với Phong Chi Thu, tất nhiên thân phận đáng xấu hổ của cô sẽ phơi bày ra ánh sáng, tuy rằng hiện tại cũng có rất nhiều gia đình có tiền có mấy người vợ, cũng có mấy người con riêng, hơn nữa cô lại gả cho Phong Chi Thu nên khẳng định là không ai dám thể hiện sắc mặt cho cô xem cả, nói không chừng còn tiến đến nịnh bợ cô nữa, nhưng sau lưng thì sao, nhất định lời khó nghe nào cũng sẽ nói.
Phong Chi Thu đưa tay ra cầm lấy tay Khả Ly nói : "Em trốn tránh không được, vốn dĩ chuyện em là con gái nhà họ Mạnh cũng không phải chuyện bí mật gì, bây giờ lại có anh ở đây thì còn ai còn dám khi dễ em chứ."
"Em. . . . . ." Khả Ly cũng không phải sợ bị người khác khi dễ, chỉ không muốn đối diện với mấy người này, cô thầm nghĩ lẳng lặng sống yên ổn, cùng con trai và Phong Chi Thu thôi.
"Hiện tại nhà họ Mạnh có một hạng mục cần Phong thị đầu tư, bọn anh vẫn không đồng ý, anh dự định để quyền quyết định chuyện này cho em, muốn đầu tư hay không đều do em."
Khả Ly kinh ngạc nhìn anh, anh đây là có ý gì chứ? Cho cô trút giận? Nhà họ Mạnh cũng thật là, không có Bồ tát lớn như vậy thì cũng đừng xây miếu lớn như thế chứ, vì sao vẫn cứ không biết tự lượng sức mình như vậy chứ?
Trước kia Phong lão tổng giám đốc vì con trai cho nên đồng ý đầu tư, hiện tại lại đổi thành Phong Chi Thu vì cô nên đồng ý khoản đầu tư này sao? Cô có thể tưởng tượng nhà họ Mạnh nhất định sẽ van cầu cô, hơn nữa hiểu chi cho tình, động chi cho để ý, những người này vì ích lợi cái gì đều sẽ làm, nhưng đây lại không phải điều mà cô hy vọng .
Bây giờ cô cũng không hận nhà họ Mạnh, xuất thân của cô là do mẹ cô chọn, cô chấp nhận số mệnh, hiện nay cô chỉ không muốn có cái gì cùng xuất hiện với nhà họ Mạnh mà thôi, tốt nhất thì giống như người xa lạ vậy, chẳng qua đúng như lời của Phong Chi Thu, sự thật cô là người nhà họ Mạnh cũng không phải cái gì bí mật cả, bởi vì cô lớn lên ở nhà họ Mạnh, mới trước đây đã từng lộ mặt trước mọi người rồi, tuy rằng từ khi cô biết thân phận của mình khác biệt với các chị, cô đã cố trốn tránh ở trong phòng không muốn đi ra ngoài, nhưng các chị lại chưa từng buông tha cho cơ hội có thể sỉ nhục cô, cho nên cũng có rất nhiều người biết sự tồn tại của cô.
Hiện tại muốn giấu diếm là không thể nào, dựa vào thân phận của Phong Chi Thu, nhà họ Mạnh nhất định sẽ liều mạng nịnh bợ, các phóng viên cũng sẽ tìm hiểu rõ ràng tất cả, cô bỗng nghĩ đến Ngọc Ngọc, cô không thể để thằng bé lộ diện trước mặt truyền thông được.
"Mẹ em và con trai em, anh nghĩ sắp xếp cho họ đến nhà cũ của nhà họ Phong ở, bên kia không gian rất lớn, còn có nhiều người làm, sẽ có người chăm sóc bọn họ, anh sẽ làm cho người ta chuẩn bị nhiều thiết bị chơi đùa của trẻ nhỏ, em cảm thấy thế nào?"
Làm sao nhanh như vậy mà anh đã nghĩ đến nhiều chuyện như vậy rồi chứ, Khả Ly cảm giác có chút không kịp ứng phó, nhà cũ của nhà họ Phong, không phải ở thành phố H sao? Vậy thì cô sẽ không thể gặp bọn họ mỗi ngày rồi? Cô phải làm thế nào đây?
Từ lúc sinh con ra cô chưa từng xa thằng bé, nếu phải xa nhau như vậy cô thât sự rất luyến tiếc, nhưng nếu ngày mai đi tham gia tiệc sinh nhật tại nhà họ Mạnh cùng Phong Chi Thu, cái thân phận kia của cô sẽ bị phơi bày, nói không chừng sẽ có phóng viên đi điều tr.a ngay mọi chuyện của cô.
Haiz! Hóa ra hạnh phúc cũng không đơn giản như cô nghĩ.