Chương 6
Edit + Beta: Vịt
Thiệu Phi rốt cục khỏe, buổi chiều an an ổn ổn mà ngủ một giấc, thân thể gần như khôi phục.
Tiêu Mục Đình đổi một thân lễ phục quân đội sạch sẽ tham gia hội nghị, sau khi kết thúc dẫn đội tới trường bắn, sau khi dạy bảo mấy câu, để cho các chiến sĩ tự mình luyện tập.
Thiệu Phi hơn 4h từ phòng y tế đi ra, vốn định trực tiếp chạy tới trường bắn, nhớ tới thân phận lính cần vụ của mình, lại có chút ảo não.
Buổi tối một ngày trước Lạc Phong sau cho cậu biết liền dẫn Tiêu Mục Đình tới ký túc xá, bây giờ ván đã đóng thuyền, cậu nếu lại phản kháng, liền chỉ là cố tình gây sự, không biết phân biệt. Huống chi buổi sáng Tiêu Mục Đình Nhược đưa cậu tới phòng y tế, còn hạ xuống tôn hu quý thế anh đưa tới một phần cháo rau, dặn dò cậu nghỉ ngơi cho tốt, không cần tham gia hội nghị.
Cậu từ trước đến giờ rất rõ ràng, vặn rõ được chuyện này, nhìn không lọt Tiêu Mục Đình quy nhất mã (*). Về tình về lý, cậu cũng không thể tiếp tục đối nghịch với Tiêu Mục Đình.
((*) Câu này gốc là "nhất mã quy nhất mã" nghĩa là hai chuyện không thể quy vào làm 1, còn nghĩa câu trên là cậu không thể vì coi thường mà tiếp tục đối nghịch với Tiêu Mục Đình)
Nghĩ thông suốt điểm này, cậu bước nhanh về phía ký túc xá, định thừa dịp Ngải Tâm và Trần Tuyết Phong còn chưa trở lại, đóng túi đồ dùng hàng ngày, tới chỗ Tiêu Mục Đình báo cáo — nếu như chờ các đồng đội huấn luyện trở về, lại không thể thiếu một phen oán trách.
Cả tòa ký túc xá đều rất an tĩnh, cậu rón rén mà đẩy cửa ra, bỏ toàn bộ dụng cụ rửa mặt vào trong chậu rửa mặt, mấy bộ đồ ngụy trang nhét vào túi đeo, lúc gấp chăn vuông vắn lại do dự một chút.
Vỏ chăn và drap giường đã lâu không thay, cứ như vậy dọn tới ký túc xá của Thiếu tướng không khỏi lộ ra vẻ lôi thôi, nói không chừng còn có vị lạ gì đó.
Cậu suy nghĩ một chút, xoay người đi tới bên tủ, lấy ra cái vỏ chăn sạch, loay hoay mười mấy phút cũng không nhét được chăn vào vỏ chăn.
Lúc trước kia sống một mình, cậu ghét nhất thay vỏ chăn, sau khi nhập ngũ có đồng đội, Trần Tuyết Phong luôn giúp cậu dắt hai góc, hai người phối hợp thành thạo, một bên nhét một bên giũ, hai ba phút có thể hoàn thành.
Bây giờ thiếu đi hợp tác, chăn liền sống ch.ết không nghe lời.
Cậu đột nhiên có chút ủ rũ, bất an và sốt ruột lại ló đầu, đứng ở tại chỗ xuất thần một lát, cảm giác bên cạnh có người đang nhìn mình. Cậu ngẩng đầu, còn chưa kịp kinh ngạc, Tiêu Mục Đình tựa vào cạnh cửa đã giơ tay lên, nụ cười khóe miệng rất nhạt, "Cần giúp không?"
Cậu "A" một tiếng, luống cuống tay chân mà kéo chăn, đem lõi lộ ở bên ngoài dùng sức nhét vào trong vỏ chăn, "Không cần, xong ngay đây. Thủ trưởng ngài sao lại tới?"
