Chương 64: Tìm ra sự thật
Phong Chi Thu lập tức quay lại cao ốc Lăng Vân, sắc mặt âm trầm tìm được cái người nhân viên phục vụ đã chuyển phong thư đựng ảnh chụp cho anh.
"Tôi, tôi là nhân viên mới, chỉ nhớ rõ là một cô gái xinh đẹp rất trẻ, không biết là ai." Người nhân viên trẻ kia nhìn khuôn mặt âm trầm của Phong Chi Thu hết sức khẩn trương, hơn nữa quản lý nhà hàng còn một mực cung kính với anh nữa, nhất định là một nhân vật lớn rồi, sớm biết như vậy thì anh đã không làm cái người trung gian rồi, mà giọng điệu của cô bé kia lúc đó lại hoàn toàn không cho phép anh cự tuyệt.
Phong Chi Thu căm tức liếc anh ta một cái nói: "Đặc thù! Một điểm đặc biệt cũng không có sao? Tôi đã nói với anh, chuyện này vô cùng nghiêm trọng, nếu anh không thể nói ra một đáp án cho tôi vừa lòng, thì cũng đừng trách tôi không khách khí."
"Vâng vâng vâng! Phong tiên sinh, ngài bớt giận, Trần Dương, bình thường nhìn cậu rất thông minh, mới để cho cậu ở cửa tiếp đón khách, nhà hàng của chúng ta coi trọng nhất chính là sự riêng tư của khách hàng, mà cậu ngay cả quy định này cũng không hiểu, còn để cho người ta quấy rầy đến bữa ăn của Phong tiên sinh nữa. . . . . ."
"Được rồi! Đừng nói nữa, anh nói nhanh lên! Cô gái kia rốt cuộc như thế nào?" Phong Chi Thu không kiên nhẫn cắt đứt lời giáo huấn của quản lý.
Người nhân viên phục vụ trẻ tuổi tên là Trần Dương nghĩ nghĩ mới nói: "Tuổi của cô ấy không lớn, khoảng chừng hai mươi tuổi, tóc xoăn dài, có nhuộm màu, màu rượu đỏ sậm, nổi bật lên làn da trắng của cô ấy, rất có hương vị của một cô gái Hàn Quốc, quần áo cũng là hàng hiệu của Hàn Quốc. . . . ."
"Nói điểm chính! Khuôn mặt! Rốt cuộc là cái dạng gì?"
"Chắc là. . . . . . Chắc là rất xinh đẹp . . . . ." Trần Dương ấp a ấp úng nói.
Phong Chi Thu phát hỏa: "Cái gì gọi là chắc là? Anh nói rõ ràng cho tôi có được không? Nhân viên của các người có tố chất như thế nào vậy, làm một nhân viên phục vụ thì nhớ kỹ đại khái khuôn mặt của khách hàng chắc hẳn là yêu cầu cơ bản!"
Phần câu sau là gào lên với người quản lý kia, người đó gật đầu liên tục: "Vâng vâng vâng! Trần Dương, nói rõ ràng những gì cậu nhìn được!"
Ông ta cũng khá bực tức rồi, cậu nhóc này chọc phải ai không chọc, cố tình chọc tới một trong những ông chủ của mình chứ, ông cũng biết Phong Chi Thu chính là một trong những nhà cổ đông của nhà hàng, tuy rằng anh không tham gia vào quản lý kinh doanh, nhưng ở nhà ăn xảy ra vấn đề thì cũng rất không tốt, vốn dĩ muốn cho Trần Dương làm người ch.ết thay là xong, nhưng Phong Chi Thu cố tình nổ pháo cả về phía ông ta nữa, oan nhất chính là hiện tại ông ta hoàn toàn không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Trong lòng Trần Dương lại càng đau khổ, mặc dù chỉ là cái nhân viên phục vụ trong nhà hàng, nhưng đây là nhà hàng nổi tiếng nhất trong thành phố, có thể làm việc ở đây cũng rất vất vả mới được nhận vào làm.
