Chương 5
Edit + Beta: Vịt
Thiệu Phi nhìn chằm chằm đôi mắt kia, thấy được phẫn nộ thắng hỏa, rồi lại vô lực bất đắc dĩ chính mình.
Để cho cậu làm lính cần vụ, cậu ngàn vạn không muốn. Nhưng bảo cậu rời khỏi Liệp Ưng, cậu so với ch.ết còn khó chịu hơn. Lúc cúi đầu, cậu giống như nuốt than nóng khó chịu, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngã nhào.
Tiêu Mục Đình đúng lúc đưa tay ra, cánh tay hướng về phía cậu mượn một tia lực, rất nhanh thu hồi, xé ra một nụ cười tha thứ kiểu bề trên, sau đó không nhiều thêm động tác nào.
Trên đường về ký túc xá, Thiệu Phi cả người rét run, mồ hôi lạnh như mở công tắc tuôn ra bên ngoài.
Buổi chiều ngày hôm sau, trên hội nghị thường lệ một tháng một lần của Liệp Ưng, Lạc Phong chính thức bổ nhiệm Tiêu Mục Đình làm đội trưởng Trung đội 2. Toàn trường vỗ tay, chỗ ngồi của Trung đội 2 lại thiếu mất 1 người.
Thiệu Phi bị bệnh, lúc này đang nằm trong phòng y tế truyền dịch.
Không phải cố ý không cho đội trưởng mới mặt mũi, cậu có lá gan này, cũng không dám coi thường kỷ luật quân đội.
Trên thực tế, cậu còn được Tiêu Mục Đình tự mình ôm tới phòng y tế.
Buổi tối một ngày trước, cậu phẫn nộ công tâm (*), lăn lộn khó ngủ, sau nửa đêm phát sốt cũng không biết. Buổi sáng cả người bủn rủn không chút sức lực nào, còn gắng gượng cùng chiến hữu huấn luyện buổi sáng. Chạy 5 km, mặt cậu trắng bệch, đôi môi tím tái, vừa run cầm cập vừa thở dốc. Trần Tuyết Phong đưa cho cậu một chai nước, cậu vặn mở vừa uống một ngụm liền ói.
((*) công tâm: đây là cách gọi của đông y, vìđau khổ phẫn nộ mà hôn mê là nội khí công tâm, vì bị thương bị bỏng nguy hiểm tới tính mạng mà hôn mê là hỏa khí công tâm)
Ngải Tâm chạy tới đỡ cậu, cả kinh nói: "Cái đệt! Máy Bay cậu có phải phát sốt hay không?"
Cậu lắc đầu, mí mắt ủ rũ mà cụp xuống, tằm nằm hơi đen, "Tôi không sao."
Trong bộ đội cảm mạo phát sốt không phải bệnh nặng gì, Ngải Tâm thấy cậu tâm tình không tốt, một bộ chọc vào thôi liền bùng cháy, cân nhắc một lát, thử thăm dò hỏi: "Nếu không tôi đưa cậu tới phòng y tế đi."
Cậu vung tới một cái mắt đao, "Không cần, buổi sáng còn phải luyện tập. Thời gian để lỡ không được, tôi sau này......" Đang nói ngừng lại, vẻ mặt thống khổ lại vô trợ, giống như đứa nhỏ ủy khuất sắp khóc, "Tôi sau này làm lính cần vụ cá nhân, khả năng sẽ không có cách nào cùng luyện tập với mọi người."
Ngải Tâm cũng chua xót, nói không được lời trấn an, đành phải vỗ vỗ vai cậu.
Bữa sáng có bánh bao, cháo thịt nạc, trứng gà, sữa tươi, cháo bát bảo, Thiệu Phi hoàn toàn không muốn ăn, liền dưa muối uống nửa bát cháo bát bảo, vừa ra phòng ăn, lại phun ra.
Trong dạ dày không có thứ gì, ói tới cuối cùng, chỉ còn lại nước chua.