Tiêu Mục Đình không đáp, khoanh tay nhìn một lát, bước thong thả vào trong, khom lưng dắt chăn, giữ ra nhìn nhìn, "Cậu nhét sai rồi nhỉ?"
Thiệu Phi đoạt lại nhìn một cái, má đỏ lên, "Hình như nhét sai rồi......"
Tiêu Mục Đình kéo lõi ra, một lần nữa giũ mở vỏ chăn, chỉnh xuôi sau đó cầm lấy một góc chăn nhét vào, lại đưa góc kia cho Thiệu Phi, "Cầm lấy."
"Ờ." Thiệu Phi cầm xong, liếc liếc Tiêu Mục Đình, nhìn người ta thuần thục mà nhét vào một góc khác, lại đưa tới.
Không tới nửa phút, Tiêu Mục Đình đã nhét xong 3 góc chăn, lúc nhét tới cái cuối cùng, một tay dắt một góc, trái phải đều đặn, hướng Thiệu Phi ngẩng mắt, "Giũ."
Một phút đồng hồ, vỏ chăn thay xong.
Thiệu Phi đem vỏ chăn cần giặt và drap giường gấp xong bỏ vào trong thùng, một tiếng "Cám ơn thủ trưởng" nói tới bất đắc dĩ.
Tiêu Mục Đình gật đầu, "Nên gọi là đội trưởng."
Thiệu Phi cảm thấy biệt nữu, nhạt nhẽo nói, "Cám ơn Tiêu Đội."
Tiêu Mục Đình gõ gõ ba lô và chậu rửa mặt, "Những cái này đều là cần mang đi?"
"Vâng." Thiệu Phi đeo balo lên, tay trái cầm thau rửa mặt, tay phải cố gắng mò chăn. Tiêu Mục Đình tiến lên mấy bước, ôm lấy chăn và gối nói: "Tôi làm."
Thiệu Phi vội nói: "Tôi làm được rồi."
Tiêu Mục Đình biểu tình rất nhạt, "Cậu không cầm được nhiều như vậy, đi thôi, nhớ đóng cửa."
Thiệu Phi ở bên giường sửng sốt một lát, lúc kịp phản ứng Tiêu Mục Đình đã đi tới ngoài cửa. Cậu lập tức đuổi theo, nhẹ nhàng khép cửa lại, mấy bước đuổi theo, thanh âm lớn hơn vừa rồi mấy phần, "Cám ơn Tiêu đội."
"Ừm." Tiêu Mục Đình một thân lễ phục quân đội, boot cao gõ trên mặt đất dứt khoát, nếu hai tay cầm súng, chính là trang phục của đội danh dự tiêu chuẩn, lúc này lại ôm chăn gối, nhìn thế nào cũng lộ ra vẻ chẳng đâu ra đâu.
Thiệu Phi bụng dạ thật, mang thù cũng nhớ kỹ, Tiêu Mục Đình đánh cậu một gậy, cậu đối với người ta hận thấu xương, ước gì ăn xương uống máu, Tiêu Mục Đình cho cậu một viên kẹo, cậu tuy nói không được lời mang ơn, nhưng tiếng "Cám ơn" cũng không miễn cưỡng.
Túc xá của Tiêu Mục Đình không xa, cửa không có khóa, chỉ là khép hờ, mũi chân đẩy cái liền mở.
Túc xá của sĩ quan cao cấp kỳ thực không cao cấp hơn đội viên bao nhiêu, chỉ là rộng hơn chút, hai cái giường đơn giống nhau đổi thành một cái giường lớn một cái giường nhỏ, giường nhỏ ở trong "Phòng khách" bị cách ra, cách cửa và phòng vệ sinh khá gần, giường lớn ở chỗ phong thủy bảo địa bên cửa sổ, một bên còn có bàn học và giá sách.