Anh cũng thật sự là không hay ho, cô bé kia chỉ đứng ở cửa nhìn xung quanh một chút đã đưa cho anh một phong thư dùng giọng điệu gia lệnh để anh chuyển phong thư này cho Phong tiên sinh, sau đó đã nhanh chóng tránh đi, anh hoàn toàn không kịp cự tuyệt, hơn nữa giọng nói của cô gái kia tuy rằng lạnh như băng nhưng cũng rất dễ nghe.
"Cô gái đó đeo một chiếc kính râm rất lớn, thật sự nhìn không rõ khuôn mặt. . . . . . Hơn nữa cô ấy vừa giao thư cho tôi xong đã đi ngay rồi, tôi còn không kịp cự tuyệt. . . . . ."
Phong Chi Thu châm một điếu thuốc, buồn bực đi tới đi lui, vừa đi vừa hỏi: "Anh nghĩ đi, tuổi, chiều cao, cân nặng, khuôn mặt, kiểu tóc, quần áo, trang sức, nói tất cả những gì anh đã nhìn thấy."
"A! Trang sức, cô gái đó đeo đôi khuyên tai cùng vòng cổ rất đặc biệt, tôi liếc mắt một cái thì đã chú ý tới, đều là hình trái tim, nhưng trái tim đó lại một nửa là màu đỏ một nửa là màu trắng." Trần Dương đột nhiên nói.
Phong Chi Thu lập tức dừng lại trước mặt anh ta nghiêm túc hỏi: "Anh xác định là một nửa màu đỏ một nửa màu trắng sao? Rốt cuộc là một trái tim hay là hai trái tim lồng vào nhau ."
"Đúng đúng đúng! Đúng là hai trái tim lồng vào nhau, phía trên là trắng , dưới là đỏ, chỉ lộ một bên."
"Được rồi, anh không có chuyện gì nữa rồi, chuyện này tôi hi vọng các anh biết giữ miệng của mình, hiểu chưa!" Phong Chi Thu nói xong lập tức rời khỏi cao ốc Lăng Vân.
Khoảng hai mươi tuổi, tóc xoăn dài màu đỏ sậm, ăn mặc thời thượng, mấu chốt là cái đồ trang sức kia, nếu không đoán sai, đôi khuyên tai cùng vòng cổ kia là do anh đặt riêng để tặng sinh nhật người nào đó, bởi vì người nhận quà phi thường thích cho nên thường xuyên đeo.
Phong Chi Thu bực mình gọi điện thoại cho Ngụy Lam Thiên: "Cậu đang ở đâu?"
"Ở nhà! Còn có thể ở đâu nữa, mình là người đàn ông tốt của gia đình đấy!" Ngụy Lam Thiên không chú ý giọng điệu của Phong Chi Thu, ba hoa trả lời.
"Lập tức tới quán trà Thanh Phong ở gần nhà cậu, mình ở đó chờ cậu."
"Ai! Trễ như vậy có chuyện gì chứ? Ngày mai nói sau không được sao?"
"Không được! 20 phút sau mình muốn nhìn thấy cậu, nếu không mình sẽ đến thẳng nhà cậu đấy!" Phong Chi Thu nói xong cúp điện thoại.
Ngụy Lam Thiên thấy giọng điệu của anh có chút không thích hợp, đành phải nhún vai đi xin phép bà xã.
Không đến 20 phút, hai người đã gặp nhau, Phong Chi Thu thấy Ngụy Lam Thiên đi vào phòng ngồi xuống, lập tức quăng ảnh chụp ra, "Những thứ này là do người của cậu điều tr.a sao?"
"Cái gì vậy?" Ngụy Lam Thiên không hiểu ra sao vừa lấy ảnh ra nhìn cũng cảm thấy kinh ngạc , "Điều này không có khả năng, cái này là khi nào chứ ?"