Cậu nóng tới khó chịu, lại cảm thấy mỗi lỗ chân lông đều tản ra hàn khí. Lạnh và nóng giao nhau hành hạ, đầu cậu đau bứt rứt, đi đứng ê ẩm, đi đường lảo đảo, tựa hồ tùy thời đều sẽ ngã xuống.
Mấy tiền bối trong đội khăng khăng muốn đưa cậu tới phòng y tế, cậu sống ch.ết không chịu, đeo JS05 liền xông về phía trường bắn, ai ngờ mắt hoa, không nhìn thấy rõ một viên gạch vụn nằm chình ình trên mặt đất cát đá, bị vướng chân lảo đảo ngã xuống đất.
Bàn tay rách, má cũng bị cọ ra một đường nứt nhỏ.
Nhiễm Lâm cũng định cưỡng chế khiêng cậu đi bệnh viện, chạy tới gần lại phát hiện cậu vội vàng mà lau mắt.
Khóe mắt đỏ, lông mi ẩm ướt.
Cậu ngồi dưới đất chật vật không chịu nổi mà nhìn đồng đội xúm tới, giống như một con sói lạc đàn.
Ngải Tâm kéo Nhiễm Lâm tới một bên, đem lời Thiệu Phi lúc trước nói lặp lại một lần, thở dài nói, "Thôi vậy, thuận theo cậu ấy đi."
Mấy tòa nhà cũ nát ở trường bắn toàn là trống rỗng, có chỗ ngay cả trần nhà cũng không có, cũng không có cầu thang hẳn hoi, người nếu muốn lên tầng cao nhất, phải tay chân cùng sử dụng, leo một cái thang sắt rỉ giống như cái ống nước.
Thiệu Phi lúc leo tới một nửa đã lảo đảo muốn ngã, trời nghiêng đất chuyển, ở giữa không trung nghỉ ngơi một trận mới tiếp tục leo lên.
Đi tới mái nhà quen thuộc, cậu quỳ gối ở vị trí bóp cò trước giá súng, lúc đẩy băng đạn vào lại đột nhiên lạnh lẽo, lỗ mũi đau xót, hít sâu nhiều lần, mới đè xuống nước mắt tuôn ra.
Cậu nằm nhoài trên mặt đất, mắt phải phiếm hồng xuyên qua dụng cụ ngắm quang học nhìn mục tiêu phương xa.
Ù tai, hoa mắt, không cảm giác được hướng gió, không chỉnh được chính xác. Lung tung nã một phát súng, đạn sượt qua mục tiêu bay vào rừng xanh thẳm.
Cậu cắn chặt răng, lại bắn.
Đạn trong băng đạn rất nhanh hết, vai phải đau tới khoan tim, ù tai càng thêm lợi hại, đầu nặng trĩu không nhấc nổi, lại lật đật lấy băng đạn ra, thay mới, sợ lãng phí từng giây từng phút.
Cậu không có chú ý tới, Tiêu Mục Đình lại tới, vẫn là một thân lễ phục quân đội không ăn khớp với bộ đội đặc chiến, đi đường tư thế uy nghiêm lại kiên cường.
Tiêu Mục Đình nhìn một lát, lông mày dưới vành mũ hơi vặn lên.
Thiệu Phi lại bắn mấy phát, thanh thế kinh người, nhưng không lần nào bắn trúng mục tiêu.
Tiêu Mục Đình trong lòng đã có tính toán.
Thiếu tướng nhìn như nhàn tản đi tới bên cạnh Ngải Tâm, đá đá cổ chân đối phương.
Ngải Tâm lập tức chống thân thể dậy, "Thủ trưởng!"
Tiêu Mục Đình hỏi: "Thiệu Phi có phải bị bệnh hay không?"
"Ngài làm sao biết?"
"Bị bệnh sao không tới phòng y tế?" Tiêu Mục Đình ngẩng đầu nhìn tòa nhà Thiệu Phi đang ở, "Còn tới chỗ này quấy rối?"
