Chương 12: Hôm nay làm người tốt
Edit: Hi Hi Hi
Beta: cầm thú
Vì thế những ngày sau, Tần Thất Bảo rốt cuộc cũng có ngày tháng thoải mái.
Mặc dù tiểu quỷ ham chơi, nhưng không quên nhiệm vụ làm em trai của mình, đúng giờ có mặt ở phòng bệnh bay xung quanh một vòng, đuổi một số quỷ không có ý tốt, bác sĩ Phó cũng thường xuyên bên cạnh cô, phụ trách hướng dẫn tâm lý cho cô, tránh cho cô ở trong phòng bệnh quá lâu bị trầm cảm.
...
"Bác sĩ Phó, anh có rãnh không có thể mang tôi ra ngoài đi dạo được không?"
Sáng hôm sau, Tần Thất Bảo làm kiểm tr.a xong, cầm bản báo cáo kiểm tr.a từ trong phòng bệnh đi ra ngoài, thì thấy bác sĩ Phó đang đứng trên hành lang, cô lập tức chạy qua đó, kéo một góc tay áo của anh, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi.
"Ra ngoài? Đi ra bên ngoài bệnh viện sao?" Phó Thành nghe vậy thì có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, từ lúc tôi có ký ức, đều ở trong bệnh viện, bên ngoài như thế nào tôi cũng không biết?" Tần Thất Bảo tủi thân nói.
Trong trí nhớ của cô, ngoài trừ thuốc ra thì chính là quỷ, cả người giống như bị "nhốt" ở trong bệnh viện, chỉ có thể nhìn qua khe cửa sổ, ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
"Hiện tại vẫn chưa thể dẫn cô ra ngoài, nhưng nếu cô muốn thì tôi có thể nghĩ cách." Phó Thành nhìn thấy ánh mắt thiếu nữ tràn đầy hi vọng, thật sự không nỡ nói ra lời từ chối.
Anh biết cô không nhớ những việc trước khi vào bệnh viện, cho nên mới hi vọng nhìn ngắm thế giới bên ngoài, ở bệnh viên này, cô thường xuyên bị quỷ hù dọa, lại bị mọi người cho rằng bị bệnh tâm thần, xem ra còn khó chịu hơn là ngồi tù?
Nếu là anh, chắc cũng không thể chịu nổi.
"Thật vậy hả?"
Nghe Phó Thành nói câu đầu, Tần Thất Bảo vốn dĩ đang rất thất vọng, nhưng vừa nghe nửa câu sau, liền hăng hái ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh.
Cô ở bệnh viên sắp phát điên rồi!
"Thật sao."
Phó Thành gật gật đầu, đối diện với ánh mắt của cô, đôi mắt cô gái rực rỡ, lòng anh như bị lây nhiễm, cũng cảm thấy vui vẻ.
Mấy hôm nay Tần Thất Bảo vẫn luôn đi theo anh, trừ khi anh vào văn phòng hay khám bệnh cho người khác, còn lại đều đi theo phía sau anh, thậm chí ăn cơm trưa cũng theo anh.
Phó Thành không cảm thấy phiền, vì Tần Thất Bảo rất nghe lời, đi theo anh nhưng không hề gây náo loạn, chỉ khi có quỷ mới sợ hãi mà nhảy vào ngực, "Anh Anh" kêu lên hai tiếng, đôi mắt ửng hồng giống thỏ con, làm người khác cảm thấy thật đáng thương.
"Bác sĩ Phó, anh thật tốt, chờ tôi thành công xuất viện, nhất định sẽ mua quà cảm ơn anh!" Tần Thất Bảo vẻ mặt nghiêm túc nói.
"..." Bỗng nhiên được phát thẻ người tốt Bác sĩ Phó nhất thời không biết nói gì, ngẩn người, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
*
Hiện tại kết qủa kiểm tr.a tinh thần của Tần Thất Bảo rất tốt, các hạng mục đều trong phạm vi bình thường, chỉ có hơi lo lắng một chút, cũng không có gì đáng ngại. Mỗi khi làm kiểm tr.a mọi người ít nhiều đều cảm thấy lo lắng.
Sau khi Phó Thành trở về liền đem số liệu điền vào máy tính, đem hai bản báo cáo tổng hợp lại, dựa theo tình hình, không cần tăng thêm thuốc, trái lại Tần Thất Bảo còn được giảm phân nửa lượng thuốc.
"Bác sĩ Phó, thật sự có thể giảm lượng thuốc sao?"
Khi đưa đơn thuốc cho y tá ở lầu bảy, y tá trưởng Tiểu Lâm đã rất lo lắng, dù sao tuần trước đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy. Lúc đó bọn họ đề nghị chuyển Tần Thất Bảo tới khu nội trú, nhưng bác sĩ Phó đã ngăn cản.