"Cậu hỏi mình? Bây giờ là mình muốn hỏi cậu, đây là món quà mà em gái yêu quý của cậu tặng cho mình, ngay tối nay, mình và Khả Ly còn có Tuấn Kiệt Mỹ An đang ăn tối ở nhà hàng xoay tròn cô bé đã làm cho nhân viên phục vụ chuyển cho mình." Phong Chi Thu tức giận nói, ảnh theo dõi như vậy anh không thể không liên hệ đến Ngụy Lam Thiên, chẳng qua anh không xác định được Ngụy Lam Thiên có biết việc này hay không.
Ngụy Lam Thiên cau mày nói: "Lam Tâm? Con bé cũng không nhờ chỗ mình điều tr.a Khả Ly."
"Phải không? Vậy cậu xem cô ấy tìm nhân viên của cậu, hay là tìm người khác? Còn có những bức ảnh này, cậu cũng xem cẩn thận xem." Phong Chi Thu vẫn đang trầm mặt, tuy rằng anh cũng từng điều tr.a chuyện về Khả Ly, nhưng người khác điều tr.a lại là một chuyện khác .
Ngụy Lam Thiên cẩn thận lật xem ảnh chụp hai lần sau đó chia làm hai phần đặt lên mặt bàn: "Ở nhà hàng là sự thật, những cái khác là giả ."
"Cậu xác định?" Phong Chi Thu uống một ngụm trà hỏi.
Ngụy Lam Thiên kỳ quái nhìn Phong Chi Thu một cái nói: "Những bức ảnh này rõ ràng là mới chụp gần đây, nhìn trang phục của Khả Ly có thể nhận ra được, người đàn ông này chắc hẳn cậu cũng biết, anh ta không phải là anh trai của Hứa Mỹ An sao? Với quan hệ của bọn họ, không có khả năng sẽ có chuyện như vậy. Hơn nữa bức ảnh trên giường này cho thấy PS rất rõ ràng, người này làm được rất giống, nhưng xem đồ dùng trong phòng còn có quần áo trên đất thì có thể nhìn ra, kỹ thuật cũng coi như không tồi, trên cơ bản tìm không thấy dấu vết ghép nối, đáng tiếc lại phạm vào một chút sai lầm nhỏ thông thường."
"Là sao?" Phong Chi Thu cầm lấy ảnh chụp nhìn lại một lần nữa.
"Tóc của người phụ nữ kia không đúng, tuy rằng cũng là màu đen , nhưng màu đen của cô ta là do nhuộm màu, đen bóng, còn Khả Ly là màu đen xám tự nhiên, còn có trên móng tay của người phụ nữ kia, bôi một lớp sơn móng tay màu tự nhiên, Khả Ly thì không có cái thói quen này, cậu hẳn là rõ ràng."
Phong Chi Thu cẩn thận so sánh vào tấm ảnh, cũng đã phát hiện, và chi tiết nhỏ đó nếu không nhìn kỹ quả thật sẽ không chú ý đến. Đống ảnh này có thật có giả, nếu không bình tĩnh thì quả thật rất dễ hiểu lầm, may mà lúc ấy có Lam Tuấn Kiệt và Hứa Mỹ An, bằng không có thể anh sẽ chất vấn Khả Ly ngay rồi.
"Tại sao Lam Tâm phải làm loại chuyện này chứ?" Ngữ khí của Phong Chi Thu hơi hòa hoãn một ít.
Ngụy Lam Thiên dựa lưng vào ghế dựa nói : "Con bé đó vẫn luôn thích cậu, cậu cũng không phải không biết, không nghĩ tới con bé lại ngu ngốc làm ra chuyện như vậy, lần này cậu cũng đừng trách con bé, mình sẽ nói chuyện với nó."
"Được! May mắn lần này mình cũng đủ bình tĩnh, nếu với tính tình trước kia thì không biết sẽ gây ra chuyện gì rồi, cậu phải dạy dỗ cô nhóc kia một chút, không nói đến việc cô bé phái người theo dõi, lại còn dám làm ra loại ảnh giả này để lừa gạt người khác thì thật sự là quá to gan rồi!"
"Mình biết, con nhóc này chính là bị người trong nhà làm hư rồi, khó được lần này cậu lại bình tĩnh như vậy, chắc hẳn là cậu còn chưa có nói với Khả Ly? Chuyện này là Lam Tâm gây ra, mình sẽ tìm được cái người làm việc kia, về sau sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa!"