Ngải Tâm trong lòng thất thượng bát hạ, "Thiệu Phi nói nó không sao cả."
"Không sao mà bắn tệ như vậy?"
Ngải Tâm không dễ tiếp lời, lăng lăng đứng nguyên tại chỗ.
"Tiếp tục luyện đi." Tiêu Mục Đình lui về sau, lúc xoay người nói, "Tôi đi xem chút."
Thiếu tướng lục quân quý báu lúc cầm thang sắt rỉ hoen bò lên lầu, tất cả đội viên đều nhìn qua.
Thiệu Phi trong lòng lo lắng, đôi mắt động cũng không động mà nhìn chằm chằm mục tiêu, cả người mồ hôi lạnh sớm ướt nhẹp đồ ngụy trang, gió thổi qua, liền run run hắt xì.
Tiêu Mục Đình lúc leo lên mái nhà, vừa vặn nhìn thấy cậu ép ngực, liên tiếp hắt xì tới vang rung trời.
Cậu là tay bắn tỉa ưu tú, không chỉ có kỹ thuật bắn cao siêu, hơn nữa cực kỳ nhạy cảm. Nếu là bình thường, mái nhà đi lên một người, cậu không thể nào không cảm giác được.
Nhưng bây giờ cậu ù tai nghẹt mũi, đầu óc còn phát ra nổ vang đứt quãng, cộng thêm nôn nóng quá độ, tinh lực trang bị đều áp ở trên mục tiêu, căn bản không có chú ý tới có người đang từng bước đi về phía cậu.
Sau khi hắt xì xong, cậu nhu nhu lỗ mũi, lại lần nữa ngắm, đạn lại lần nữa lệch khỏi quỹ đạo mục tiêu.
Cậu hữu khí vô lực mà chửi "Đệt", nắm tay mềm mại nện ở trên tro bụi mặt đất, đang muốn điều chỉnh tư thế, xúc cảm đến từ phía sau lưng lại làm cho con ngươi cậu thu lại.
Giày quân đội của Tiêu Mục Đình không nhẹ không nặng giẫm ở trên sống lưng cậu, "Đối với tay súng bắn tỉa mà nói, trước khi bắn ch.ết mục tiêu, quan trọng nhất chính là cái gì?"
Thiệu Phi không còn khí lực xoay người, trong lòng vạn phần không cam lòng.
Lực đạo trên lưng lại nặng một phần, Tiêu Mục Đình nói: "Không biết?"
"Biết!" Cậu suy yếu mà la to, "Là bảo vệ tốt chính mình!"
"Cậu bảo vệ tốt bản thân chưa?" Tiêu Mục Đình như cũ giẫm lên cậu, "Ngay cả sau người có người cũng không phát hiện được, nếu như hiện tại là đang trong nhiệm vụ, chống trên lưng cậu không phải là giày quân đội của tôi, mà là súng của quân địch, cậu cảm thấy cậu hiện tại là sống hay là đã ch.ết?"
Thiệu Phi xiết chặt nắm đấm, biệt khuất mấy ngày liên tiếp một cỗ ý thức đụng vào thần kinh yếu ớt, đang định phát tác, áp lực trên lưng lại đột nhiên biến mất.
Tiêu Mục Đình đứng bên cạnh cậu, túm sau cổ cậu lật cậu tới, một tay đỡ trán cậu, "Cậu sốt rồi."
Thanh âm kia ôn nhu thâm trầm, Thiệu Phi cơ hồ cho là mình nghe lầm.
Tiêu Mục Đình đỡ cậu dậy, khom lưng vỗ vỗ bụi trên đùi cậu, "Đi được chứ?"
Cậu theo bản năng gật đầu, lại lập tức tránh thoát, "Tôi không tới phòng y tế, tôi còn muốn luyện tập!"