"Có thể, bản báo cáo kiểm tr.a hôm nay ngoại trừ chỉ số lo lắng, các chỉ số khác đều bình thường, nên giảm lượng thuốc xuống." Phó Thành nói.
"Có phải bị lỗi rồi không? Các báo cáo kiểm tr.a lần trước đều không tốt, sao có thể khôi phục nhanh vậy được?" Tiểu Lâm không tin tưởng nói.
Báo cáo kiểm tr.a tuần trước, cô cũng từng nhìn qua, mỗi hạng mục đều rất cao, mới ngắn ngủi một tuần liền bình thường, chẳng phải là kiểm tr.a xảy ra vấn đề sao?
"Lúc đầu tôi cũng cảm thấy không đúng, nên sáng nay đã kiểm tr.a hai lần, lần đầu là lúc 8 giờ, lần hai lúc 10 giờ, có bệnh nhân khác đến làm kiểm tra, không có vấn đề gì." Phó Thành biết rằng có người nghi ngờ, cho nên trước đó một ngày anh đã sắp xếp ổn thỏa tất cả.
Các y tá nghe vậy cũng không hỏi thêm câu nào nữa, Tần Thất Bảo có thể tốt lên đó là chuyện đáng vui mừng, vì thế liền ghi lại đem liều lượng thuốc của phòng 710.
Buổi tối bác sĩ Phó tan ca, Tần Thất Bảo không đi ra ngoài, ngoan ngoãn ngây ngốc ở trong phòng bệnh ăn cơm, Tiểu Vũ đứng ngoài cửa canh chừng, không cho quỷ tiến vào phòng.
"Thất Bảo, tới giờ uống thuốc rồi."
Buổi tối 8 giờ 30 phút, y tá trực ban Tiểu Trần mang thuốc vào.
Tần Thất Bảo hăng hái ngồi dậy cầm thuốc lên, trước mặt y tá đem bỏ viên thuốc vào trong miệng, sau đó lấy ly nước đặt trên đầu giường, uống một ngụm lớn.
"Uống thuốc xong rồi nghỉ ngơi sớm một chút, lượng thuốc giảm đi, có thể trong hai ngày sẽ không thích ứng kịp, nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt thôi." Tiểu Trần dặn dò nói.
Tần Thất Bảo ngoan ngoãn gật đầu, như mọi khi để thuốc ở dưới đầu lưỡi, chỉ uống nước, đợi y tá đi ra ngoài, liền vào nhà vệ sinh nhổ thuốc ra, kết quả vừa mới bước xuống giường, từ gầm giường bò ra hai con anh linh, làm cô sợ tới mức trực tiếp nuốt thuốc xuống cổ họng.
"Khụ, khụ khụ!"
Thiếu nữ bị sặc thuốc, mạnh mẽ ho vài tiếng, hai anh linh cũng bị cô dọa sợ, quay đầu liếc cô một cái, nhanh chóng bò ra cửa.
Tần Thất Bảo cầm ly nước đổ vào miệng, không quan tâm cô vừa mới uống phải thuốc, xách dép lê chạy ra cửa tìm Lưu Vũ.
"Tiểu Vũ, vừa nãy trong phòng có hai đứa trẻ mang hình dáng quỷ!"
"Em có nhìn thấy, chỉ là hai anh linh!"
Lưu Vũ canh giữ ngoài cửa phòng, thấy Tần Thất Bảo tới, duỗi tay ra chỉ về phương hướng của y tá, "Thiên sư tỷ tỷ, chúng nó vừa mới ra ngoài đi theo y tá kia, chắc là luôn đi phía sau cô ấy."
Cái gọi là anh linh, chính là thai nhi ch.ết trong bụng hoặc là vừa sinh ra đã ch.ết non, loại quỷ này không có năng lượng, cũng rất ngây thơ, nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, người bị anh linh bám theo, tính mạng sẽ bị ảnh hưởng, liên tục xảy ra sự cố ngoài ý muốn, cuối cùng là ch.ết.
"Có cách nào đuổi anh linh đi không?"
Tần Thất Bảo quả thực không hiểu những thứ này, nhưng sau khi tiểu quỷ giải thích, sắc mặt cô ngưng trọng, các y tá lầu bảy đối xử với cô không tệ, cô không hi vọng ở trước mặt cô bất cứ ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Em nghe nói, anh linh đi theo một người vì có chấp niệm, phải hóa giải chấp niệm mới có thể đuổi chúng nó..."
Tiểu quỷ có chút rối rắm giơ tay gãi đầu, "Cụ thể em cũng không rõ, nếu thiên sư tỷ tỷ khôi phục ký ức, như vậy thì đuổi chúng nó đi rất dễ dàng!"
"Em nói mấy lời này thật vô ích!"