Tiêu Mục Đình đặt chăn ở trên giường nhỏ, quay đầu lại nói: "Cậu thu dọn chút đi."
Thiệu Phi đi qua túc xá của sĩ quan cao cấp, Lạc Phong và Ninh Giác đều không có lính cần vụ, một phá giường nhỏ, một đem giường nhỏ làm ghế salon. Cậu mấp máy môi, đặt túi đeo và chậu rửa mặt xuống, đứng tại chỗ, có chút lúng ta lúng túng.
Tiêu Mục Đình cởi áo khoác xuống treo trên giá áo, cũng không định để ý tới cậu, ở trên giá sách tìm ra một quyển sách, coi như bên cạnh không có ai mà đọc.
Thiệu Phi nhập ngũ hơn 2 năm, bất kể là trước kia lúc ở ký túc rộng, hay là sau đó ở phòng đôi với Trần Tuyết Phong, đều là chủ nhân quen nói lớn, lời vàng ngọc vung ra đặc biệt nuột, mỗi ngày đều muốn dùng "lão Nhị" nhà mình đi lỗ đít người khác, bây giờ ở chung một phòng với Tiêu Mục Đình, cẩn thận tới mức có chút sợ, muốn nói gì đó, lại sợ không hòa hợp với giọng điệu dương xuân bạch tuyết (*) của người ta, không nói đi, trong lồng ngực giống như có một cái búa nhỏ đang gây chuyện. Trong lòng cậu thấp thỏm, thu dọn xong giường, cầm quần áo và dụng cụ rửa mặt bày ra, thật sự không có việc gì làm, mới đứng ở gian ngoài hô: "Tiêu đội."
((*) Dương xuân bạch tuyết: Ví với những gì đẹp, xuất sắc)
Tiêu Mục Đình mí mắt cũng không động một cái, nghiêng lưng với cậu, "Huh?"
"Cái kia......" Thiệu Phi khẩn trương không biết từ đâu đến, đứng nghiêm, giống như đứng gác, "Tôi dọn xong rồi, hiện tại cũng không có việc gì, tôi có thể tới trường bắn luyện một lát hay không?"
Tiêu Mục Đình vẫn là không quay đầu, "Không được."
Thiệu Phi suýt nữa phun ra một câu "Dựa vào cái gì a", cố gắng biết điều nói: "Anh...... Ngài còn có chuyện gì cần tôi làm sao?"
Tiêu Mục Đình lúc này mới đặt sách xuống, liếc cậu một cái, môi mỏng hơi động, "Tới đây."
Cậu không rõ đối phương muốn làm gì, do dự một lát mới bước lên phía trước mấy bước.
Bàn học hướng về phía cửa sổ, cả người Tiêu Mục Đình đều bị bao phủ nắng ấm buổi chiều mùa xuân, trên áo sơ mi quân đội màu xanh nhạt tựa hồ có ánh sáng lưu động.
Thiệu Phi đứng ở trước bàn học, bị bao phủ cùng trong một phương ánh sáng rực rỡ.
Tiêu Mục Đình ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên băng gạc má cậu, "Không có chuyện gì rồi?"
Thiệu Phi hiểu sai ý, cho rằng Tiêu Mục Đình hỏi có phải không có việc để làm hay không, giả bộ ngoan nói: "Tiêu đội ngài có gì phân phó sao?"
Tiêu Mục Đình đứng lên, Thiệu Phi tránh ra một lối, ai ngờ băng gạc lại bị búng một cái. Búng không nặng, nhưng ở chỗ Thiệu Phi có vết thường, lần này không có chuẩn bị, đau tới chặt chẽ vặn lông mày.
Cậu từng chịu thiệt, không dám làm loạn với Tiêu Mục Đình nữa, nhịn xuống cục tức này, nhưng phẫn nộ nổi ở trong ánh mắt, miệng mũi đều đang tức giận.
