Chương 13: Tôi không ghét cô

Edit: Hồ ly lông xù
Beta: Đại tổng quản
Nhìn cô gái đôi mắt đỏ hồng trong ngực mình, Phó Thành cảm thấy trái tim mình giống như bị vật gì đánh trúng, lòng mềm nhũn, chủ động ôm cô thật chặt.


""Thất Bảo đừng sợ, có tôi ở đây, nếu bọn chúng còn dám đến bắt nạt cô, tôi sẽ dùng kim quang tiêu diệt bọn chúng.""
""Bác, bác sĩ Phó, tôi luôn đột nhiên ôm anh, anh không ghét tôi sao?""
Tần Thất Bảo được anh chủ động ôm chặt, có chút được sủng mà sợ.


Quan sát hơn một tuần qua, cô phát hiện thật ra bác sĩ Phó không phải người thân thiện, thậm chí có chút lạnh lùng, đặc biệt là thời điểm nói chuyện cùng người khác, nhìn qua cử chỉ lễ độ, nhưng kì thực vẫn duy trì khoảng cách.


Tần Thất Bảo thấy lúc trước bác sĩ Phó do đạo đức nghề nghiệp của anh nên không ghét bỏ là vì nghĩ cô bệnh nhân mà thôi, nhưng bây giờ anh đã biết sự thật, làm sao có thể cho phép cô năm lần bảy lượt "quấy rầy" anh chứ?


Vấn đề này cô đã suy nghĩ từ sáng hôm qua khi đi làm kiểm tra, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, hiện tại ý nghĩ này lại một lần nữa hiện lên, cô nhịn không được hỏi ra miệng.
""Vì sao tôi phải ghét cô?"" Phó Thành nghe vậy theo bản năng hỏi ngược lại, sau đó cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này.


Tỉ mỉ suy nghĩ lại, chính xác bản thân mình có điểm khác thường, dựa theo tính cách bình thường của anh, sẽ không để cho người khác có cơ hội làm mấy cử chỉ thân mật với mình như vậy.


available on google playdownload on app store


Nhưng Thất Bảo rất đáng thương, cả bệnh viện này chỉ có một mình anh biết cô không có bệnh, nếu anh không che chở cho cô, chẳng phải cô sẽ càng đáng thương?
Với lại, hiện tại cô vẫn là bệnh nhân của anh, Phó Thành cảm thấy tính chuyên nghiệp trong nghề nghiệp của anh từ trước đến giờ vẫn tốt.


""Cảm ơn bác sĩ Phó, anh thật tốt."" Bác sĩ Phó đã nói như vậy, Tần Thất Bảo cũng không hỏi lại nữa, chỉ cảm động nói.


""... Không cần cảm ơn."" Lại bị phát thẻ người tốt, theo bản năng động tác trên tay Phó Thành cứng đờ, sau đó bất đắc dĩ thở dài, đưa tay xoa xoa tóc cô, ""Sau này nếu cô cảm thấy sợ, có thể đến tìm tôi.""
""Nhưng mà... thời điểm tôi bị quỷ dọa, anh lại không ở trong bệnh viện.""


Cô gái nhẹ cắn môi dưới, do dự hồi lâu mới mở miệng nói, cô cảm thấy da mặt mình thật dày, người ta không ghét cô đã rất tốt rồi, còn dám oán giận.


""Quả thực tôi không phải trực đêm, nên buổi tối không ở lại bệnh viện..."" Phó Thành nghe vậy nhíu mày, suy nghĩ xem vấn đề này nên giải quyết như thế nào.


""Nếu không thì như vậy đi, tôi sẽ đi nói chuyện với y tá trưởng, sau này nếu buổi tối gặp phải quỷ mà Tiểu Vũ đánh không lại, cô chỉ cần mượn điện thoại của y tá trực, gọi cho tôi, tôi sẽ chạy tới.""


Tần Thất Bảo nghe vậy cảm động động một hồi, cảm thấy bác sĩ Phó là thầy thuốc tốt nhất thế giới, vậy mà có thể vì bệnh nhân giả mạo này "Tận tâm" đến vậy!
""Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng không thể thấy ch.ết mà không cứu.""


Nhìn cô gái nhỏ lại muốn khen anh là người tốt, Phó Thành nhanh chóng ngắt lời, anh cảm thấy thẻ người tốt này anh nhận đã đủ nhiều rồi.


Sau khi hai người ở trong phòng bệnh nói chuyện xong, Tần Thất Bảo chạy đến chỗ bàn y tá trực, hôm qua Tiểu Trần làm ca đêm, xế chiều ngày hôm nay mới đến, cho nên thừa dịp anh linh còn chưa tới, cô muốn hỏi qua tình hình của Tiểu Trần một chút.
*
""Em là nói chị Tiểu Trần? Tinh thần chị ấy gần đây không tốt lắm.""


""Chắc là cô ấy không nghỉ ngơi tốt thôi! tôi thấy vành mắt Tiểu Trần quầng thâm rất nghiêm trọng, trước đó không có.""
""Vấn đề nghỉ ngơi không tốt thì có thể sắp xếp lại ca làm việc, hai tuần nay cô ấy làm ca đêm tương đối nhiều, cho nên không thể điều chỉnh lại ngay lập tức.""
...


""Đúng rồi, Thất Bảo, em hỏi chuyện này để làm gì?""
Mấy cô ý tá vì chuyện của Tiểu Trần mà tán gẫu sôi nổi, chỉ có Tiểu Lâm phản ứng kịp, lôi kéo Thất Bảo hỏi lại.
""Đêm qua lúc chị Tiểu Trần vào phòng đưa thuốc cho em, em thấy sắc mặt chị ấy rất tệ, nên có hơi lo lắng...""