Tần Thất Bảo buồn bực đóng cửa, xoay người trở về phòng, nếu khôi phục trí nhớ cô đã sớm xuất viện, còn ở đây buồn phiền hay sao?
"Thiên sư tỷ tỷ, chị mặc kệ y tá kia sao?" Lưu Vũ thấy cô đóng cửa lại, vội vàng lách cửa chen vào, nghi hoặc hỏi.
"Ngày mai chị đi hỏi chị ấy, hiện tại đang là buổi tối.... qúa đáng sợ..."
Hiện tại đã 9 giờ tối, buổi tối bệnh viện có rất nhiều quỷ, nếu bây giờ cô đi ra ngoài, nói không chừng còn chưa kịp tới chỗ y tá đã bị quỷ hù dọa đến mức chân mềm nhũn, nào có tinh thần đi quản chuyện người khác?
Tần Thất Bảo nghĩ tới bên ngoài có quỷ, ngay lập tức run lên, chạy thật nhanh tới nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi nằm trên giường, đem chăm bọc người lại, cả người co lại thành một cục.
"Chị đừng sợ! Có em ở đây bảo vệ, sẽ không có con quỷ nào dám vào, chị hãy an tâm mà ngủ!"
Lưu Vũ thấy Tần Thất Bảo sợ hãi, lập tức thẳng người, còn giơ nắm đấm lên, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống như vừa nãy.
"Vũ, hay là em cũng đi ra ngoài đi? Nhìn thấy em chị cũng sợ, không ngủ được...."
Tần Thất Bảo không còn sợ Lưu Vũ, nhưng bị anh linh dọa một trận, trong lòng xuất hiện bóng ma, hiện tại thấy tiểu quỷ bay từ khe cửa ra, theo bản năng liền sợ hãi.
"Được rồi." Lưu Vũ vốn đang ngẩng đầu lên nhưng nghe vậy liền rũ đầu xuống.
Im lặng trong chốc lát, bĩu môi, buồn bực xuyên tường ra ngoài, bộ dạng nó đáng yêu như vậy, không giống những con quỷ hung dữ khác, vì sao thiên sư tỷ tỷ lại sợ nó? Cái này thật không khoa học!
"Thất Bảo, đã dậy chưa?"
Nguyên một buổi tối, Tần Thất Bảo đều nằm mơ, mơ thấy tối hôm qua hai anh linh bò lên người mình, sau đó đuổi thế nào cũng không chịu đi, khi tỉnh ngủ thì toàn thân ướt nhẹp, hiện tại đang ở trong nhà vệ sinh lau mồ hôi.
"Bác sĩ Phó!"
Thiếu nữ nghe được âm thanh bên ngoài, trực tiếp cầm khăn lông từ nhà vệ sinh chạy ra, vội vã chạy tới trước mặt người đàn ông, giơ tay ôm lấy anh.
"Làm sao vậy? Lại có quỷ dọa cô?"
Phó Thành thấy cô chạy trốn như vậy, quan tâm hỏi han, vỗ lưng thiếu nữ an ủi, phát hiện người cô chảy rất nhiều mồ hôi, sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Không phải, là tôi gặp ác mộng."
Tần Thất Bảo biết ôm bác sĩ không tốt, nhưng cô không khống chế được.
Tối hôm qua gặp ác mộng làm trong đầu cô toàn là hình bóng hai anh linh, thậm chí cảm thấy hiện tại nó đang nằm trên lưng cô, chỉ có thể tiến lên ôm bác sĩ Phó, cọ cọ kim quang trên người anh, trong lòng mới bình tĩnh lại.
"Không sao, tỉnh mộng là được rồi, cô còn có Tiểu Vũ bảo vệ mà?" Cảm nhận được thiếu nữ đang run rẩy, Phó Thành một chút cũng không ghét bỏ, tiếp tục vỗ lưng cô an ủi nói.
Nói đến cũng lạ, đang yên lành sao có thể có đôi mắt nhìn được những thứ người khác không thấy?
Người có thể gặp quỷ thật sự không phải chuyện tốt, lần nào cũng bị dọa, đừng nói Tần Thất Bảo chỉ là một cô gái vừa mới trưởng thành, cho dù ba thanh niên to lớn khỏe mạnh, cũng không chịu nổi hành hạ như vậy.
"Bác sĩ Phó, tối hôm qua tôi lại gặp quỷ, là hai anh linh, đi theo phía sau y tá Tiểu Trần..." Thiếu nữ phục hồi tinh thần, duỗi tay xoa xoa đôi mắt đỏ, ngẩng đầu mở miệng nói.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu quỷ: Anh anh anh, tôi đáng yêu như vậy lại vẫn có người sợ tôi, không khoa học!
Tác giả: Cậu là quỷ, vốn dĩ không khoa học a!