"Vậy là tốt rồi, mình không hy vọng có người xa lạ theo dõi Khả Ly, cậu cũng cảnh cáo nhóm đồng nghiệp một chút, lần này liền thôi!"
Ngụy Lam Thiên tự rót cho mình một ly trà uống sạch rồi nói : "Lam Tâm kia tính tình có lẽ là mình có nói cũng không nghe đâu, có thời gian cậu tự mình nói chuyện với con bé một chút, trực tiếp đánh mất ý nghĩ của con bé, từ nhỏ con bé đã muốn cái gì sẽ có cái đó rồi, khẳng định không tiếp thụ ngay được, chờ cậu kết hôn một thời gian là tốt rồi, mình sẽ nói với người nhà đưa con bé ra nước ngoài một thời gian."
"Nếu việc này không có quan hệ gì với người của Thiên Vũ thì mình cũng không nói gì, chuyện của Lam Tâm thì cậu tự xử lý đi, có thể đưa ra nước ngoài là tốt nhất, cô nhóc rất cố chấp, thường xuyên đến công ty tìm mình cũng chịu không nổi." Phong Chi Thu thở ra một hơi, đánh bật lửa vừa đốt ảnh chụp vừa nói : "Những bức ảnh như vậy mình không muốn phải nhìn thấy lần thứ hai nữa."
"Mình làm việc mà cậu còn lo lắng sao?" Trong lòng Ngụy Lam Thiên rất khó tiếp thu, mặc dù nói anh không muốn sống trong nhà họ Ngụy, nhưng em gái vẫn là em gái ruột, làm ra loại sự tình này trên mặt anh cũng không vẻ vang gì.
"Tuấn Kiệt chuẩn bị cùng tổ chức hôn lễ với mình, cậu phải chuẩn bị hai phần hồng bao rồi!"
"A! Chuyện này quyết định lúc nào? Không phải cậu ấy nói sau khi quay xong bộ phim này sẽ đi du lịch kết hôn đấy sao?"
"Người định không bằng trời định! Làm ra mạng người rồi!"
Ngụy Lam Thiên sửng sốt một chút mới bừng tỉnh đại ngộ: "Nha. . . . . . Khó trách! Mình nói làm sao bỗng nhiên lại vội vàng như vậy chứ, thằng nhóc này động tác cũng rất nhanh, thật không nghĩ tới, nhoáng lên một cái huynh bốn anh em chúng ta đều làm cha rồi."
Ngụy Lam Thiên là chỉ bốn người anh, Phong Chi Thu, Lam Tuấn Kiệt cùng Trần Trọng Nguyên, lúc cao trung bọn họ không hòa thuận, sau khi đánh một trận lại thành bạn bè chi giao, cho tới bây giờ, quan hệ vẫn giống như anh em ruột thịt vậy.
"Các cậu đã hoàn thành, còn mình vẫn chưa có động tĩnh gì đâu, về nhà nỗ lực, cậu cũng đừng mắng Lam Tâm quá nặng, trẻ con không hiểu chuyện, tìm ra cái tên chỉnh sửa ảnh kia cho mình, hơn nữa cam đoan về sau không ai dám làm việc này là được."
Từ lúc Ngụy Lam Thiên xác định tính xác thực của những bức ảnh này, thì trong lòng Phong Chi Thu đã thoải mái hơn rất nhiều, tuy rằng anh biết Khả Ly đã có con rồi, không có khả năng chưa từng có đàn ông, nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác, bây giờ chứng thật không phải là cô ấy, làm cho trong lòng anh dễ chịu hơn rất nhiều.
"Đã biết! Cam đoan ngày mai có thể làm ổn thỏa, yên tâm đi!" Ngụy Lam Thiên trầm giọng nói, trong lòng lại nghĩ, không mắng Ngụy Lam Tâm? Anh có thể không mẵng, nhưng nhất định anh phải tìm người khiển trách cái con nhóc điêu ngoa bị làm hư kia một trận mới được.