Tần Thất Bảo nói dối, khuôn mặt hơi đỏ lên, thực ra cô không để ý đến sắc mặt của Tiểu Trần, chỉ thấy phía sau cô ấy có anh linh bám theo, theo lời của Lưu Tiểu Vũ, người bị anh linh quấn theo, thần sắc nhất định rất kém.


""Không có việc gì, chuyện này em không cần lo lắng, nhất định là Tiểu Trần nghỉ ngơi không tốt, đợi buổi chiều cô ấy đến, chị sẽ giúp em hỏi thăm một chút.""


Tiểu Lâm và mấy y tá thấy Tần Thất Bảo hỏi thăm có chút cảm động, thì ra lúc họ chăm sóc cô, cô cũng chú ý đến bọn họ, thấy sắc mặt Tiểu Trần không tốt, còn đặc biệt chạy đến đây để hỏi thăm.


""Vâng, chờ chị Tiểu Trần tới, em lại qua hỏi thăm."" Tần Thất Bảo gật đầu, đỏ mặt chạy trở về phòng bệnh.


Hay là chờ buổi chiều chị Tiểu Trần đến cô trực tiếp đi hỏi là được rồi, nhưng phải kéo bác sĩ Phó đi cùng, nếu không... hai anh linh lại quấn trên người cô, người khác nhìn thấy, nhất định lại tưởng cô "Phát bệnh" rồi!
...


Một rưỡi chiều, Trần Xu đến bệnh viện đúng giờ, vào phòng thay đồ rồi đi đến bàn trực.
""Tiểu Trần, gần đây em mất ngủ à?""
Trần Xu vừa ngồi xuống, y tá trưởng đi tới bên cạnh cô, nhìn sắc mặt cô ân cần hỏi han.
""Em hai ngày nay... Tinh thần không tốt lắm, không ngủ được mấy.""


Trần Xu nghe vậy đưa tay sờ khuôn mặt mình, nhìn không được quay đầu lại hỏi, ""Chị Tinh, nhìn mặt em rõ ràng đến như vậy sao?""


""Sắc mặt em quá kém, quầng thâm trên vành mắt rất đậm, sáng sớm nay Thất Bảo còn đến hỏi thăm, nói rằng tối hôm qua trông em có vẻ mệt mỏi, hay là cơ thể em khó chịu ở đâu?"" Y tá trưởng Lưu Tinh quan tâm nói.
""Thất Bảo đến hỏi thăm em?""


Phản ứng giống như mấy y tá khác, Trần Xu nghe được có bệnh nhân quan tâm cô, có chút cảm động, do dự chốc lát, lấy gương nhỏ từ trong túi ra, nhìn lại chính mình trong gương.


Cái gương rất nhỏ, Trần Xu cố ý để xa một chút, có thể do đèn huỳnh quang quá chói mắt, trong gương sắc mặt cô tái nhợt, nổi bật lên quầng thâm dày đặc dưới viền mắt, trong mắt còn có cả tia máu, nhìn qua cực kì tiều tụy.


Cô cảm thấy mấy ngày hôm nay khá mệt mỏi, đi ngủ luôn gặp ác mộng, lúc tỉnh dậy toàn thân đau nhức, thời điểm đi làm phải miễn cưỡng lắm mới tập trung được vào công việc, trở về nhà chỉ muốn nằm trên giường không muốn nhúc nhích, cả người uể oải.


""Đúng vậy, bình thường Thất Bảo rất quan tâm đến chúng ta."" Mấy y tá khác ngồi nghỉ trưa bên cạnh cũng chen chân mở miệng nói.
""Tiểu Trần, nếu không ngày mai cô đổi ca với tôi đi, về nhà ngủ một giấc thật ngon."" Một y tá có quan hệ tốt với Trần Xu đề nghị.


""Không cần đâu, tôi đã ở nhà cả ngày chủ nhật rồi, tôi sẽ tự điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nếu thực sự vẫn không được tôi sẽ tìm cô nhờ đổi ca."" Trần Xu lắc đầu.


Thật ra tinh thần cô không tốt, nhưng cũng không quá nghiêm trọng như vậy, có thể do trước đó cô giảm cân, ăn uống quá ít, lại không điều độ, mấy ngày này phải ăn nhiều chút để bổi bổ vậy.


""Vậy cô chú ý bản thân một chút, nếu thấy khó chịu thì đến tìm tôi xin nghỉ."" Nghe cô nói như vậy, những người khác cũng không khuyên nữa, cuối cùng y tá trưởng nói một câu.
*


Lúc chiều khi đang làm việc, Trần Xu cảm giác bên hông có chút đau, dường như có vật gì đang treo trên người cô, thậm chí đi bộ cũng có chút khó khăn, đầu choáng váng, đến thuốc của bệnh nhân suýt chút nữa là đưa nhầm. Vì vậy cô nhanh chóng quay lại bàn trực.
""Chị Tiểu Trần.""


Trần Xu định ngồi xuống nghỉ ngơi mấy phút, nếu vẫn thấy không khỏe sẽ qua gặp y tá trưởng xin nghỉ, kết quả vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp nhắm mắt nghỉ ngơi, Tần Thất Bảo đã tới rồi.


Đi bên cạnh cô còn có bác sĩ Phó, hai người cùng nhau đi đến trước bàn y tá, người đi đằng trước dùng bàn tay gắt gao nắm lấy góc áo trắng blouse lôi kéo bác sĩ Phó đi tới, ánh mắt có chút kì quái nhìn ra phía sau cô.






Truyện liên quan