Tiêu Mục Đình không ngờ giơ tay lên, sờ sờ trán cậu, "Sốt lui rồi. Người trẻ tuổi phải hiểu được quý trọng thân thể, sau khi cảm mạo phát sốt không nên huấn luyện quá độ, qua nửa tiếng nữa tới giờ cơm rồi, hôm nay đừng luyện. Cậu nếu thật sự rảnh tới phát sợ, vậy đi giặt sạch quần áo trong chậu giúp tôi."
Thiệu Phi lão Đại không vui, hai chữ "Không giặt" rồng bay phượng múa mà viết ở trên mặt.
Khóe mắt dài nhỏ của Tiêu Mục Đình ngoắc ngoắc, một lần nữa cầm lấy quyển sách, tiện tay lật hai trang, "Quần áo còn là sáng hôm nay lúc che cậu xuống lầu bị bẩn."
Thiệu Phi lúc này hạ xuống áy náy, trong lòng đấu tranh, cầm lấy chậu của Thiếu tướng liền đi về phía phòng vệ sinh.
Lúc tiếng nước ào ào truyền đến, Tiêu Mục Đình cười lắc lắc đầu.
Túc xá của sĩ quan cao cấp có ban công độc lập, không cần cùng các chiến sĩ ở ngoài trời tranh đoạt địa bàn phơi quần áo. Thiệu Phi vò vài cái xong quần áo, đang đi về phía cột treo lên, phía sau liền truyền đến một tiếng chất vấn trầm thấp, "Cái này gọi là giặt xong rồi?"
Thiệu Phi bình thường vò quần áo ngụy trang của mình chính là trình độ này — ngâm nước, vung bột giặt, vò vò cổ áo, nách áo, ống tay áo, giội hết bọt, vắt thành bánh quai chẻo, lại giũ hai cái, treo lên cột, đại công cáo thành.
Cậu nhìn nhìn lễ phục quân đội "Sạch sẽ", "Vậy phải giặt thế nào?"
Tiêu Mục Đình không cười, nhưng không giống có vẻ tức giận, "Lấy xuống, giặt lại."
Thiệu Phi vẻ mặt nhăn nhó, cảm giác khuất nhục bị sai sử cháy toàn thân, trên tay run một cái, quần áo kể cả mắc áo "Bộp" một tiếng rơi trên mặt đất.
Tiêu Mục Đình: "Giặt lại."
Thiệu Phi khom lưng nhặt quần áo lên, tức giận bất bình mà trở lại phòng vệ sinh, mở nước lớn nhất, giống như phát tiết vò, sợ vò không ra được một cái lỗ.
Buổi sáng ngã làm cho bàn tay cậu rách ít da, vết thương rất nhẹ, lúc tuyển chọn huấn luyện mỗi ngày đều sẽ ngã ra vài chỗ, đụng vào nước không sao, nhưng trong nước có bột giặt, đụng tới vết thương cũng có chút xót. Cậu nén khó chịu, mãnh lực oán giận lễ phục quân đội, lúc giặt quần còn ở hạ bộ túm vài cái, giống như niết vận mệnh của chủ nhân vậy.
Niết xong còn ở trong lòng sướng một trận, thầm chửi một tiếng "Đệt", cuối cùng ra được một ngụm ác khí.
Lúc này Tiêu Mục Đình không gây khó dễ cậu nữa, chỉ là lúc nhìn thấy dấu vết bánh quai chẻo rõ ràng trên quần áo nhíu nhíu mày, sau khi phơi khô phải ủi một chút, một tia nếp nhăn cũng không thể có.
Thiệu Phi ngược lại buồn cười, không đầu không não hỏi: "Tiêu đội ngài là sao Xử Nữ sao?"
Tiêu Mục Đình nhìn cậu một cái, lấy cồn i-ốt và tăm bông ra, "Lau tay trừ độc, 10 phút sau tới phòng ăn lấy cơm."