"Không ít hơn một ngày hôm nay." Tiêu Mục Đình bắt được cổ tay Thiệu Phi. Thiệu Phi có chút giật mình, giống như điện giật lui về sau, Tiêu Mục Đình lại nắm rất chắc, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Xuống lầu, đi bệnh viện."
Trên trường bắn tất cả chiến sĩ đều nhìn thấy Tiêu Mục Đình che chở Thiệu Phi từng bước từng bước từ thang sắt xuống, một thân lễ phục quân đội sạch sẽ đã bẩn thỉu không chịu nổi. Boot cao sáng loáng cũng toàn là tro bụi.
Thiệu Phi nóng tới lợi hại, đứng không vững, đi vài bước liền bổ nhào về phía trước.
Tiêu Mục Đình ôm lấy cậu, bế cậu lên.
Hai chân lúc treo lơ lửng, da đầu Thiệu Phi căng thẳng, thân thể mềm nhũn giãy dụa, huyệt thái dương lại đụng vào trên lồng ngực Tiêu Mục Đình.
Cậu ngẩng đầu, trong mắt là đường cong cằm lãnh ngạnh của Tiêu Mục Đình.
Làm sao vẫn cảm thấy...... Đã gặp nhau ở đâu?
Tiêu Mục Đình đặt cậu ở trên giường phòng y tế, quân y nghe tin chạy tới, đo nhiệt độ, kê đơn thuốc, truyền dịch.
Lúc này đã gần đến trưa, Tiêu Mục Đình ở phòng y tế đợi một lát, không nói gì liền lặng lẽ rời đi, 20 phút sau trở lại lễ phục quân đội đã bẩn không đổi, trên tay lại xách theo một hộp cháo rau.
Thiệu Phi kinh ngạc há miệng.
Tiêu Mục Đình nhấc bàn nhỏ trên giường lên, đặt cháo rau tới, "Một tay truyền dịch, tay khác có thể động nhỉ? Tự mình ăn, đừng để cho tôi đút."
Thiệu Phi hít sâu một hơi, vội vàng cầm thìa — cậu đâu thể để cho tướng quân đút cơm? Vừa rồi há mồm chỉ là bởi vì giật mình!
Tiêu Mục Đình lại nói: "Có chút nóng, ăn từ từ. Ăn xong đặt trên tủ đầu giường, buổi chiều hảo hảo ngủ một giấc.
Biểu chiều có đại hội bổ nhiệm của Tiêu Mục Đình, Thiệu Phi cho dù trong lòng không vui, cũng phải chạy tới tham gia, "Tôi buổi trưa truyền dịch xong liền về, buổi chiều cái kia......"
"Truyền dịch này buổi trưa không xong được, nghe lời nằm, họp buổi chiều không cần tham gia."
Thiệu Phi không dám tin.
Tiêu Mục Đình cười, đi tới bên cạnh cậu, giơ tay lên dụi đầu cậu, "Sao, cảm thấy thân là lính cần vụ của tôi, không tới dự không hợp quy củ?"
Thiệu Phi đối với ba chữ "Lính cần vụ" vẫn như cũ hết sức chống đối, nghiêng đầu đi, đôi lông mày cũng nhíu lại.
Tiêu Mục Đình tựa hồ cũng không ngại hành động của cậu, thu tay lại, lui về vị trí ban đầu, ánh mắt từ khóe mắt dài nhỏ quét ra, câu ra mấy phần thâm ý khó tả.
Thiệu Phi bị nhìn tới không được tự nhiên, liếc nhìn khóe mắt khẽ nhếch của Tiêu Mục Đình, lại giống như sói nhỏ rút móng vuốt thu hồi tầm mắt, trong lòng mắng: Cmn hoàn khố ch.ết tiệt!
Tiêu Mục Đình giơ tay lên nhìn đồng hồ, lại nhìn về phía Thiệu Phi, cười nói: "Thật vất vả xin được một lính cần vụ, người ta còn để tôi hầu hạ."